một tiếng rào vang lên, hai người đồng thời nhô ra khỏi mặt nước.
Những sợi tóc ướt sũng dính bết trên mặt nên Trì An phải đưa tay vén ra hai bên. Theo giọt nước dọc theo khóe mắt chảy xuống, đôi mắt đen láy như biết cười của côngắm nhìn chàng nhân ngư dưới ánh trăng, ý cười ấm áp rực rỡ kia hệt như có thể xua tan mây mù trong lòng ai đó.
Nhân ngư nào đó nhìn Trì An một cái, ánh mắt liền rơi xuống vị trí trước ngực cô.
Sau khi vải thẩm thấu vào nước thì y phục liền bám dính trên người Trì An khiến cho đường cong cơ thể của phụ nữ lộ rõ. Tuy là vóc dáng Trì An vừa nhỏ lại khá gầy, nhưng cơ thể nữ tính cũng đã trổ mã to lớn. Nhất là vị trí đầy đặn vun tròn ở ngực kia thực sự khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng không thể rời mắt.
“Siren, hôm qua thật xin lỗi!” Trì An đưa cả hai tay gác lên vai hắn, vô cùng thành khẩn nhận lỗi, “Hôm qua em vừa mới trở về Kình đảo, chưa kể sau đó còn phát sinhmột vái chuyện, chờ lúc nghỉ ngơi buổi tối thì em đã mệt lả rồi, chưa kể Elena mẹ em vẫn còn quanh quẩn ở phòng khách, nhất thời em đã quên mất buổi hẹn với anh.”
một lần nữa, tầm mắt của nhân ngư lại dời lên trên mặt Trì An, thần sắc lạnh nhạt dường như đang cân nhắc độ xác thực trong lời của đối phương.
Nhân ngư này không chỉ có tính cách lãnh đạm, mà còn hay đa nghi nữa.
“Em đảm bảo, sau này sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa …”
Lúc này, một trận sóng biển nhào tới, nước văng khắp nơi.
Tiếp theo liền thấy chú cá heo từ dưới nước nhảy phóc lên cao, mang theo một trận sóng cứ thế tạt hết lên người bọn họ.
So với chàng nhân ngư lãnh đạm thoạt nhìn có tính cách không được tốt cho lắm, thìchú cá heo Ares này lại giống như đứa nhỏ không sầu lo sự đời, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ. Thậm chí đối với chuyện đêm qua cô thất hẹn cũng không có phản ứng gay gắt nào, chỉ khoái trá chơi đùa một mình, thỉnh thoảng mới bơi đến chỗ họ tham gia náo nhiệt.
Nhắc tới vấn đề này, hình như bây giờ tuổi tác của Ares cũng không mấy lớn, vẫn còn là một chú cá heo bé nhỏ.
“Ares!” Người đàn ông không vui kêu một tiếng.
Ares nghe được thanh âm không vui của vua hải yêu, hốt hoảng chui tọt xuống biển, như một làn khói chuồn đi thật xa.
Trì An nhìn nhìn chung quanh, rốt cuộc mới kéo nhân ngư lội tới khu vực có đá ngầm nhô cao ra khỏi mặt nước.
Sau đá ngầm là một rừng những hòn đá lớn, tạo thành một bức tường chắn bao bọc bởi các hòn đá. Trừ khi có người từ trên cao nhảy xuống, nếu không rất khó có người phát hiện được hai người họ đang ở đây. Tự nhiên chỗ này cũng trở thành nơi bọn họ hẹn hò, không sợ sẽ có người quấy rầy.
Trì An ngồi trên đá ngầm, một bên vừa túm váy vắt cho sạch nước vừa kể lại cho hắnchuyện hôm qua.
Nhân ngư nửa người trên nằm trên đá ngầm, phần đuôi cá thì vẫn lội trong nước, an tĩnh nghe Trì An nói chuyện, cho đến tận khi nghe được trên đảo có người muốn đối phó cô, gây bất lợi cho cô, trong tích tắc ánh mắt của hắn liền ánh lên bản tính hung tàn.
“Bọn chúng thật sự dám khi dễ em?” Nửa thân trên của hắn thoáng cứng lại, dùng cặp mắt cuồng dã của kẻ săn bắt dành cho con mồi nhìn cô, đè nén giọng: “Có cần tôi triệu hoán hải thú đến, hất văng toàn bộ bọn chúng xuống biển hay không?”
Trì An: “…”
Quá mức tàn bạo rồi!
