Nếu Hạ Ngôn khiêng lân giáp màu đen to lớn như thế này hành động quá thật có chút không tiện, tuy rằng Hạ Ngôn có nhẫn Linh La nhưng nhiều người mở to hai mắt nhìn như vậy, hắn vẫn không nên bại lộ nhẫn Linh La thì hơn.
Cũng không chần chờ, Hạ Ngôn tùy tay đưa Địa Hành Long lân giáp cho Thánh Hoàng. Thánh Hoàng vận linh lực liền thu lân giáp màu đen của Hạ Ngôn vào trong nhẫn trữ vật.
- Không thể tưởng được, Hạ Ngôn kia lại có được ba kiện công kích thần khí. Trong đó có hai kiện ta nhận ra được. Thứ nhất là Kinh Lôi Kiếm, chính là sau khi Hạ Ngôn đánh chết Tống Ngọc Giản cướp được. Mà thứ hai là Đại Lục Ám Dạ Phượng Minh Kiếm, không biết vì sao lại rơi vào trong tay Hạ Ngôn, về phần kiện thứ ba thật là chưa gặp qua. Tuy nhiên xem uy lực của nó cũng không mạnh như Kinh Lôi Kiếm và Phượng Minh Kiếm, có thể là Thần khí công kích Hậu thiên.
Ở xa xa, một lão già mê ly suy nghĩ, lấy tay vuốt nhẹ chòm râu, lắc đầu nói.
Mặc dù là công kích thần khí Hậu thiên cũng đã ít lại càng ít, gần hai trăm Linh Tông tụ tập ở trong này, người có thần khí không đến mười người.
- Ta biết Hạ Ngôn làm sao có được Phượng Minh Kiếm.
Lão già đang nói, lại một gã tu luyện giả tuổi trẻ ánh mắt lóe lên nói:
- Năm tháng trước Hạ Ngôn đánh chết Linh Tông đỉnh phong Đại Lục Ám Dạ Chu Phương Anh trong Khu vực Mê Loạn này, cướp được thần khí Phượng Minh Kiếm. Ta nghe nói, lúc ấy hắn còn giao thủ với Đại Lục Ám Dạ Thánh Hoàng Chung Vô Hoa. Chung Vô Hoa cũng chưa thể đánh chết Hạ Ngôn.
Người này có vẻ tinh thông tin tức, biết chuyện năm tháng trước Hạ Ngôn và Chu Phương Anh giao thủ.
- Ngươi nói cái gì? Chung Vô Hoa cũng không thể đánh chết Hạ Ngôn? Điều này sao có thể?
Một gã mặc trường bào màu lam trừng mắt, không tin nói.
- Sự thật chính là như thế. Chung Vô Hoa đương nhiên không sử đụng thần khí
Người trước thấy có người hoài nghi lời mình, sắc mặt hờn giận, nhướng mắt chắc chắn nói.
- Ha ha, mấy vị tranh luận thì làm được gì? Hạ Ngôn có ba kiện thần khí cũng không phải của các vị? Chẳng lẽ các vị còn có thể đánh lén Hạ Ngôn cướp đoạt thần khí của hắn phải không? Hiện giờ Địa Hành Long bị giết, chúng ta vẫn nên nắm chắc thời gian tìm kiếm phụ cận một chút còn có mặt khác bảo vật hay không đi!
Một gã áo bào trắng đứng ra lớn tiếng nói. Người tu luyện khác nghe vậy đều bay vút đi mọi nơi. Hai trăm người tu luyện đứng trong phạm vi hơn mười dặm của Lạc Anh Cốc, không mất mấy chục lần hô hấp gần như đều biến mất trong cốc.
- Các ngươi cũng đều đi tìm bảo vật đi, lúc này thời gian dị tượng hiện ra trong Khu vực Mê Loạn dài đến ba ngày ba đêm, nói không chừng nơi này còn có bảo vật khác.
Thánh Hoàng vung tay lên, giọng đạm mạc, nói với hai mươi người tu luyện Thiên Cung phía sau.
- Vâng!
Chúng tu luyện giả Thiên Cung nghe vậy đều cùng kêu lên đáp, sau đó đều tự bay vào trong cốc, cẩn thận tìm kiếm.
Hạ Ngôn cũng không lập tức đi xuống, ánh mẳt nhìn một người tu luyện ẩn vào Lạc Anh Cốc. Hạ Ngôn nhíu mày, các loại ý niệm trong lòng chuyển động.
- Hạ Ngôn, sao ngươi không đi tìm bảo vật?
Thánh Hoàng thấy Hạ Ngôn còn lơ lửng cách đó không xa, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Hạ Ngôn lập tức nói:
- Thánh Hoàng đại nhân, Địa Hành Long này, ngài nói nó không phải sinh vật phân thế giới chúng ta phải không? Vãn bối suy nghĩ, Địa Hành Long này có thể là từ chủ thế giới lại đây hay không? Sau khi dị tượng biến mất chúng ta đuổi tới Lạc Anh Cốc, Địa Hành Long liền ở trong này."
