- Bà nương chết bầm, đáng lẽ cô phải chết ở trong tay ta nhưng mà hôm nay Phong Phi Vân ta đại phát thiện tâm cứu mạng cô, sau này nếu như còn muốn quấy rầy không buông thì ta tuyệt đối không nương tay.
Phong Phi Vân tóm lấy hai tay đang giãy dụa của Đông Phương Kính Nguyệt, sau đó bẻ ngược tay ra sau đầu, tại cái cổ trơn bóng mịn màng của nàng bắt đầu hút độc thi từ trong vết thương rồi phun ra trên đất một ngụm độc huyết đen sì.
- Phong Phi Vân, ngươi buông ta ra, ta không muốn được ngươi cứu, nếu như ngươi còn dám đụng vào ta một lần nào nữa, ta sẽ cùng chết với ngươi!
Đông Phương Kính Nguyệt cắn chặt hàm răng, cảm giác được đôi môi Phong Phi Vân đang ngọa nguậy trên cổ nàng, muốn đưa tay tát hắn một phát nhưng mà lúc này nàng lại không có một chút sức lực nào, cũng chỉ có thể để mặc cho môi Phong Phi Vân tiếp tục hôn lên chiếc cổ ngọc của nàng.
Đúng, chính là hôn, ít nhất thì nàng cho là như vậy!
Điều này làm cho nàng như muốn nôn mửa...!
- Đừng nhúc nhích, nếu như ta cũng bị độc thi xâm nhập vào cơ thể thì ngày hôm nay cả 2 chúng ta đều phải chết ở chỗ này.
Trong miệng Phong Phi Vân có linh khí cho nên mới không bị độc thi xâm phạm!
Phong Phi Vân lại ngồi lên chiếc eo thon của nàng, sau đó "rẹt" một tiếng, đem chiếc yếm của nàng xé toạt ra, sau đó lại vùi đầu vào tiếp tục hút chất độc.
"Chi chi!"
Một đoạn vết thương có độc nơi ngực của nàng càng sâu hơn, càng dài hơn nữa, nếu không nhanh chóng hút độc thi bên trong ra thì nhất định chỗ ngực nàng sẽ bắt đầu thối rữa xuyên bụng mà chết.
Nhưng mà lúc này Đông Phương Kính Nguyệt thà rằng ngực bị thối rửa xuyên bụng chứ cũng không muốn tên vô sĩ Phong Phi Vân thừa nước đục thả câu, ít nhất thì nàng cũng cho là như vậy, tên Phong Phi Vân này quả thực chính là cầm thú trong cầm thú, trong miệng còn phát ra tiếng "chẹp chẹp" nữa chứ, có vẻ như thực sự đang mút rất say sưa.
- Phong Phi Vân, ta cho ngươi biết, từ nay về sau ta không để cho ngươi yên đâu, ta muốn móc đôi mắt đê tiện của ngươi ra, chém đứt đôi tay bỉ ổi, còn có ... còn có ... còn có cái đầu lưỡi của ngươi nữa, nhất định cũng phải cắt đi ...
Ngay cả hơi sức mắng chưởi người khác mà Đông Phương Kính Nguyệt cũng không có, trên trán đổ đầy mồ hôi, môi thở gấp, đôi gò má tuyệt mỹ ửng đỏ, cũng không biết là vì độc thi tống ra bên ngoài rồi nên huyết khí trong người phấn chấn hơn, hay bởi vì xấu hổ mà đỏ mặt.
- Đông Phương Kính Nguyệt, cô cho rằng cô là ai, Phong Phi Vân ta tuy cũng coi như là một kẻ háo sắc nhưng cũng tuyệt đối không thể nào coi trọng cô, dù cho cô lột hết đứng trước mặt ta thì ta cũng sẽ không chạm vào cô một cái.
Sau khi Phong Phi Vân phun một ngụm độc huyết xuống đất thì kéo y phục che ngực Đông Phương Kính Nguyệt lại, sau đó là không như thủy xà quấn trên chiếc eo thon thả kia nữa mà đứng phắt dậy.
Hắn nói cũng là lời nói thật, dù cho Đông Phương Kính Nguyệt thật sự lột hết đồ mê hoặc hắn thì hắn cũng không mảy may động tâm, bởi vì hắn không thể nào chấp nhận một người nữ nhân có dáng dấp giống như Thủy Nguyệt Đình được, sở dĩ hắn cứu nàng chẳng qua cũng vì muốn bù đắp cho sự hổ thẹn trong lòng mà thôi.
Độc thi đều đã được hút ra khỏi cơ thể, song mâu của Đông Phương Kính Nguyệt cũng dần dần hồi phục, có chút thần thái nhưng vì mất máu quá nhiều nên cơ thể vẫn còn hết sức suy yếu.
