Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 26:




Lê Tranh chào tạm biệt Cận Phong, trợ lý Tăng ở lại để báo cáo với Phó Thành Lẫm, thuật lại chi tiết nội dung cuộc họp trong hai mươi phút mà ông chủ vắng mặt.
Phó Thành Lẫm dùng tay che đi mũi và miệng, thỉnh thoảng ‘Ừm’ hai tiếng.
Động tác của anh nhìn không gì kỳ lạ, từ trước đến nay anh vẫn luôn nâng niu lời nói như vàng, trợ lý Tăng cũng không phát hiện ra được điều gì khác thường.
Trợ lý Tăng mở một phần văn kiện đưa đến trước mặt Phó Thành Lẫm, về kế hoạch đầu tư, anh ấy đã lập một bản các ý tưởng của mình rồi gửi ý kiến của mình đến hộp thư của ông chủ.
Anh ấy không biết ông chủ có ý gì.
“Sếp Phó, anh xem thử.”
Quay lại một hồi cũng chỉ thấy Phó Thành Lẫm ‘Ừ’ như chiếu lệ.
“Gọi lại đi, ý kiến của Cục kiểm soát rủi ro, bọn họ là không nhìn thấy hay như thế nào?” Anh cau mày nói xong một câu.
Trợ lý Tăng lúc này mới cảm thấy ông chủ nói chuyện có vẻ như không được thoải mái, giống như trong miệng vẫn đang ngậm cà phê chưa nuốt xuống được, cũng không suy nghĩ nhiều, anh ấy vội vàng lấy bảng kế hoạch lại: “Được ạ.”
Phó Thành Lẫm khổ sở nói không nên lời, chạm vào phần da miệng trên và dưới, đau rát không thôi. Vừa rồi anh chỉ cắn răng nói hết mấy lời kia mà cơn đau đến từng đợt từng đợt.
Không cần nhìn vào gương anh cũng biết, môi của mình đang bắt đầu từ từ sưng lên.
Lúc Lê Tranh cắn lên miệng anh không một chút lưu tình, cả môi trên và dưới đều bị cô cắn đến.
Không biết đến khi nào mới hết sưng.
“Mua giúp tôi mấy cái khẩu trang.”
Phó Thành Lẫm đành bỏ cuộc, phân phó cho trợ lý Tăng.
Nói xong, anh hạ bàn tay đang che hờ xuống.
Trợ lý Trạch như chết lặng khi trông thấy tình cảnh khốn khổ của môi ông chủ, trợn mắt há mồm. Đây là lần đầu tiên từ khi anh ấy làm trợ lý đến nay bị thất thố trước mặt ông chủ, chung quy vẫn là vì ‘được ăn dưa của ông chủ.”
“Sếp Phó, anh có muốn đến bệnh viện khám không?”
Cơn ngạc nhiên qua đi, anh ấy nhanh chóng khôi phục lại tư chất trợ lý của mình.
Phó Thành Lẫm lắc đầu, không muốn nói nhiều lời.
Trợ lý Tăng ngầm hiểu, cầm lấy tập tài liệu rồi nhanh chóng rời đi, làm theo lời ông chủ dặn dò.
Cửa khép lại, cả văn phòng lại hoàn toàn yên tĩnh.
Anh không thể gặp ai trong vài ngày tới, Phó Thành Lẫm gửi một tin nhắn cho Hướng Thư, hủy hẹn bữa ăn vào tối thứ bảy: [Mọi người cứ tụ tập, tôi không đến được.]
Hướng Thư: [Anh không đến, thật mất hứng, không phải anh nói rằng anh chỉ rảnh ngày đó thôi à?]
Phó Thành Lẫm: [Đi công tác.]
Ba từ này chính là lá chắn cũng như lời bào chữa tốt nhất.
Hướng Thư: [Có vẻ như em đến không vô ích:)]
Phó Thành Lẫm nhìn câu trả lời có vẻ không liên quan, [Cái gì không vô ích?]
Hướng Thư: [Em đang trên đường đến công ty của anh, năm phút nữa đến, anh nhớ dặn trợ lý Tăng nhấn thang máy cho em nhé.]