-Ha hả!
Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ cười cười, ánh mắt hơi tỏa sáng, nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Ngươi nghĩ không tồi, tuy nhiên Địa Hành Long rốt cuộc có phải từ chủ thế giới mà đến hay không ta cũng không xác định rõ. Từ sau cuộc chiến Vẫn Lạc bốn ngàn năm trước, phân thế giới chúng ta chưa bao giờ xuất hiện sinh vật chủ thế giới hàng lâm. Nếu Địa Hành Long này thật sự là từ chủ thế giới xuống đây thì có thể chính là lần đầu tiên trong hơn bốn ngàn năm nay.
Nghe Phương Mộ Vũ nói như thế, Hạ Ngôn chấn động.
- Thánh Hoàng đại nhân, nếu đúng như vậy, người tu luyện chủ thế giới chẳng phải là cũng có thể đi vào thế giới chúng ta? Người tu luyện chủ thế giới có thể có thực lực mạnh đến mức chúng ta không thể ngăn cản hay không!
Hạ Ngôn sầu lo nói.
Không phải do Hạ Ngôn không sầu lo, mà nếu đúng như vậy, người tu luyện chủ thế giới hàng lâm phân thế giới sẽ phát sinh chuyện gì? Ai có thể biết? Vạn nhất người tu luyện chủ thế giới thị sát thành tính, nhân loại phân thế giới kia chẳng phải là phải chịu chịu tai ương ngập đầu hay sao?
Phương Mộ Vũ nhíu mày, trầm ngâm một lát, rồi sau đó mới nói:
- Theo một số thượng cổ điển tịch thượng ghi lại, hơn bốn ngàn năm trước, cũng trong cuộc chiến Vẫn Lạc, người tu luyện chủ thế giới quả thật là có thể hàng lâm đến phân thế giới. Hạ Ngôn, đừng suy nghĩ nhiều quá, cho dù người tu luyện chủ thế giới thật sự hàng lâm đến thế giới chúng ta cũng sẽ không có biến cố quá lớn đâu.
- Vâng!
Hạ Ngôn gật gật đầu, chân mày giãn ra.
Việc này hắn không thể quyết định. Hơn nữa, hiện tại chỉ là đoán, nghĩ lại cũng không có ý nghĩa thực chất gì, không bằng nghĩ biện pháp tận lực tăng thực lực của chính mình mới là vương đạo.
- Thánh Hoàng đại nhân, vãn bối đi tìm bảo vật.
Hạ Ngôn thi lễ với Thánh Hoàng, linh lực dâng lên hóa thành một đạo kinh hồng, nháy mắt tiến vào trong thung lũng.
- Ha ha ha.
- Đây là. Đây là. linh lực thật là khổng lồ.
- A. so với đan dược bát phẩm còn mạnh hơn vô số lần, thứ tốt, thứ tốt a!
Một gã Linh Tông trung kỳ, từ trong cây cối phát hiện một viên đan dược màu trắng lóe ra quang hoa, đan dược này đúng là không chịu tác dụng của ngoại lực, tự động bay lơ lửng giữa không trung. Sau khi người này phát hiện đan dược thì không nhịn nổi kích động, máu dâng lên toàn thân đều run nhè nhẹ.
- Thu
Người này lập tức liền cẩn thận nhìn trái phải, vội vàng thu lại đan được này, lén lút như kẻ trộm nhét vào lòng.
- Trương Cường, ngươi thu được cái gì đó!
Ngay lúc người tu luyện này xoay người chuẩn bị rời đi có một bóng người đột nhiên xuất hiện cách đó không xa. Người vừa tới là Linh Tông hậu kỳ, hắn phát hiện người tu luyện tên là Trương Cường, thu một viên đan dược màu trắng, lập tức liền hét lớn hỏi.
Trương Cường chấn động thân hình, thấy rõ người tu luyện phía sau, lập tức lộ ra vẻ đề phòng nói:
- Không có gì! ta phải đi, không tìm thấy gì cả. Nhiều người đang tới đây thực lực mạnh hơn so với ta nhiều lắm, ta không nói nhảm với ngươi.
Trương Cường nói xong, đã muốn vận linh lực rời đi.
- Hừ. còn muốn chạy? Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi thu được một viên đan dược màu trắng, hắc hắc. Trương Cường, đan dược này là chúng ta cùng nhau phát hiện, ngươi muốn độc chiếm?
Người kia lộ ra nụ cười âm trầm, ánh mắt hơi nheo lại, linh lực rồi đột nhiên chuyển động, mắt thấy sẽ ra tay công kích Trương Cường.
- Lữ Kỳ, ngươi muốn làm cái gì?
Trương Cường kinh hãi.
