Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 34:




Phó Thành Lẫm vẫn không nói lời nào, đặt điện thoại lên bảng điều khiển, nhìn vào gương chiếu hậu, từ từ lùi xe.
Trong điện thoại, Tưởng Thành Duật nói thêm vài câu, những câu ‘biểu lộ chân tình’, tất cả đều xuất phát từ suy nghĩ của anh.
“Nếu cậu thật sự muốn chơi, hãy chọn bài nào hay một chút.”
Phó Thành Lẫm đột nhiên đánh tay lái, sang đường một cách êm ái.
Anh nói vào điện thoại: “Nói xong chưa?”
Ba chữ không tình cảm còn chưa ra khỏi miệng, Tưởng Thành Duật biết, nãy giờ anh ấy đã nói chuyện một cách vô ích. Chơi đàn để khiến người khác vui vẻ, có vẻ còn kinh khủng hơn việc Phó Thành Lẫm không ngủ được.
“Đại khái là như vậy, nếu tôi nghĩ ra được điều gì khác, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Sợ lộ chuyện, Tưởng Thành Duật không biết xấu hổ nói một câu: “Tối nay tôi uống không ít rượu, đầu óc cũng không nghe lời cho lắm.”
“Đầu óc cậu đúng thật là bị úng rượu”
“...”
Phó Thành Lẫm nói: “Nghe đàn dương cầm thì nơi nào mà nghe chẳng được? Cô ấy thật sự muốn nghe, không phải album của nghệ sĩ dương cầm chơi sẽ hay hơn người chơi nghiệp dư như tôi sao?”
Tưởng Thành Duật cũng không thể ép buộc được nữa, e rằng sẽ tự chuốc lấy thất bại rồi cháu gái lại trách móc mình.
Anh ấy nói vòng vo: “Hồi còn nhỏ tôi đã thử qua cách này, tôi đã theo sát từng bước cháu ấy lớn lên, chưa từng làm cho cháu ấy phải buồn. Nếu cậu nghĩ cách đó không thực hiện được, vậy cậu tự mình nghĩ xem phải làm thế nào. Cúp máy đây.”
Đến phút cuối vì cắn rứt lương tâm, anh ấy lại quan tâm một câu: “Lái xe chú ý cẩn thận.”
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Ba giờ ba mươi sáng, trên đường không có nhiều xe cộ.
Xe của Phó Thành Lẫm lao đi trong bóng đêm, thẳng một đường đến dưới lầu căn hộ.
Bên tai anh, tiếng thuyết phục ma thuật của Tưởng Thành Duật để anh chơi dương cầm vẫn chưa tan biến.
Lần trước trên đường đưa Lê Tranh đến câu lạc bộ leo núi, Lê Tranh từng nói muốn được nghe anh chơi dương cầm.
Xe dừng lại, tắt động cơ, đèn xe mờ ảo, Phó Thành Lẫm ngồi trong xe vài phút, xách hai lon bia đen bị ghét bỏ đi lên lầu.
Mùa hè lúc bốn giờ trời đã tờ mờ sáng, sau khoảng thời gian buồn ngủ nhất, Phó Thành Lẫm không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, đầu óc tỉnh táo một cách lạ thường.
Anh đi bơi, sau đó đi chạy, sau khi hoàn thành toàn bộ các bài tập đã gần sáu giờ.
Lúc này đã bình minh, hôm nay trời rất nhiều mây.
Phó Thành Lẫm để lại tờ giấy nhắn cho dì giúp việc, kéo rèm che ánh sáng trong phòng ngủ, để điện thoại sang chế độ im lặng, rồi nằm xuống giường.
- -
Xa xa trong căn phòng Lê Tranh thuê, cô vẫn chưa ngủ được.
Nghiêng qua rồi trở lại, trong đầu đều là Phó Thành Lẫm.
Căn nhà cũ không được cách âm tốt, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng nói chuyện từ dưới lầu, đang thảo luận về việc nên ăn bánh bột chiên nhúng xì dầu hay gan xào cùng bánh bao vào buổi sáng.
Giọng nói càng lúc càng xa.
Lê Tranh nhìn về phía cửa sổ, rèm vải không cản được ánh sáng, thì ra trời đã rạng đông.
Cô tìm thấy một đôi bịt mắt từ bàn cạnh giường để đeo lên, buộc chính mình ngủ thật nhanh, cứ như thế này không sớm thì muộn trái tim cô cũng mắc lỗi.