Trì An sợ hắn thật sự gọi quái thú to xác dưới biển sâu lên đây, lúc đó toàn bộ Kình đảo đều sẽ gặp kiếp nạn mất, hoảng hồn nói: “không cần không cần, em có thể xử lý được.” Sợ hắn không tin, cô liền lôi cả sự kiện đám lưu manh muốn cướp đồ của mình nhưng ngược lại bị cô đánh cho bỏ chạy, toàn bộ kể hết cho hắn.
Thuyết phục một hồi cuối cùng hắn mới chịu lắng xuống, một lần nữa nằm xuống đá ngầm, tiếp tục nghe cô trò chuyện.
Nhưng nghe được một lúc thì sắc mặt hắn lại đột ngột thay đổi lần nữa, cặp mắt ánh tím cuồn cuộn lửa giận, trầm giọng nói: “Cho nên, em lập tức khôi phục thân phận congái, sau đó tìm người đàn ông khác để gả?”
Tầm mắt Trì An liền rơi xuống bàn tay hắn đang đặt trên đá ngầm, phát hiện những chiếc móng sắc nhọn của loài thú đã bắt đầu mọc ra từ kẽ ngón tay hắn, có thể xuyên thủng cả tảng đá một cách dễ dàng, thậm chí lúc này vảy cá sau lưng hắn cũng dựng đứng lên, cả người tựa như phủ một tầng gai nhím bén nhọn ghê rợn.
Dấu hiệu này là minh chứng nói lên rằng hắn đang ở trong trạng thái vô cùng phẫn nộ. Toàn bộ trên người hắn đều đang tiết lộ một tin tức: cô sao có thể dám lấy chồng?
“không có không có, em không định sẽ đi lấy chồng mà, anh yên tâm đi!” cô vội vàng bào chữa cho chính mình, chỉ sợ nếu hải yêu này mà nổi giận thật, không khéo nhấn chìm cả Kình đảo xuống biển thì nguy mất.
Thấy ánh mắt hắn vẫn nhen nhóm ngọn lửa tàn bạo, thế là vội vã bổ sung thêm mộtcâu, “Hôm nay em đặc biệt ăn mặc như vậy là để cho anh xem mà!”
Nhân ngư: “…”
Tiếp sau đó, Trì An chỉ dùng bằng cặp mắt thường cũng thấy được hung tàn trong mắthắn liền tản đi và nhanh chóng khôi phục lại sắc tím tĩnh lặng, đường vây cá trên sống lưng cũng bắt đầu xẹp xuống, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng đẹp đẽ của chàng nhân ngư đang đắm chìm dưới ánh trăng. Mị hoặc tựa như yêu tinh vờn dưới nước.
Phàm là càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, bây giờ Trì An đã có thể thấm thía câu nóinày từ tận đáy lòng rồi.
hắn đưa tay kéo một bên váy của cô, nói: “Thứ này sẽ cản trở hoạt động của em ở dưới nước.”
Trì An hơi hé miệng.
“Có điều rất đẹp mắt, em lúc không buộc ngực càng thêm đẹp mắt.” hắn tiếp tục bổ sung thêm, giọng nhàn nhạt tựa như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.
Trì An lúc này mới cười rộ lên, nói với hắn:” Siren, anh lại đây đi!”
Nhân ngư tuy không rõ đối phương định làm gì nhưng cũng không định làm trái ý cô, chiếc đuôi từ dưới nước rút lại, cả người cũng nhích lại gần cô một chút, cho đến khi cảm giác được một đôi tay mềm mại ấp áp khoác lên bả vai hắn.
Nhân ngư thật ra cũng không mấy vui thích loại năng lượng ấm áp này, nhưng có thể vì đó là nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể Trì An, cho nên mới dễ dàng khiến hắn cảm thấy thỏa mãn.
Khi hắn hướng mắt nhìn thiếu nữ đang ngồi trên đá ngầm, cô đột nhiên cúi đầu, bờ môi mềm mại ấm áp chuẩn xác đáp xuống môi hắn.
Còn chưa kịp cảm giác được đây là gì, thiếu nữ đối diện đã cười khúc khích ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn hắn. Dưới ánh trăng, nụ cười kia quá mức tràn đầy sức sống, thậtlàm cho người khác vừa yêu lại vừa … giận.
yêu cô tinh nghịch, giận cô trêu chọc hắn.