- Thánh Hoàng đại nhân đang ở gần đây, ngươi muốn giết ta, Thánh Hoàng đại nhân sẽ bỏ qua ngươi sao?
Vì phòng ngừa mỗi lần Lạc Anh Cốc có bảo vật buông xuống, người tu luyện vì đoạt bảo chém giết nhau. Thánh Hoàng từng hạ lệnh cấm người tu luyện cùng đại lục chém giết nhau trong Lạc Anh Cốc.
Lữ Kỳ nghe vậy quả nhiên không dám động thủ, linh lực thoáng thu liễm, chỉ là sát khí trên mặt không biến mất. Nhưng, phải từ bỏ như vậy hắn lại không cam lòng.
- Trương Cường, đan được màu trắng kia ta cũng có phần. Hừ. cho dù trong Lạc Anh Cốc ta không thể động thủ với ngươi, một khi ra khỏi Lạc Anh Cốc ta vẫn có thể đuổi giết ngươi. Chúng ta biết nhau nhiều năm, ta cũng không muốn giết ngươi, như vậy đi, ngươi phân một nửa đan dược màu trắng kia cho ta. Sao nào?
Lữ Kỳ suy nghĩ, nói.
- Đan dược có một viên, sao mà phân?
Trương Cường nhướng mày. Lữ Kỳ này nói không sai, mình là Linh Tông trung kỳ, mà Lữ Kỳ là Linh Tông hậu kỳ. Ra khỏi Lạc Anh Cốc nếu Lữ Kỳ này vẫn đi theo mình thì không hay. Nhưng đan dược này chỉ có một viên.
- Nhất Nguyên Đan, đây là Nhất Nguyên Đan! Trời ơi, không ngờ là Nhất Nguyên Đan!
Ngay lúc Trương Cường vừa dứt lời, cách đó không xa lại truyền đến một tiếng nói. Trương Cường và Lữ Kỳ trong lòng vừa động. Nhất Nguyên Đan, chẳng lẽ chính là loại đan dược mày trắng này? Hay là, Nhất Nguyên Đan cũng không phải chỉ có một viên này?
- Vậy, chúng ta tiếp tục tìm kiếm đan dược, nếu lại phát hiện một viên thì chúng ta mỗi người một viên. Nếu tìm không thấy viên thứ hai chúng ta sẽ chờ lúc rời khỏi nơi này. nghĩ biện pháp chia đều đan dược này, thế nào?
Trương Cường biểu tình biến ảo, cuối cùng hạ giọng, nhìn Lữ Kỳ nói. Bọn họ phát hiện một viên đan dược, không nên làm bại lộ. Vạn nhất gặp phải Linh Tông đỉnh phong thì thật không tốt.
Lữ Kỳ mắt lấp lóe, thầm nghĩ trong lòng: "Trương Cường này chính là Linh Tông trung kỳ, ta không cần phải sợ hãi, hắn cũng không dám ra vẻ. Đan dược màu trắng này hiển nhiên không phải chỉ có một viên!
- Tốt, như ngươi nói đi. Chúng ta tiếp tục tìm đan dược khác!
Lữ Kỳ gật gật đầu, trầm giọng nói. Bóng hai người chớp lên, hướng về phía tiếng nói kia lặng lẽ đi tới.
- Cái gì là Nhất Nguyên Đan? Chỗ đó dường như phát hiện thứ tốt.
Hạ Ngôn cũng sớm đã đến gần đó, nghe thấy có người hô lên Nhất Nguyẽn Đan lập tức vừa động, toàn lực chạy đến.
Chỉ vài cái hô hấp, Hạ Ngôn đã lặng yên tới gần nơi phát ra tiếng nói, nhìn thấy vài người tu luyện Đại Lục Long Chi vây quanh, trong đó một người cầm một viên đan dược màu trắng sáng bóng, toàn thân kích động run rẩy, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt sáng dị thường.
- Không thể tưởng được, không thể tưởng được hôm nay ta có thể nhìn thấy đan dược trong cổ điển tịch, ha ha. Nhất Nguyên Đan này tương đương với cửu phẩm đan dược nha!
Người cầm đan dược màu trắng kia vẫn chưa bình tĩnh lại, tiếp tục nói.
- Tương đương với đan dược cửu phẩm?
Nghe vậy, Hạ Ngôn lập tức chăm chú nhìn vào viên đan dược kia, trong lòng lập tức rung động, trăm ngàn loại ý niệm quay cuồng trong đầu.
- Lục Hưng, đan dược này ta chưa bao giờ gặp qua, ngươi không ngờ biết nó? Ngươi nói khỏa đan dược này tương đương với cửu phầm đan được? Không thể nào? Cửu phẩm đan dược là đan dược trong truyền thuyết, đan dược này rốt cuộc có thể có bao nhiêu lực lượng?
Một người khác cạnh Lục Hưng nhíu mày hỏi!