Lê Tranh không biết mình đã ngủ hay chưa, nằm mơ hết cái này đến cái khác, hoảng hốt giữa cảm giác bản thân biết rõ mình đang nằm mơ, cảnh tượng trong giấc mơ hỗn loạn.
“Tiểu Lê, mau dậy đi, xảy ra chuyện rồi!” Ngoài cửa, Giang Tiểu Nam vừa hét vừa gõ cửa, “Lê Tranh!”
Lê Tranh ngồi phắt dậy, “Làm sao vậy?”
Cô nói với ra cửa: “Cửa không khóa, cậu vào đi.”
Giang Tiểu Nam vẫn còn mặc áo ngủ và vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, đỉnh đầu giống như cái ổ gà, “Cậu lên hot search, ở cùng một chỗ với Cận Phong.”
Cô ấy cầm điện thoại đưa cho Lê Tranh: “Cậu tự xem đi, tin tức này vừa xem đã thấy chính là nhắm đến thầy Hà.”
Trong những bức ảnh lên hot search, Lê Tranh đã được làm mờ, nhưng Giang Tiểu Nam chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là Lê Tranh vì chiếc váy rất đặc biệt, Lê Tranh đã mua nó khi đi mua sắm với cô ấy.
Tin tức đặc biệt nói rằng, cô phóng viên nhỏ là thực tập sinh của Hà Dập, không ai khác chính là Lê Tranh.
Giang Tiểu Nam không thắc mắc làm cách nào mà Lê Tranh lại quen biết Cận Phong, bối cảnh gia đình của Lê Tranh, cô ấy mơ hồ có thể cảm giác được một chút, lúc trước khi cô ấy muốn đi thực tập ở tạp chí kính tế tài chính, Lê Tranh đã trực tiếp giới thiệu cho cô ấy. Khi đến đó, giám đốc đã sắp xếp một phóng viên cao cấp dẫn cô ấy đi.
Hình như Lê Tranh còn có một người chú rất lợi hại.
Điều cô ấy tò mò là: “Người mà cậu yêu thầm kia chính là Cận Phong?”
Lê Tranh lắc đầu, không quan tâm đến việc nói chuyện, trong nháy mắt đã đọc xong tin tức.
Giang Tiểu Nam khoanh tay dựa vào khung cửa, “Tin tức này cho dù là đối với cậu hay là với thầy Hà, đều không có chút thiện cảm nào, càng giải thích lại càng bị bôi đen.”
Mặc dù Lê Tranh đã bị làm mờ khuôn mặt, nhưng làn da và dáng người của cô chắc chắn có thể nhận ra.
Cô phóng viên thực tập trẻ trung xinh đẹp Lê Tranh, tay chơi Cận Phong và Hà Dập - người tích cực đưa tin về tập đoàn Nam Phong, sau đó ba người cùng nhau ăn cơm tối, không khí vô cùng hòa hợp.
Sắc đẹp, tiền bạc, trao đổi tư lợi.
Cho dù miệng lưỡi có khéo léo thế nào, cũng không thể nào ngăn được miệng của đám đông.
Lê Tranh ổn định tinh thần, trả điện thoại cho Giang Tiểu Nam, cô lật chăn bước xuống giường, “Cận Phong là bạn của chú tớ.”
“Ồ.” Giang Tiểu Nam chớp chớp mắt, quả nhiên là trong dự đoán, cô ấy bắt đầu không yên tâm, “Cậu cùng với thầy Hà, cậu định giải thích thế nào với lãnh đạo trong đài?”
Chắc chắn có thủy quân, nếu không sẽ không có tiết tấu như vậy.
Lê Tranh thay quần áo, “Tớ đến gặp thầy Hà một lát.” Cô chạy vào toilet rửa mặt.
Đứng ở cửa phòng Lê Tranh, Giang Tiểu Nam bỗng nhiên không biết phải làm gì.
Tối qua cô ấy cũng bị mất ngủ, là vì Hà Dập đến để đưa chìa khóa cho cô ấy.
- -
Lê Tranh gọi điện thoại cho Hà Dập, Hà Dập cũng đang muốn đến đài, tiện đường anh ấy sẽ ghé qua đón cô.
Giang Tiểu Nam định nấu bữa sáng cho Lê Tranh, Lê Tranh xua xua tay, “Tớ ăn không nổi.” Cô lấy một hộp sữa chua từ tủ lạnh, cầm ba lô lên rồi vội vàng xuống lầu.