Sau một hồi chật vật dỗ dành chàng nhân ngư nào đó, Trì An mới một lần nữa nhảy xuống nước, cùng hắn bơi quanh hải dương chơi đùa.
Cho đến khi sắc trời không còn sớm, cũng chính là lúc Trì An phải quay trở lại bờ.
hắn thoạt nhìn có chút không vui, bầu trời tím biếc trong mắt phản chiếu gương mặt của cô, phảng phất động lòng người.
“Tối mai em sẽ lại đến tìm anh, nhất định lần sau sẽ không thất hứa nữa.” Trì An cam đoan.
Nhân ngư khẽ ừ một tiếng, hắn đứng dưới biển ngắm thiếu nữ loài người đang bước từng bước lên bờ, mặt không rõ cảm xúc.
Cho đến gần sáng hôm sau, nhân ngư mới từ giữa đá ngầm nhảy vào trong biển, mộtlần nữa quay trở về đáy biển nghỉ ngơi.
***
Do buổi tối chơi đùa dưới nước quá lâu, nên khi Trì An thức dậy lần nữa thì trời đãsang trưa rồi.
Elena vì phải đi làm, nên lúc này không có ở nhà.
Tuy Trì An nói đủ sức nuôi bà nhưng dù gì Elena vẫn có chủ kiến của riêng mình, nên là vẫn không thể lập tức từ chức công việc hiện tại.
Sau khi Trì An thưởng thức phần cơm trưa mà buổi sáng Elena đã làm trước khi ra cửa, cô lại khoác lên người y phục của con trai, vắt kiếm đeo bên hông rồi mới ra cửa tìm Elena.
Nơi Elena làm việc chính là một cửa hàng quần áo, tên là “Cửa hàng May Mặc Bà Fes”.
Đối tượng khách hàng mà Bà Fes nhắm tới hầu như đều dành cho đàn bà phụ nữ, dĩ nhiên cũng không thể thiếu đồ của đàn ông và trẻ em. Do bởi Elena có khiếu may mặc nên những chiếc váy bà làm ra đều rất được lòng các thiếu nữ. Cứ làm việc như vậy suốt mười năm, cho đến nay Elena đã trở thành nhân viên kỳ cựu của quán.
Trì An nhìn vào Cửa Hàng May Mặc Bà Fes từ con đường phía đối diện, trông thấy Elena đang cầm thước đo lường cho một cô gái trẻ nhỏ bé. trên mặt bà mang nụ cười nhàn nhạt, phong thái bình thản, không chậm rãi cũng không hấp tấp, rất dễ dàng khiến người khác buông lỏng phòng bị.
Trì An phát giác được, Elena rất yêu công việc này.
Tất nhiên so với loại công việc này, thì có lẽ chuyện lấy lại hư vinh của gia tộc có lẽ bàsẽ càng thích hơn.
Có điều ngẫm nghĩ một chút, Trì An cũng không còn quá kiên trì thúc ép Elena nghỉ việc nữa.
Những ngày tiếp theo, Trì An bình bình đạm đạm trải qua cuộc sống ban ngày đứngtrên bến tàu nhìn thuyền ngoài khơi, buổi tối trở lại bờ biển đi tìm nhân ngư và cá heo chơi đùa. Mỗi ngày trải qua đều tràn đầy phong phú.
Nhưng trong mắt những người láng giềng xung quanh, loại phong phú này của Trì An liền biến thành ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng.
Phải biết rằng, xưa nay thanh niên trẻ tuổi chơi bời lêu lổng luôn bị người đời lên án. Có nhiều thiếu niên dù mới lên mười sáu mười bảy tuổi nhưng người ta đã có thể gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình rồi.
Elena và người hàng xóm – bà Hall lúc này đang rôm rả trò chuyện, nói một hồi liền nghe được bà Hall nói bóng nói gió về tình trạng của con gái mình.
Đối với lo lắng của bà Hall, tuy rằng sắc mặt Elena có chút khó chịu, nhưng rất nhanh liền cười nói: “Joy vừa mới trở về thôi mà. Dù gì thằng bé đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thân làm mẹ chỉ mong nó có thể nghỉ ngơi ở nhà nhiều hơn, sau này đừng ra biển nữa là tốt nhất.”
