Tô Khuynh Quốc rời đi, đến quá ngọ một chút mới trở về.
Hạ Lan Thính Tuyết sớm đã cho dọn bàn ăn trong đại sảnh, lúc sai người đến gọi mới biết Tô Khuynh Quốc đã ra phủ, liền lệnh tất cả đợi hắn. Đang nóng lòng chờ đợi, thấy Tô Khuynh Quốc vừa tiến vào đại sảnh, hắn lập tức nghênh đón, không quên oán trách: “Tiểu Tô ngươi ra ngoài sao không nói một tiếng? Bên ngoài giá rét như vậy, ngươi sao mặc ít y phục thế này?”
Trong lòng lại thấy thật kỳ quái. Thủ Bị phủ cũng coi như canh phòng nghiêm ngặt, từ khi hắn vào ở, Đồ Cẩm Sơn lại càng tăng cường thêm thị vệ. Thế mà Tô Khuynh Quốc rời phủ, lại không có ai đến thông báo, hẳn là đám lính canh cổng này tới phiên trực lại lười biếng lén chạy tới nơi khác chơi đùa. Hắn nhịn không được quay đầu liếc mắt trừng Đồ Cẩm Sơn, Đồ Cẩm Sơn sợ đến run lẩy bẩy, trong bụng không ngớt kêu oan.
Tô Khuynh Quốc mặc cho Hạ Lan Thính Tuyết lải nhải, cười tủm tỉm vươn hai tay nãy giờ vẫn giấu sau lưng.
Là mấy xâu hồ lô nhào đường đỏ thẳm.
“Ta nhàn rỗi buồn chán quá, ra ngoài dạo một chút. Hạ Lan đại ca, xâu lớn nhất này cho ngươi.”
“Cho ta?…” Hạ Lan Thính Tuyết vừa định nói hồ lô của người bán dạo bên ngoài rất không sạch sẽ, muốn khuyên Tô Khuynh Quốc ném đi, nhìn thấy xâu kẹo đưa đến trước mặt, lại nhìn nụ cười của Tô Khuynh Quốc, không khỏi trong lòng nở hoa.
Ngốc nghếch như Tô Khuynh Quốc, cư nhiên cũng biết tặng quà cho hắn. Mấy ngày nay thế tiến công nhu tình của hắn quả nhiên không hề uổng phí, rốt cục cũng khiến cho Tiểu Tô dần dần thông suốt rồi….
Tô Tuyền đứng hầu bên cạnh nhìn thấy tiểu Hầu gia trên mặt lộ ra nét cười si ngốc tiếp nhận đường hồ lô, dường như có linh tính, lấy khuỷu tay thúc nhẹ sau lưng Tô Ki: “Uy, ngươi xem tiểu Hầu gia tựa hồ càng ngày càng mê muội.”
“Dù sao có ta ở đây, tuyệt không để hắn đụng tới công tử.” Tô Ki cúi đầu, trong mũi hừ nhẹ một tiếng. Hạng con cháu quan lại háo sắc như Hạ Lan Thính Tuyết, tiếp cận Phủ tông, không gì ngoài thèm nhỏ dãi mỹ mạo của Phủ tông, muốn ngoạn nam phong mà thôi. Vọng tưởng!
Lúc không ai chú ý, hai tay hắn duỗi bên hông lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm, chặt đến khớp xương trắng bệch ra.
Chỉ có Tô Tuyền chú ý, ngầm đạp hắn một cước, gọi hai người đang cao hứng bừng bừng ăn kẹo hồ lô kia: “Ăn cơm, ăn cơm thôi!”
Sau bữa trưa, Hạ Lan Thính Tuyết lại đến phòng Tô Khuynh Quốc uống trà đàm chuyện thiên nam địa bắc.
Trò chuyện được một lúc, Tô Khuynh đã nằm trên tháp, che miệng khẽ ngáp dài, dáng vẻ lười nhác đầy phong tình kia như thấu đến tận xương tủy. Hạ Lan Thính Tuyết nhìn đến không rời mắt, nghe Tô Ki ho khan hai tiếng mới hoàn hồn trở lại, ngượng ngùng cười, đứng dậy cáo từ.
“Không tiễn.” Sắc mặt Tô Ki vẫn cứ đen như vậy từ lúc ăn đến giờ, không đợi Tô Khuynh Quốc mở miệng, đã mở rộng cửa phòng tiễn khách.