Khi cơn gió bắt đầu thổi, một cơn mưa nhỏ lác đác, tạt vào mặt Lê Tranh.
Xe của Hà Dập dừng ở lối vào đầu ngõ, Lê Tranh nhìn thấy xe liền sải bước đi qua.
“Khó lắm mới được nghỉ ngơi, lại bị tôi làm mất, đây là loại may mắn gì vậy?” Hà Dập mở cửa xe cho cô từ bên trong.
Lê Tranh cười cười: “Không phải sao, từ khi thực tập đến nay, em chưa từng được nghỉ ngơi yên ổn một ngày.” Cô nhìn Hà Dập, tâm trạng của anh ấy không tệ lắm, xem ra cũng không bị những thông tin trên mạng làm cho ảnh hưởng.
Lê Tranh quay lại đề tài, “Lãnh đạo yêu cầu anh qua đó à?”
Hà Dập gật đầu rồi quay ra đường.
“Đừng lo lắng, có chuyện gì thì còn có tôi.” Hà Dập an ủi cô.
Lê Tranh hoàn toàn không lo lắng cho bản thân, cô chỉ sợ Hà Dập bị liên lụy, “Em sẽ đi cùng anh đến văn phòng lãnh đạo, nếu không có em và Cận Phong …”
“Không cần đâu.” Hà Dập ngắt lời cô: “Em đến nói chuyện gì?”
Anh ấy liếc mắt nhìn cô một cái, “Nếu như tôi đoán không nhầm, chú của em là Tưởng Thành Duật, cổ đông lớn thứ hai của GR, em nói thử xem làm thế nào tự mình giải thích được? Từ trước đến nay em đã tránh được mọi sự nghi ngờ, ngoài tôi ra, ai sẽ tin em?”
Lê Tranh kinh ngạc nhìn về phía Hà Dập, không ngờ anh ấy lại đoán chính xác như vậy, chung quy lại cổ đông của GR không ai khác là Tưởng Thành Duật.
Hà Dập tiếp tục phân tích cho cô nghe: “Ban đầu tôi đọc tin tức này từ góc độ của một người ngoài cuộc, tôi là người không có gì phải hổ thẹn, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy. Một nhân viên vì vi phạm ‘hợp đồng cạnh tranh không lành mạnh’ mà phải bồi thường cho công ty ban đầu gần ba triệu, đối với người bình thường mà nói đó là một cái giá trên trời, có thể sẽ phải mất hơn mười năm hay hai mươi năm hoặc thậm chí cả cuộc đời mới có thể kiếm được như vậy. Bọn họ không thể hiểu được, dư luận tự nhiên sẽ thiên về Dương Lâm, đến cuối cùng mọi người sẽ không quan tâm Dương Lâm đã làm sai những chuyện gì, thay vào đó họ chuyển sang công kích GR, lên án tôi là một phóng viên không có đạo đức.”
“Điểm trùng hợp chính là, vốn GR vốn không bao giờ giao tiếp với giới truyền thông, lần này lại thay đổi phong cách kiệm lời của họ, đồng ý nhận lời phỏng vấn của tôi, cùng với người đứng đầu hai bộ phận. Để nói rằng tôi không có bất cứ liên quan nào tới họ, không lên tiếng thay cho họ, thì sẽ chẳng ai tin.”
Hà Dập cười lắc đầu, “Lúc ấy hẳn Phó Thành Lẫm biết em là thực tập sinh của tôi, vì thế mới phá lệ cho tôi phỏng vấn, ai biết được chính vì điểm này lại bị người có chủ tâm lợi dụng.”
“Cũng may, người khác không biết em là cháu gái của Tưởng Thành Duật, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Em dựa vào năng lực của bản thân để trúng tuyển kỳ thực tập, cũng là ngẫu nhiên mà tổng biên tập giao cho tôi, nhưng đến chỗ người có động cơ khác, họ có thể đảo ngược nó trong chớp mắt, có phải vì em là gia đình có bối cảnh, có thể khiến Hà Dập dẫn dắt thực tập, còn tranh thủ sự thuận tiện công việc thay cho gia đình chèn ép nhân viên phải nghỉ việc.”