Cô ấy cũng không phải đặc biệt đến tìm Phó Thành Lẫm, buổi chiều cô ấy đến nhà một người bạn chơi, cũng không phải chơi, làm bàn luận về kịch bản mà cô ấy sắp nhận.
Lúc về nhà đi ngang tòa nhà GR, cô ấy dự định xách ít trái cây đến gặp Phó Thành Lẫm.
Cô ấy linh cảm, anh đã chia tay với bạn gái là blogger của mình.
Vừa rồi khi trên đường rảnh rỗi không có việc gì, cô muốn nhìn một chút ‘Nhìn ngang là anh nghiêng là em’ đã cập nhật chưa, phát hiện blogger đã đổi tên, tên được đổi rốt cuộc cô cũng không còn thấy bóng dáng của Phó Thành Lẫm nữa.
Còn hai câu của bài hát kia, ý nghĩa cũng rất rõ ràng.
Với cách lý giải của phụ nữ, hẳn là tình yêu thay đổi, blogger đã tự cắt đứt chuyện tình của mình, không muốn bản thân giữ lại một chút nhớ nhung, thậm chí biệt danh cũng thay đổi.
Hướng Thư: [Yên tâm, hôm nay em dùng xe của ba em, sẽ không có paparazzi nào chụp được.]
Phó Thành Lẫm nhận ra mình không có thời gian hay tâm trạng để gặp bất kỳ ai: [Không cần tới đây, có tới cũng vô ích.]
Hướng Thư hỏi: [Anh không ở công ty?] Không đúng nha, anh chưa bao giờ tan làm sớm như vậy, [Tối nay anh có xã giao à?]
Phó Thành Lẫm trả lời dứt khoát: [ Ở công ty, không xã giao.]
Trước đây cho dù có bận rộn thế nào, anh cũng không bao giờ cư xử tệ.
Hướng Thư kiểm chứng suy đoán của mình: [Chia tay, tâm trạng không tốt sao?]
Phó Thành Lẫm: [Em ở đâu ra mà nói nhiều thế.]
Hướng Thư nhắn mấy từ: [Bị đá à?]
Cô ấy không thể không do dự khi gửi nó, đành xóa đi.
Cô ấy thường ngày chỉ dám trêu chọc anh vài câu, với điều kiện là tâm trạng anh vui vẻ, thời điểm này cô ấy khiêu khích anh, không có gì thú vị.
“Chút nữa không cần dừng lại ở GR.” Hướng Thư phân phó với tài xế.
Cô ấy rất tò mò, blogger kia là kiểu con gái như thế nào, được Phó Thành Lẫm quan tâm, còn mang được cả bật lửa của anh ấy đi.
- -
“Cô muốn đi đâu?” Sự kiên nhẫn của Cận Phong cuối cùng cũng bị sự tắc đường làm cho cạn kiệt, mấu chốt là, người ngồi bên cạnh từ lúc ngồi lên xe, không nói một lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai bên đường trừ người ra thì toàn là mấy cửa hàng, chẳng có gì đẹp cả.
Lê Tranh vẫn quay lưng về phía anh ta, “Đâu cũng được.”
Cận Phong liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô thật sự xem tôi là tài xế đấy à?”
“Không phải anh tự xưng mình có kỹ thuật lái xe tốt sao? Anh có cơ hội để thể hiện tài năng của mình.”
“Ah.”
Cận Phong ôm đầu, nhớ lại việc vừa xảy ra, vô lăng ở trước mặt, nửa ngày mới chạm vào một chút.
“Cô tỏ tình với Phó Thành Lẫm thất bại rồi à?”
Anh ta gần như khẳng định.
Lê Tranh lúc này mới có phản ứng, lập tức ngoảnh mặt lại, khó tin mà nhìn anh ta: “Anh nghe được từ đâu thế?”
Cận Phong không cần ngẩng đầu, chỉ chỉ vào chính mắt mình.