Nàng lạnh lùng liếc nhìn Phong Phi Vân, sau đó lại lấy từ trong ngực ra một viên linh đan rồi bỏ vào trong miệng, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu khôi phục nguyên khí.
Dễ dàng nhận thấy viên linh đan này không phải là vật phàm, mặc dù đã nuốt vào cổ họng nhưng vẩn tản phát quang mang rực rỡ làm cho cả người nàng đều được bao phủ bởi ánh sáng.
Mà cùng lúc đó Hạo thiên linh kính cũng từ từ dâng lên, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu của nàng, đem nàng bảo vệ thật chặc trong kính quang, hiển nhiên đây đều là nhằm vào Phong Phi Vân, nàng cũng không yên lòng đối với tên cầm thú vô sỉ này.
- Phong Phi Vân, chờ tu vi ta khôi phục tam tằng, nhất định giết chết ngươi ở tại chỗ này!
Mặc dù Đông Phương Kính Nguyệt không phải người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà tuyệt đối là một nữ nhân cao ngạo, nàng tuyệt đối không cho phép Phong Phi Vân bôi nhọ mình mà còn có thể sống sót rời khỏi Thương sinh động phủ.
Cái này đúng là vết nhơ của cả đời nàng, chỉ có giết Phong Phi Vân mới có thể làm nàng an lòng hơn một chút!
Lúc này Phong Phi Vân hiển nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của Đông Phương Kính Nguyệt, hắn ngồi xổm người xuống, bắt đầu nghiên cứu độc huyết cổ thi trên đất. Chất độc này lại có thể làm một người cường mạnh như Đông Phương Kính Nguyệt cũng phải bất tỉnh thì độc huyết cổ thi này thật sự rất là lợi hại.
- Nếu có thể thu thập những độc huyết này rồi dùng để đối phó những nhân vật cấp trưởng lão khác thì khẳng định có thể làm cho bọn họ trong vòng một khắc đồng hồ sẽ hóa thành nùng huyết!
Phong Phi Vân lấy ra chiếc hộp ngọc vốn đựng chân diệu linh thạch, thận trọng thu lấy độc huyết bỏ vào bên trong.
Sau khi làm xong hết thảy, Phong Phi Vân đã mệt mỏi vô cùng, cũng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dưỡng thương.
Ở bờ bên kia của hồ nước huyết sắc, tiếng gào thét của 3 vị cổ thi tăng nhân kia vẫn truyền tới, thanh âm thê lương làm chấn đắc cả mặt hồ đãng xuất ra từng gợn sóng lăn tăn.
Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt thì ngồi thiền ở cạnh huyết hồ, nhắm mắt chữa thương, những tiếng gào thét kia chẳng làm ảnh hưởng đến họ chút nào.
Sau lưng của bọn họ mà một mảng đen kịt, căn bản là không thấy rõ rốt cuộc bên trong tồn tại thứ gì, chẳng qua chỉ mơ hồ nghe được tiếng bước chân vang lên, nhưng mà vẫn không có người nào từ trong đó đi ra.
Hoặc là nên nói, căn bản cũng không phải tiếng bước chân người!
Vết thương trên người Phong Phi Vân so với Đông Phương Kính Nguyệt vẫn là nhẹ hơn, vết thương dần dần phục hồi cũng nhanh hơn. Hắn nhìn một chút sang phía Đông Phương Kính Nguyệt vẫn đang chữa thương, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi gò má phong hoa tuyệt đại, loại người xinh đẹp như vậy lại có một khí chất thế kia thì đủ làm động lòng bất cứ người nam nhân nào.
- Thảo nào nàng lại phải mang theo cái khăn che mặt, xinh đẹp thế này vốn không thuộc về phàm tục, nếu như bị những người có tâm cảnh tu vi thấp nhìn thấy thì e rằng trong nháy mắt liền bị say đắm thất thần.
- Khuôn mặt mê hoặc lòng người không dứt, lại còn không chỉ đơn giản là xinh đẹp mà còn có cả kiêu ngạo. Với khuôn mặt xinh đẹp có khả năng giết người, nếu không phải quá hẹp hòi thì Đông Phương Kính Nguyệt cũng có thể được coi là một kỳ nữ tử đương đại có một không hai.
Đông Phương Kính Nguyệt hiển nhiên không phải là một nữ nhân hẹp hòi, nếu không phải do Phong Phi Vân chẳng biết tại sao lại đánh nàng một quyền thì nàng cũng không thể nào đuổi giết hắn, nếu không phải Phong Phi Vân lại lần nữa nhận lầm nàng là Thủy Nguyệt Đình, nàng cũng sẽ không thù hận Phong Phi Vân đến như vậy.
Nếu như trên đời này không có Thủy Nguyệt Đình, cũng không có nhiều sự hiểu lầm như vậy thì Phong Phi Vân nhất định sẽ điên cuồng thích nàng, đây là xác định, ngay cả Phong Phi Vân cũng không phủ nhận.