“Lê Tranh, bản thân em cũng là một phóng viên, nên biết dư luận đôi khi đáng sợ đến mức nào. Không ai có thể một tay che cả bầu trời, bởi vì bất cứ ai cũng sẽ có đối thủ, có quá nhiều người không biết em là ai và muốn em rơi vào bẫy.”
Anh ấy tự nhủ. “Giống như việc lên hot search lần này, nhất định là người trước kia tôi đã đắc tội tìm cơ hội để trút giận, nói không chừng phía mỹ phẩm trang điểm cũng giẫm vào một chân, dù sao thuê thủy quân cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Lê Tranh nghiêng đầu: “Thưa thầy, thầy nói nhiều như vậy là quyết định nhận trách nhiệm chuyện này sao?”
Hà Dập không trả lời, chỉ tập trung vào lái xe.
Việc im lặng vào lúc này cũng chính là cách thể hiện sự đồng ý.
“Thưa thầy, thầy có tin rằng em có thể đem cái tin tức bôi đen lần này ra trước công chúng không?”
Hà Dập mỉm cười, không phải có tin hay không, “Em lo lắng cư dân mạng sẽ không có dưa để ăn sao?”
Đối với cộng đồng mạng, đương nhiên vẫn sẽ có đợt dưa khác, nhưng quả dưa này vẫn ngọt, đủ cho cư dân mạng ăn đến khi nào vừa lòng.
Anh ấy nói, “Không cần thiết.”
Sau một lúc im lặng, Hà Dập nói, “Một khi quan hệ xã hội của em thất bại, em sẽ khiến nhà sản xuất bị liên lụy, tổng biên tập, thậm chí là cả giám đốc Ngụy.”
Cho tới bây giờ anh ấy chưa từng nói những điều này với Lê Tranh: “Quan hệ ở đài vô cùng phức tạp, không giống như những gì em nhìn thấy, những tin tức mà tôi phát sóng mấy năm trước đã đắc tội với không ít người, nhà sản xuất và tổng biên tập vẫn luôn ủng hộ tôi, giám đốc Ngụy cũng đã nói đỡ rất nhiều, mới dừng lại được.”
Anh ấy nói về sự cố dị ứng mỹ phẩm lần này, “Mỹ phẩm của họ không có quảng cáo trên kênh của chúng ta, nhưng vẫn sẽ chiếu trên những kênh khác, vẫn khá nhiều. Lần này mọi chuyện rất khó chịu. Cũng không phải trong đài chỉ có một vị lãnh đạo.”
Anh ấy ngừng lại, liếc mắt nhìn Lê Tranh một cái: “Em hiểu chứ?”
Lê Tranh cũng phải là đứa trẻ con không am hiểu chuyện đời, sao lại có thể không hiểu. Việc lần này Hà Dập bị phanh phui và cho là bị tập đoàn Nam Phong mua chuộc, trên thực tế nó chỉ là một quả cầu lửa.
Trong vô thức, chiếc xe đã đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của đài truyền hình.
Đúng như dự đoán, các vị lãnh đạo của đài rất tức giận.
Không cần phân biệt trắng đen, việc đầu tiên là mắng giám đốc kênh và nhà sản xuất một trận, tổng biên tập cũng không thể thoát khỏi, là người cuối cùng bị mắng.
Biết rằng tối qua bọn họ tụ tập ăn cơm, là Cận Phong sau đó mời khách, lời mắng mỏ còn khó nghe hơn.
Trên hot search, đầu tiên là tên đài truyền hình, sau đó là kênh gì, cuối cùng mới là phóng viên của nhóm chuyên mục nào đó, Hà Dập.
Điều lãnh đạo đài không thích nhất ở kiểu sự việc lên hot search này, bởi vì cư dân mạng ‘vạn năng’ lúc nào cũng có thể tìm hiểu nguồn gốc, đưa ra những quả dưa chưa được đem ra ánh sáng mặt trời.
Đối với cuộc tìm kiếm hot search này, chân tướng chỉ là cái thứ yếu, Hà Dập có phải bị oan uổng hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là nhanh chóng giải quyết ổn thỏa.
Hà Dập trực tiếp đến văn phòng lãnh đạo, Lê Tranh dày vò đợi tại văn phòng.
Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Hà Dập còn chưa quay lại.
- -
Vào thời điểm này, Phó Thành Lẫm cũng vừa mới thức dậy.
Chỉ cần không đi công tác, thứ bảy là ngày chỉ dành cho việc nghỉ ngơi của Phó Thành Lẫm, trừ khi có tình huống đặc biệt trợ lý Tăng mới quấy rầy ông chủ.