Anh ta thuận tay ném điện thoại lên phía trước chỗ điều khiển, đưa ra một cái nhìn đầy vẻ giễu cợt, “Cô có biết tại sao đột nhiên tôi đổi quyết định không, muốn tham khảo ý kiến của cô cách quan hệ công chúng về vấn đề xe thử nghiệm sao?”
“Rửa tai lắng nghe.”
Chiếc xe phía trước cuối cùng cũng di chuyển, Cận Phong chống tay lên trên vô lăng, nhìn con đường phía trước mặt, “Bức thư tỏ tình trên vòng bạn bè của cô, đó là sai lầm do chính cô gây nên, kết quả cô đã lật ngược tình thế biến nó từ một trò đùa trở thành sự thể hiện tình cảm. Trẻ con, phù phiếm, cô đã làm nên chuyện.”
Anh ta quay mặt, “Nếu cô không phải là đại tiểu thư khó hầu hạ, tôi thật sự định thuê cô về làm việc cho tập đoàn với mức lương cao, không cần cô làm bất kì việc gì khác, chỉ cần cô phụ trách việc giải quyết khủng hoảng trong mối quan hệ công chúng là được.”
Sau khi bị vạch trần, Lê Tranh không những không thẹn quá hóa giận, ngược lại quan tâm: “Anh là nghe người khác nói, hay là tự mình đoán ra?”
Cận Phong hỏi lại: “Tôi nghe ai nói đây?”
Lê Tranh tựa lưng vào ghế ngồi, không lên tiếng.
Giờ phút này cô chỉ cảm thấy kiệt sức, và một khoảng trống trong trái tim.
Rất nhanh giao lộ đã ở trước mắt, Cận Phong hỏi: “Đi đâu?”
Lê Tranh cũng không biết, hiện tại cô không muốn về nhà, “Có chỗ nào tiện để dừng xe, anh cứ để tôi xuống đó là được.”
“Chẳng phải là bị từ chối thôi sao, sao cô cứ nghĩ tới mãi thế?”
“Tôi là kiểu người như vậy sao?”
“Nếu đã như vậy,” Cận Phong vừa rẽ trái vừa nói, “Tôi không có cuộc hẹn với cô gái nào tối nay, tôi sẽ mời cô phóng viên nhỏ đang thất tình một bữa cơm.”
Lê Tranh ngồi thẳng dậy, lấy lại tinh thần, “Tôi không ăn buổi tối.”
“Thật khó hầu hạ, cô…” Lời Cận Phong định nói bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, anh cầm điện thoại lên nhìn qua một cái, là cuộc gọi của ba anh.
Không nghe cũng không được.
“Alo, ba.”
“Tối nay không phải nói về nhà ăn cơm sao? Con tự xem giờ là mấy giờ? Cả nhà đều đang chờ con đấy!”
Cận Phong đã quên mất điều đó, thực ra anh ta còn không nghĩ đến nó, gọi là cả nhà cùng ăn cơm, nhưng miệng lưỡi một số người đều nhắm đến anh.
“Mọi người ăn trước đi, con đến GR gặp cháu gái của Tưởng Thành Duật, tiện đường đưa cô ấy về nhà, vẫn đang ở trên đường. Nếu không kịp giờ, con sẽ không về nhà đâu.”
Sáu từ cuối của câu nói mới là trọng điểm.
Khi anh ta đang sẵn sàng nhận lời quở trách, kết quả ba anh ta lại nói: “Đưa người là quan trọng.” Rồi vui vẻ cúp máy.
Cận Phong: “?”
Chỉ cần mấy từ cháu gái Tưởng Thành Duật là ổn sao?
“Thật sự không muốn ăn gì?” Hôm nay tâm trạng anh ta rất tốt, “Nhờ phúc của cô, tối nay tôi không cần phải về nhà nghe lải nhải, nói đi, muốn ăn cái gì? Cô có muốn đồ ăn ở tận Thượng Hải, tôi cũng đi suốt đêm để mua về cho cô.”
Lê Tranh không muốn ăn, nhưng thật sự đói bụng, “Mua cho tôi chút bánh mì là được.”