Bà Hall tán đồng: “Quả thật, nghe nói bọn hải tặc đó càng lúc càng lúc càng lộng hành, đến nỗi còn có được hỗ trợ của hải yêu, triệu hoán được cả hải thú khiến rất nhiều thuyền buôn một đi không trở lại. thật đúng là quá đáng sợ! Đứa nhỏ Joy này khi lớn lên khá là trổ mã, cơ thể lại nhanh nhẹn chịu khó, nếu nó chịu ở trên đảo bắt cá mưu sinh rồi đợi sau này lấy được cô nương nhà lành nào đó, hẳn là bà cũng có thể an tâm được rồi.”
Elena: “…”
Bà hy vọng con gái mình có thể tìm được một chàng trai tuấn tú chịu khó để gả chồng, chứ không muốn con bé phải lấy một cô nương nhà lành gì đó đâu.
Vào đêm, thời điểm khi Trì An chuẩn bị ra bờ biển thì Elena bỗng dưng gọi cô lại, chủ yếu muốn cô khôi phục lại thân phận con gái, đi tìm một công việc mới cũng như suy tính lại chuyện dựng vợ gả chồng.
“Elena, gần đây con có quan sát những con thuyền và đã tìm ra được một con thuyền thích hợp. Chờ con chuẩn bị đủ tiền, con sẽ mua lại nó, đến lúc đó …”
“Angel!” Elena cao giọng.
Trì An nhìn hốc mắt bà đỏ au vì xúc động, liền không nhịn được thở dài, tiến lên ôm bà, nói: “Được rồi, Elena! Con phải ra ngoài rồi, mẹ đừng lo cho con, được không?”
Elena nhìn con gái mà bất lực không biết phải làm gì.
Angel từ nhỏ đã là một đứa trẻ đặc biệt có chủ kiến, tỉ như năm xưa dù chứng kiến con gái bà từng dứt khoát cắt tóc, giả trang thành con trai để lên thuyền làm việc, bà rốt cuộc vẫn không thể nào phản đối.
Đến khi Trì An ra biển ngồi dưới ánh trăng chờ đợi chàng nhân ngư của mình, mọi ưu phiền trong lòng cũng dần tan biến, chỉ còn lại nụ cười ấm áp.
Mặc dù Elena có hơi cố chấp, nhưng đến tận lúc này bà vẫn chưa hề ép buộc con gáimình, vì vậy mà Trì An cảm thấy rằng dù chuyện có lớn đến đâu, sớm muộn gì cũng có cách giải quyết. Cho nên đến tận bây giờ, cô đều không mang theo tâm trạng đến gặp Siren, tránh cho chàng nhân ngư của cô hiểu lầm.
Lúc Trì An từ trên đá nhảy xuống, nhân ngư bên dưới đã đưa tay tiếp lấy cô, bế cô đặt xuống mặt đá ngầm, còn giúp cô túm lại chiếc váy trên người để cô có thể hoạt động thuận tiện hơn nhiều,.
Kể từ lúc Trì An đặc biệt mặc váy đêm hôm đó, hầu như đêm nào cô cũng mặc mộtchiếc váy khác nhau đến gặp Siren, hầu hết chúng đều là kiểu váy làm nổi bật đường cong trên người Trì An.
Những chiếc váy này đều do Elena đặc biệt may cho cô mặc, chủ yếu là muốn cho côsớm làm quen với đồ con gái, sau đó có thể quay về mặc đồ đúng giới tính của mình.
“Siren, hôm nay em nhìn trúng một chiếc thuyền.” Trì An vừa ăn trái cây dưới đáy biểnhắn đưa cho, vừa nói: “Có điều giá cả có hơi đắt một chút, nhưng em cảm thấy mình có thể thương lượng một chút với chủ thuyền được.”
“Em không có tiền?” Siren hỏi.
Thực ra hải yêu và loài người cũng có quan hệ đối tác với nhau, cho nên hải yêu biếtrõ nhân loại thích tiền bạc và châu báu, hiểu được số châu báu kia có thể quy ra tiền, thậm chí còn dùng để đổi lấy rất nhiều thứ.
Dĩ nhiên những thứ này đối với hải yêu mà nói là vô số, nhưng họ không hề thích chúng chút nào. So với tiền vàng hay châu báu, hải yêu vẫn hứng thú với trang sức quần áo và gốm sứ tinh xảo của loài người hơn.
“Ừm, quả thật không đủ mua một chiếc thuyền.” Trì An thành thật đáp.
Người đàn ông gật đầu, không nói gì.