Một giấc ngủ kéo dài đến mười hai giờ trưa, Phó Thành Lẫm kéo mở rèm, bên ngoài trời đang mưa. Khung cửa sổ được bao phủ bởi màn mưa, từng dòng chảy xuống, tầm nhìn mờ ảo.
Trong chiếc ly thủy tinh trồng cần tây đặt bên cạnh cửa sổ, đang phát triển rất tốt, hơn mười ngày trôi qua, đã cao hơn nhiều, một vài thân cây mọc đầy lá xanh non, mỏng manh, rất mềm mại.
Lúc đến gần sẽ ngửi thấy mùi hương cần tây nhàn nhạt.
Phó Thành Lẫm chọn ra một ít rễ cây bị úng, ban đầu thì đầy một ly, mấy ngày nay đã chết một nửa, chỉ còn một số thân rễ nảy mầm, lá cây xum xuê.
Nhặt bỏ rễ cần tây bị thối rữa, Phó Thành Lẫm bưng ly vào nhà vệ sinh thay nước.
Trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, màn hình điện thoại lại lần nữa sáng lên, đây là lần thứ hai trợ lý Trạch gọi điện thoại đến, cho đến hồi chuông kết thúc, vẫn không có ai trả lời.
Mười phút sau, Phó Thành Lẫm mới nhìn vào điện thoại.
Anh mặc quần áo chỉnh tề, xuống lầu, vừa đi vừa xem.
Có rất nhiều tin nhắn cùng với cuộc gọi nhỡ, Phó Thành Lẫm trả lời từng người một.
Quan Tử Viên gửi tin nhắn lúc chín giờ: [Người bận rộn ơi, đừng quên gửi danh thϊếp của giám đốc quỹ qua cho em.]
Phó Thành Lẫm tiện tay gửi qua, bây giờ mới gọi điện thoại cho trợ lý Tăng.
Trước khi trợ lý Tăng trả lời điện thoại, thư ký đã xác nhận danh tính của phóng viên thực tập xuất hiện trên hot search, “Trợ lý Tăng, chính là Lê Tranh.”
“Được rồi.” Trợ lý Tăng trượt phím trả lời, “Sếp Phó, quấy rầy anh rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Phó Thành Lẫm đi đến phòng ăn, dì giúp việc thấy anh đi xuống, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho anh, suy xét việc anh không ăn bữa sáng, nên cơm trưa nấu các món thanh đạm là chủ yếu.
Trợ lý Tăng báo cáo hot search hôm nay cho Phó Thành Lẫm, “Vụ án trọng tài lao động của Dương Lân, ban đầu được phát sóng trên đài truyền hình, hiện tại Dương Lân lại tìm tới các phương tiện truyền thông khác.”
Phó Thành Lẫm rót một ly nước ấm cầm lên uống: “Chuyện nhỏ như vậy cậu không cần nói với tôi, các cậu cần xử lý thế nào thì cứ xử lý như vậy, không phải để lại cho Dương Lân chút mặt mũi nào nữa.”
Dương Lân là một nhân viên cũ của GR, chứng kiến những lần khó khăn mà GR, trong những năm GR gặp khủng hoảng, hắn cùng nhân viên kỳ cựu vẫn không rời đi.
Cũng bởi vì chuyện này, Phó Thành Lẫm niệm chút tình cũ, mặc dù sau này Dương Lân tự cao tự đại nổi lòng tham, khiến việc làm ăn của lộ ra ngoài gây cho công ty tổn thất không nhỏ, Phó Thành Lẫm cũng không so đo, bỏ qua tất cả.
Khi từ chức, công ty đã ký hợp đồng cấm cạnh tranh đối với Dương Lân, hắn thật sự rất may mắn, luôn cho rằng công ty sẽ vì chút tình cảm quá khứ, không chấp nhặt cùng hắn.
Hắn liên tiếp hai lần làm tổn hại đến lợi ích của công ty, mỗi lần đều gây ra thất thoát, bộ phận pháp chế đã quyết định khởi kiện.
Dương Lân không chấp nhận kết quả của trọng tài lao động, tìm đến phóng viên nhằm gây rối, kết quả Hà Dập hoàn toàn không nghe lời hắn, chỉ đưa tin sự việc sau khi anh ấy đã làm rõ được nguyên nhân.