Cận Phong nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, trong truyền thuyết tất cả đồ ăn thức uống mà cô ăn đều phải được vận chuyển bằng máy bay để đảm bảo độ tươi. Một túi bánh mì là xong sao?
Nghĩ lại một chút, chắc bánh mì này không phải là một loại bánh mì bình thường, “Có mua được trong nước không?”
Lê Tranh nhìn vẻ mặt của anh ta không giống như đang giễu cợt, nên cũng không trêu chọc anh, “Một cửa tiệm bánh mì bình thường.”
Quả thực là một tiệm bánh mì như bao cửa hàng khác, bánh mì nguyên cám vừa mới nướng xong, giá cả cũng không đắt. Hôm nay còn tổ chức sự kiện cho hội viên, mua gói thứ hai sẽ được giảm giá một nửa.
Cận Phong cân nhắc, cuối cùng quyết định chính mình cũng mua một gói để nếm thử.
Khi thanh toán, anh ta mới nhận ra mình không được giảm một nửa giá cho gói thứ hai, bởi vì anh ta không phải là hội viên.
Quay về xe, Cận Phong đưa cho Lê Tranh một gói, tự mình giữ lại một gói, “Nếu cô không muốn về nhà, ta sẽ đưa cô đi hóng gió, thất tình là đau khổ nhất, chỉ cần không có yêu cầu nào quá đáng, tôi đều sẽ khiến cô hài lòng.”
Lê Tranh mở túi bánh mì ra, ăn một miếng.
Cô lắc đầu, “Không làm chậm trễ thời gian của anh, tôi còn về nhà có việc.” Sáng nay cô đã thức dậy vào đúng sáu giờ, muốn khôi phục hoạt động cho blog, thật không tốt nếu để mọi người leo cây ngay ngày đầu tiên.
“Thế tôi đi hẹn hò đây.” Cận Phong khởi động động cơ, “Cô gái nhỏ, để chú đây cho cô một lời khuyên, có nói chuyện gì thì nói, đừng có nói chuyện yêu đương, người mệt mỏi chính là cô.”
- -
Đã ba ngày liên tiếp, Phó Thành Lẫm không nhìn thấy Lê Tranh, cô cũng không đến ăn sáng cũng như ăn tối.
Hôm nay là thứ bảy, anh không cần đến công ty, ở nhà tăng ca.
Môi của anh bị Lê Tranh cắn, đang từ từ đóng vảy, vẫn còn chưa lột ra, không biết lúc nào mới lành hẳn. Mấy ngày nay ngoại trừ việc ăn và ngủ ra, anh đi đâu cũng phải đeo khẩu trang.
Sẽ còn phải mang trong vài ngày nữa, hai hoặc ba ngày.
Giám đốc điều hành hỏi anh bị gì, anh đành phải nói dối là bị cảm.
Ngày hôm qua khi anh bị cắn, cơm cũng không ăn được, nước cũng không dám uống, môi sưng tấy lên rất đau.
Tưởng Thành Duật gửi tin nhắn đến, anh đi công tác vẫn chưa về, [Cậu có ở nhà không?]
Phó Thành Lẫm sực tỉnh, máy tính trước mặt đã rơi vào trạng thái ngủ đông.
[Ở nhà. Có việc gì?]
Tưởng Thành Duật: [Vậy cậu xem Tranh Tranh có ở nhà không, tôi gọi điện thoại cho Tranh Tranh nhưng không nghe máy, gọi từ sáng đến giờ rồi, hôm nay Tranh Tranh nghỉ.]
Phó Thành Lẫm suy đoán: [Chắc là chưa dậy.]
Anh nhìn đồng hồ trước mặt, lúc này đã là mười một giờ rưỡi.
Tưởng Thành Duật lo lắng: [Đã giữa trưa rồi, trước nay cháu ấy không có thói quen ngủ nướng. Tôi sợ cháu ấy tối qua đã uống rượu.] Nên đành phải thú nhận: [Lần trước tôi đã lấy một chai rượu của cậu, độ rất mạnh.]
Phó Thành Lẫm tạm thời không muốn tính sổ với Phó Thành Duật, liền thay quần áo đi xuống lầu.