Cho đến khi vầng trăng lên cao, sắc trời cũng không còn sớm nữa, Trì An mới hôn lên môi hắn, cười nói: “Siren, em phải về rồi. tối mai lại đến tìm anh.”
hắn ừ một tiếng, đợi sau khi cô rời đi, hắn trực tiếp lặn xuống đáy biển, đi tìm những trang sức châu báu mà hắn đã sưu tầm lại từ loài người.
Chắc là cô sẽ thích nhỉ?
***
Nhờ có gió biển thổi mạnh, quần áo trên người Trì An rất nhanh liền khô ráo, chỉ có vạt váy bên dưới là vẫn còn ẩm ướt.
Kình đảo khi về đêm ngoại trừ những con phố được lắp đèn sẵn, tất cả những nơi khác đều không có ánh đèn. Nhưng nhờ có trăng sáng trên cao, tất cả mọi nẻo đường đều được soi sáng.
Sau khi Trì An ra khỏi bờ biển, đi thêm một đoạn đường, rất nhanh cô đã về tới đường phố của loài người.
trên đường ung dung về nhà, đột nhiên Trì An nghe được từ xa xa có tiếng huyên náo vọng tới, lập tức dõng tai nghe ngóng tình hình, phát hiện hình như là quân đội điều tra đang truy bắt phạm nhân.
Cảm thấy chuyện không liên quan đến mình, Trì An tiếp tục tiến về nhà.
Khi hiên nhà trước cửa thấp thoáng hiện trong tầm mắt, bỗng dưng có người từ phía ngoài đường chạy tới về phía này, đằng sau anh ta là vài binh lính tay cầm súng. Trông thấy Trì An đứng trước cửa, tên bị binh lính đuổi bắt đột nhiên hai mắt sáng lên, chạy đến chỗ Trì An.
“Chạy mau đi, bọn chúng là cớm đấy!” Người vừa chạy đến hốt hoảng kêu lên.
Xưa nay phàm là hải tặc, thì dù đi đến bất cứ hòn đảo nào trên thế giới này cũngkhông được người người chào đón. Chỉ cần tra ra được có kẻ nào trên đảo là hải tặc trà trộn, nhất định sẽ bị phán quyết tử hình. Hiển nhiên tối nay đã có một hải tặc lẻn vào Kình đảo, hơn nữa còn bị người khác lùng được thân phận.
Trì An bỗng cảm thấy giọng nói người này có chút quen, nhưng còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã đột nhiên nhào tới trước mặt.
Ngay khoảnh khắc hải tặc kia đưa tay bắt lấy mình, Trì An tức khắc né người tránhhắn, sau đó trở tay bắt lấy tay đối phương ngoặt ra sau lưng, đồng thời hướng khủy chân hắn đá xuống, hải tặc kia lập tức bị cô chế ngụ cả hai tay, nửa quỳ khụy xuống mặt đất.
“Wow, xinh thế!” Thấy được cảnh này, một người lính huýt sáo.
Tuy nhiên khi bị ánh mắt của sếp ở bên cạnh quét qua, người nọ lập tức im bặt, hồi phục gương mặt nghiêm nghị.
Đội binh lính tuần tra rất nhanh sẽ đến. Đợi khi Trì An nhận ra sĩ quan trước mặt là ai,cô lập tức không nén được kinh ngạc.
Nhưng so với sự ngạc nhiên của Trì An thì phản ứng của đối phương – đội trưởng đội tuần tra thứ bảy Edward Hill lúc này thì lại dường như đã đánh mất sự bình thản ung dung thường nhật, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt, hai mắt nhìn chòng chọc cô từ trênxuống dưới như thể hoài nghi mình đã nhận lầm người.
Trì An nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, đem hải tặc mình chế ngự được đưa cho những người lính kia.
Khi những người lính trong đội tuần tra nhìn rõ người vừa chế ngự được hải tặc chính là một thiếu nữ mới lớn, lập tức trong mắt bị chấn động, thế là vẻ tức giận trên mặt lúc truy bắt hải tặc cũng phai nhạt đi phần nào.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, cảm ơn nhé!” một người lính cười nói.
“không có gì, các anh vất vả rồi!” Trì An cười dịu dàng đáp.
Được thiếu nữ xinh đẹp động viên “Vất vả rồi!” hơn nữa còn tặng cho bọn họ một nụ cười ngọt ngào động lòng người như thế, tức khắc có thể khiến tâm can của bất cứ người đàn ông nào cũng phải vọt xa đến vạn trượng, cảm thấy hải tặc thì đã là gì đâu, bây giờ để bọn họ đi vật lộn với hải thú cũng không thành vấn đề.
sự kích động của các người lính rất nhanh liền bị cấp trên của họ chặt đứt, Edward Hill để các binh lính áp giải hải tặc đi, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn đứng đối diện với Trì An.