Hạ Lan Thính Tuyết nhíu mày, hắn đương nhiên đã sớm phát hiện ra địch ý nồng đậm mà Tô Ki dành cho hắn, nhưng ngại là thị tòng của Tô Khuynh Quốc nên không tiện nổi nóng, vờ như không nhìn thấy biểu tình căm ghét kia, cười nói với Tô Khuynh Quốc: “Tiểu Tô, nếu ngươi sợ nhàn rỗi sinh chán, chiều mai ta dẫn ngươi ra ngoại thành đi săn có được không?”
Tô Khuynh Quốc đang tiếc hận sáng nay bỏ lỡ cơ hội đi săn, không khỏi “được được” một tràng. Hạ Lan Thính Tuyết sủng nịch vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười rời đi.
Nhìn thân ảnh tuấn dật của Hạ Lan Thính Tuyết ra khỏi cửa, đối diện Tô Ki mặt đen, Tô Khuynh Quốc cau lại hàng mày đẹp. Tô Ki lớn hơn hắn hai ba tuổi, mười mấy năm trước sau khi vào Huyền Thiên phủ đã bị lão Phủ tông phân phó theo hầu hắn đến nay. Trong ấn tượng luôn trầm mặc kiệm lời, hiện tại lại đối với Hạ Lan Thính Tuyết tức giận lộ ra mặt như vậy, quả là lần đầu nhìn thấy.
“Hôm nay ngươi sao thế? Trông có vẻ rất nóng nảy.”
“Công tử, Hạ Lan tiểu Hầu gia đối với người không có ý tốt, người không nên quá thân cận với hắn.” Nhớ đến Hạ Lan Thính Tuyết trước khi đi còn lau chùi dầu mỡ cho Phủ tông, làn da nhẵn nhụi trên khuôn mặt Tô Ki không khỏi một trận co giật, trong mắt tràn đầy chán ghét.
“Tô Ki, người quá lo xa rồi.” Tô Khuynh Quốc chẳng hề để tâm vuốt ve con thỏ đang loay hoay trên người mình. Tuy hắn chỉ ru rú ở Huyền Thiên nhai suốt hai mươi năm, tiếp xúc không nhiều người, nhưng đối với những người xung quanh trời sinh hắn có một loại trực giác nhạy bén. Chính vì cảm thấy Hạ Lan Thính Tuyết hoàn toàn không có tà ý gì với mình, mới chấp nhận ở lại Thủ Bị phủ.
Tô Ki nóng nảy: “Công tử, nhãn thần tiểu Hầu gia kia ta tuyệt đối không nhìn lầm, hắn rõ ràng là ham muốn dung mạo thân thể của công tử…”
“Khụ khụ!” Tô Tuyền đỏ mặt ho khan, nhắc hắn trong phòng vẫn còn có một nữ nhân tồn tại, không cần nói trắng ra như thế. Nhưng nhìn thấy biểu tình hiếu kỳ của Tô Khuynh Quốc, chợt cảm thấy vô lực.
Quả nhiên: “Ý ngươi là, hắn thích ta? Nhưng ta là nam nhân, hắn cũng không phải không biết. Đừng nói là hắn muốn ngủ cùng một nam nhân a?” Tô Khuynh Quốc thoáng chốc đã nắm được trọng điểm, đi thẳng vào vấn đề. Ngôn Tình Hay
“Phụt ── ” Tô Ki cùng Tô Tuyền rất ăn ý, thiếu chút nữa là đồng loạt thổ huyết. Ai nói tiểu Phủ tông của bọn họ ngoại trừ luyện võ với ăn uống ra cái gì cũng không hiểu?
Nửa ngày, Tô Ki mới trấn định lại, nỗ lực khiến ngữ khí có vẻ bình tĩnh: “Công tử, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm chuyện giữa phu thê thường làm, cho nên người phải đề phòng tiểu Hầu gia.”
Vừa dứt lời, đã bị một câu kinh người của Tô Khuynh Quốc làm cho đỉnh đầu muốn bốc khói.
“Nga? Hóa ra nam nhân cùng nam nhân thực sự có thể làm gì đó sao? Ha ha, ta còn tưởng rằng những gì mà hai tên gia hỏa Cừu Nhược Ngân và Sở Tín nói trước khi ta xuống núi chỉ là đùa cho vui! Lại đây, Tô Ki, xem ngươi lý giải thế nào, ngươi nhất định biết hai nam nhân sẽ làm gì với nhau, nói ra cho ta nghe đi.”
Tô Khuynh Quốc vẻ mặt hăng hái bừng bừng không ngại học hỏi kẻ dưới, làm Tô Ki cùng Tô Tuyền suýt hộc ba thăng máu. (1 thăng = 1 lít)
Cừu đại gia, Sở đại gia, hai người rốt cuộc đã dặn dò tiểu Phủ tông chuyện gì a?