Dương Lân không còn cách nào, đành phải thanh toán các khoản bồi thường thiệt hại trong thời hạn quy định, thanh toán hơn hai triệu cho GR, vì thế hắn ghi hận trong lòng.
Còn chưa ngừng lại được mấy ngày, lại mang vấn đề này lan truyền trên các phương tiện truyền thông khác.
Lý do vì sao trợ lý Tăng lại báo cáo chút chuyện nhỏ trong mắt ông chủ, bởi vì nó có liên quan đến Cận Phong và Lê Tranh.
“Một phương tiện truyền thông không rõ danh tính đã tiết lộ, nói rằng Hà Dập đã được tập đoàn Nam Phong và GR mua chuộc để nói tốt cho chúng ta. Trong tin tức còn nói, bạn gái của Cận Phong chính là thực tập sinh của Hà Dập. Tôi đã xác minh, ‘Thành phố lúc sáu giờ’ tối hôm qua toàn bộ chuyên mục tổ chức liên hoan, Cận Phong đã thanh toán hóa đơn, tại một nhà hàng tư nhân, nhà hàng đó nổi tiếng khá đắt đỏ. Chuyện thanh toán hóa đơn này vì tình cảm chỉ có thể nói bằng miệng, người cố tình sẽ nói Cận Phong đã mua chuộc mọi người trong tổ chuyên mục, càng giải thích chính là muốn che đậy, không thể phản bác được.”
Phó Thành Lẫm vừa uống một ngụm nước, chậm rãi nuốt xuống, anh nhất thời thay đổi quyết định của mình trong lúc nuốt nước, “Cậu gọi điện thoại cho Dương Lân, nói hắn ba giờ chiều đến văn phòng gặp tôi.”
Trợ lý Tăng đáp lại rồi cúp điện thoại.
Sau bữa trưa đơn giản, Phó Thành Lẫm đi ra ngoài.
Thang máy dừng lại ở tầng hầm đầu tiên, anh còn chưa đi được mấy bước từ thang máy, ‘ding ding’, tiếng còi xe vang lên vài lần.
Phó Thành Lẫm nghe tiếng liền nhìn sang, cửa một chiếc xe thể thao hai cửa màu trắng được đẩy ra, người bước xuống là Quan Tử Viên.
“Thật tình cờ, còn có thể gặp anh dưới hầm đậu xe của căn hộ.” Quan Tử Viên cười nhạt đi tới, “Anh có bạn sống ở đây à?”
Phó Thành Lẫm: “Tôi sống ở đây.”
Quan Tử Viên có chút hơi kinh ngạc, “Em nhớ anh sống gần nhà của Hướng Thư, không ngờ lại là hàng xóm.” Cô ta chỉ chỉ lên lầu, “Em sống ở tầng hai mươi hai.”
Phó Thành Lẫm khẽ gật đầu, cũng không nói ra tầng mình sống, “Tôi còn có chuyện cần giải quyết, xin lỗi không tiếp được.”
Quan Tử Viên: “Em cũng muốn đến công ty.” Cô ta vẫy tay với anh.
Hai chiếc xe lần lượt ra khỏi hầm đậu xe, trời mưa to, tầm nhìn không tốt, không lâu sau, hai chiếc bị dòng xe cộ tách ra.
- -
Khi Dương Lân nhận được cuộc điện thoại từ trợ lý Tăng, lộn một cái như cá chép từ trên giường ngồi dậy, tối qua hắn nói chuyện với phóng viên Hồ đến nửa đêm, rạng sáng gần bốn giờ mới đi ngủ, đầu óc hắn như bị đoản mạch mất vài giây.
“Phó Thành Lẫm tìm tôi làm gì?”
Trợ lý Tăng: “Nếu tôi mà biết, không phải tôi sẽ là sếp Phó sao?”
Dương Lân: “…”
Nếu muốn hắn đến văn phòng gặp ông chủ, chắc hẳn là để hòa giải, nói không chừng còn mang mấy triệu tiền bồi thường trả lại cho hắn. Xem ra những đoạn video và hình ảnh tối hôm qua không phải là vô ích, cũng không uổng phí công sức hắn theo dõi Cận Phong thời gian dài như vậy.
“Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Không kịp cho các loại tưởng tượng, hắn chạy nhanh rời giường đi tìm quần áo.
Hôm nay trời mưa to, trên đường tắc như nêm cối, đến con rùa bò còn nhanh hơn so với xe của hắn.