“Joy Durth tiên sinh?” hắn dùng giọng ngập ngừng thăm dò.
Người thiếu nữ đứng trên đường giữa đêm khuya thanh vắng đúng là xinh đẹp thật, có điều gương mặt này cũng quá mức quen thuộc rồi. Edward Hill cho tới bây giờ cũngkhông thể nào ngờ, hóa ra dáng vẻ khi Joy Durth mặc đầm chính là như thế này.
rõ ràng chính là một cô gái!
Trì An cười với hắn, “Là tôi, có điều tên thật của tôi là Angel Durth. thật xin lỗi trước đó đã không nói thật với ngài.”
Edward Hill cau mày, “Nếu cô là con gái, vậy tại sao …”
“Bởi vì làm con trai sẽ dễ dàng làm việc trên thuyền hơn, cũng không dễ gì bị người khác ăn hiếp, không phải sao?” Trì An đưa mắt nhìn hắn.
Edward Hill khựng lại, rất nhanh liền gật đầu.
Tuy rằng thế giới này không có quy tắc nào bắt buộc đàn bà phụ nữ không được lên thuyền, nhưng các cô nàng trời sanh đã thuộc về phái yếu, sức lực bị giới hạn, nhỡ chăng xảy ra chuyện gì khi đi cùng thuyền buôn ra biển thì kẻ hi sinh nhiều nhất vẫn là phụ nữ. Chưa kể một đám đàn ông sống biền biệt trên thuyền suốt mấy tháng, nếu như có sự tồn tại của đàn bà, có khả năng phái đẹp sẽ là đối tượng tất yếu để bọn họ xuống tay.
“Angel Durth!” không thể nghi ngờ gì với khả năng tự bảo vệ mình của cô gái này, từ trước khi bắt đầu mọi việc, cô đã sớm tính toán sẽ làm như thế nào cả rồi.
Vốn là một thiếu niên có tài mình coi trọng rồi bất thình lình biến thành thiếu nữ, điều này làm Edward Hill không cách nào thích ứng nổi. Trầm mặc một chút, hắn nói: “Gần đây trị an ở Kình đảo không được tốt lắm, một đám hải tặc đã lẻn được vào trong đây,trên đảo có kẻ đã tiếp ứng cho chúng, sau này cô phải cẩn thận một chút.”
Trì An bấy giờ mới phát giác được vị đội trưởng đội tuần tra hải quân trước mắt đây thế mà lại đích thân đi bắt hải tặc, vốn là đang ra chiều suy nghĩ, nhưng rồi đột nhiêncô ý thức được hoàn cảnh lúc này có gì đó không đúng.
Edward Hill lại liếc mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Trì An, vẫn là không thích ứng được, đang định cáo từ rời đi thì bất chợt, người thiếu nữ kia đột nhiên nhào về phíahắn, đem hắn đè lên vách tường.
Thần sắc Edward Hill vẫn không thay đổi, cho rằng cô cũng giống như những người phụ nữ khác luôn ôm mộng ao ước hắn, nhưng không nghĩ ngay giây tiếp theo lại cómột tiếng động vang bên tai, một mũi tên từ xa lao thẳng về vị trí hắn mới đứng ban nãy.
Sau đó lại thấy cô đem kiếm trong tay ném ra xa, một tiếng kêu thảm thiết vang lên sau đó. Edward dựa vào tường, trơ mắt nhìn người thiếu nữ kia nhún người nhảy lên tầng hai cao vót, cơ thể thoăn thoắt tựa như yêu tinh trong đêm, cứ như thế đạp kẻ từtrên lầu hai xuống đất.
Người nọ từ lầu cao té xuống đường, không ngừng che đi máu chảy ào ạt nơi cổ tay và kêu rên thảm thiết.
Hiển nhiên hắn chính là kẻ lén bắn tên trong bóng tối mới vừa nãy, cũng là bị chính Trì An dùng kiếm đả thương.
Động tĩnh này rốt cuộc cũng làm kinh động đến những người đang ngủ say, nhà nhà bắt đầu lên đèn.
Trì An thấy vậy, lập tức kéo tên đàn ông còn đang kêu gào thảm thiết kia rời khỏi. Edward Hill thấy vậy, vội vàng đi theo sau cô.