Hôm nay dì giúp việc cùng đầu bếp đều nghỉ, anh là người duy nhất ở nhà.
Phó Thành Lẫm vừa đ ra khỏi cửa hai ba bước, cửa nhà Lê Tranh liền mở ra, bên trong có tiếng nói chuyện.
“Lê Tranh.” Không thấy ai đi qua, Phó Thành Lẫm lên tiếng gọi.
Lê Tranh còn ngỡ rằng mình xuất hiện ảo giác, đi xuống dưới, tiếp tục nói chuyện với tài xế: “Bên trong có máy ảnh và các thiết bị kỹ thuật số, lát nữa anh mang xuống thì đi cẩn thận một chút.”
“Được.”
“Lê Tranh.” Giọng nói đến gần hơn.
Lê Tranh giật mình quay người lại, hình bóng ngày đêm cô vẫn nghĩ đến, đang đứng trước cửa nhà cô.
Trải qua mấy ngày bây giờ cô đã hồi phục được tâm trạng, anh lại xuất hiện như pho tượng, khiến nước lại gợn sóng.
Vết cô cắn bên ngoài miệng anh tạo thành một vết thủng, thê thảm không nỡ nhìn.
“Sếp Phó, hôm nay anh không đi làm sao?”
Phó Thành Lẫm thu lại tầm mắt từ người đàn ông phía trong phòng Lê Tranh, “Sao em không trả lời điện thoại của chú mình?”
Lê Tranh đang bận bịu thu dọn hành lý, điện thoại vẫn còn ở trên lầu, lại đang để chế độ rung, nên không nghe thấy. “Một chút nữa em sẽ gọi lại.”
“Tôi sẽ mang cái hai cái vali này xuống dưới.” Tài xế lên tiếng, hỏi lại: “Chỉ hai cải vali thôi à?”
Lê Tranh: “Trên lầu còn hai cái nữa.” Cô không cử động được, chỗ bong gân ở cổ chân vẫn còn đau nếu cô gắng sức, nên cô không dám cử động mạnh.
Tài xế đã rõ, đem hai vali trong phòng khách đem xuống xe.
Sau khi tài xế đi mấy bước, Phó Thành Lẫm nghi ngờ hỏi, “Vừa rồi là ai vậy?”
“Tài xế của mẹ em, đến để giúp em chuyển nhà.” Lê Tranh bắt gặp ánh mắt của anh, “Em không sống ở đây nữa.” Ngừng lại một chút, “Cảm ơn anh đã quan tâm đến em thời gian qua.”
Phó Thành Lẫm chợt ngẩn người, sau một lúc lâu, anh mới gật gật đầu, “Dọn về nhà ở?”
“Không phải, em tự mình thuê phòng ở.” Yên lặng vài giây, Lê Tranh không biết nên nói gì với anh, “Anh cứ làm việc đi, một lát nữa em sẽ gọi lại cho chú, anh nói cho chú ấy một tiếng cũng được.”
Cô quay người đi vào phòng ăn, túi xách vẫn còn để ở bên kia, cô đi xách sang đây, sợ lát nữa lại quên mất.
Phó Thành Lẫm nhìn theo bóng dáng cô, không nói gì. Trong lòng anh hiểu rõ vì sao cô lại dọn đi, bất kể điều anh nói là gì thì đều có vẻ dư thừa.
Cô bước cà nhắc, chỗ bị bong gân vẫn còn đau, cô không dám dùng lực.
Anh bước vào phòng, nhìn xem cô có cần giúp đỡ gì không.
Lê Tranh nghe tiếng bước chân thì ngoảnh đầu lại, những người khác đã rời khỏi phòng khách.
Người cô muốn gặp nhất là anh, người cô không muốn gặp nhất, cũng là anh.
Lê Tranh mỉm cười, “Hôm nay em không mang mắt kính, hai chữ ‘văn nhã’ hẳn là không liên quan gì đến em, nói không chừng cũng sẽ giống như lần trước ở trong văn phòng của anh, ngỗ ngược quá độ. Anh có chắc mình muốn bước vào không?”
Phó Thành Lẫm: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.