Hiển nhiên Phong Phi Vân cũng biết rõ bây giờ Đông Phương Kính Nguyệt hận không thể giết hắn, uống máu hắn, một khi tu vi nàng khôi phục một tầng thì chỉ sợ là cái chết của hắn sẽ càng gần.
- Thừa dịp nàng chưa tỉnh lại, mau rời khỏi đây thôi!
Phong Phi Vân đưa mắt rời khỏi gương mặt khuynh thành của nàng, sau đó đứng dậy hướng về một đầu khác đối diện với không động đen kịt kia mà sải bước rời đi.
Bên tai có tiếng bước chân nhàn nhạt vang lên, lúc đầu Phong Phi Vân còn tưởng rằng là do tiếng bước chân của hắn vang vọng nhưng mà sau khi hắn dừng bước thì tiếng bước chân kia vẫn cứ âm vang.
Thật giống như có một người đang tản bộ trong bóng đêm vậy, cứ đi tới đi lui!
Trước mắt là bóng tối vô phương tan biến, giống như bị từng tầng La Mã hắc sắc che tầm mắt.
- Rốt cuộc thì là người nào, đi ra đi!
Tiên căn trong đan điền Phong Phi Vân tản mát ra từng đạo thần thái, linh khí toàn thân đều vận chuyển, định bụng xuất thủ bất cứ lúc nào.
- Rốt cuộc là ai, ra đi ...?
- Rốt cuộc là ai, ra đi ...!
...
Bên tai ngoại trừ những tiếng vọng lại cùng với những tiếng bước chân vẫn không ngừng vang lên thì tuyệt đối không có bất cứ ai xuất hiện.
- Giả thần giả quỷ, hiện hình cho ta!
Trong đồng tử Phong Phi Vân dâng lên hai luồng hỏa miêu, Phượng hoàng thiên nhãn nổ bắn ra quang mang, nhìn về hướng trong bóng tối, vừa nhìn thì lại làm cho hắn hoảng sợ, không kìm hãm được phải lùi về phía sau mấy bước.
Đây là một cảnh hết sức chấn động!
Trước mắt là một khoảng trống bao lao, có một tòa miếu thần đổ nát trôi lơ lửng giữa không trung, cũng không biết là miếu thờ này đã bỏ hoang từ bao lâu nữa, chỉ thấy vách tường và ngói vụn đều kết đầy mạng nhện.
Tòa miếu thờ này cực lớn, có Phật điện, có Phật pháp, có sân, trong sân còn có đại thụ, nhưng bởi vì nhiều năm chôn vùi trong lòng đất cho nên đại thụ đã chết khô, trơ trụi, có phần xơ xác tiêu điều.
Dĩ nhiên điều thật sự làm cho Phong Phi Vân khiếp sợ cũng không phải là tòa cổ miếu trong lòng đất kia, mà chính là những tăng nhân đi tới đi lui trong cổ miếu, những tăng nhân này cũng không biết đã chết qua mấy nghìn năm nữa, nhưng tay vẫn cầm phật châu, dường như còn đang tụng kinh nữa nhưng lại không nghe được tiếng tụng kinh.
Những cổ thi tăng nhân trong tòa cổ miếu này có chừng hơn một ngàn người, mỗi một vị đều mang theo sát khí dày đặc, nhất định cũng không yếu hơn chút nào so với 3 vị cổ thi tăng nhân vừa rồi truy sát Đông Phương Kính Nguyệt.
Nếu như những cổ thi tăng nhân từ miếu thờ trong lòng đất kia chạy ra ngoài thì dám chắc sẽ gây ra đại hoại kinh thiên động địa, toàn bộ Nam thái phủ, thậm chí cả vương triều Thần Tấn cũng có thể không còn tồn tại.
- Hình như bọn họ bị thứ gì giam cầm, căn bản không thể đi ra khỏi tòa miếu thần đổ nát kia.
Phong Phi Vân hơi an lòng, nếu thật như để cho những cổ thi tăng nhân thi biến này đều xông ra ngoài thì nhất định không có người nào có thể ngăn cản.
- Phong Phi Vân, ngươi còn dám trốn, hôm nay ta xem ngươi chạy đi đâu?
Thanh âm Đông Phương Kính Nguyệt vang lên, càng ngày càng gần, nàng đã đuổi theo rồi, không giết Phong Phi Vân thề không bỏ qua!
- Bà nương chết bầm, đừng tới đây, muốn chết phải không?
Phong Phi Vân tức giận đến đến phải nói năng thô tục.
Hiển nhiên Đông Phương Kính Nguyệt sẽ không tin chuyện hoang đường của hắn, sau khi được được thanh âm của hắn, ngược lại còn nở nụ cười u ám:
- Hôm nay ngươi có cánh cũng không thể bay!