Dương Lân đến muộn, lúc tới văn phòng của Phó Thành Lẫm đã là ba giờ rưỡi.
Hắn xin lỗi một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn của Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm cất tập hồ sơ, mặt biểu cảm lạnh lùng nhìn hắn, “Lúc nào mới kết thúc?”
Dương Lân sửng sốt, hướng đi này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của hắn.
Phó Thành Lẫm ném hồ sơ vào góc bàn trước mặt của hắn: “Đây là bằng chứng việc anh từng ăn vụng từ trong ra ngoài, làm rò rỉ bí mật của công ty. Lúc đó tôi không phải là không có chứng cứ, chẳng qua là để lại cho anh một mạng. Tôi không muốn truy cứu, dù sao cũng là nhân viên của tôi phạm lỗi, nhận lỗi từ chức là xong. Nếu truy cứu, thì anh đang vi phạm pháp luật.”
Dương Lân lo lắng mở hồ sơ ra xem, vốn còn tưởng mình may mắn, khi nhìn đến bản sao của các hồ sơ giao dịch, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, yết hầu giật giật, lo lắng nuốt nước bọt.
Phó Thành Lẫm: “Anh phải trả hơn hai triệu tiền bồi thường liền cảm thấy là tôi muốn lấy mạng anh đúng không? Vậy sao ngày từ đầu khi anh nhận mấy đồng tiền đen lại vui vẻ như vậy?”
Anh xoa xoa thái dương, dù có được nghỉ ngơi suốt buổi sáng, nhưng vẫn còn đau đầu.
“Chuyện này kết thúc ở đây, nếu anh vẫn muốn tìm cách khác, đảm bảo về sau anh sẽ không bao giờ tìm được việc làm.”
Trong phút chốc Dương Lân hoang mang lo sợ, hắn cố gắng tìm cho chính mình chút động lực để nói chuyện khí thế, khiến mình nhìn qua trông giống như không sợ hãi gì: “Sếp Phó, anh uy hϊếp tôi à?”
Phó Thành Lẫm: “Đúng vậy.”
Anh chỉ tay về phía cửa: “Không tiễn.”
Dương Lân không biết mình ra khỏi phòng làm việc của Phó Thành Lẫm bằng cách nào, cho đến khi tới cửa thang máy, lòng bàn tay hắn đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn không dám quấy rối nữa, nhưng phóng viên Hồ sẽ không nghe hắn nói, gỡ tin tức đã đăng lên xuống, nói rằng do chính anh bịa đặt ra.
- -
Khi Dương Lân rời đi, phòng làm việc yên tĩnh đến độ chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài. Truyện Phương Tây
Phó Thành Lẫm bấm tìm dãy số điện thoại của Lê Tranh, do dự vài giây, rồi bấm gọi đi.
“Em đang ở đâu?” Điện thoại được kết nối, anh liền hỏi.
“Em ở đài.” Lê Tranh nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa sổ, mưa quá lớn, không nghe rõ được gì. “Sao vậy?”
“Những tin tức trên mạng, có ảnh hưởng gì đến em không?”
“Em không quan tâm những cái đó. Ông chủ Phó, anh gọi là vì chuyện này sao? Anh làm ông chủ nhàn nhã thật đấy, còn có thời gian ăn dưa trên mạng.”
Điện thoại bỗng im lặng trong vài giây.
“Em đừng có giận dỗi tôi nữa.” Phó Thành Lẫm nói với chút bất lực.
“Phó Thành Lẫm, em không có giận gì anh, chỉ là em không muốn nói chuyện với anh. Em không trách anh vì chuyện này, tin tức đầu tiên về ‘vụ án trọng tài lao động’, là do Dương Lân kháng cáo, nó không có liên quan đến GR.”
Phó Thành Lẫm: “Ừ, sau này em cứ như thế mà nói chuyện, giữ bình tĩnh, đừng có giống như con nhím nữa.”
Lê Tranh trực tiếp cúp điện thoại.
Trời mưa suốt cả buổi chiều, mãi đến bốn giờ rưỡi vẫn chưa tạnh.
Lê Tranh đứng trước bàn của Hà Dập, “Thầy ơi, đài muốn thầy phải từ chức đúng không?”
Hà Dập kéo chiếc ghế dựa để cô ngồi, Lê Tranh lắc đầu.
“Không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ là viết bản kiếm điểm, cắt hết tiền thường. Là chính tôi muốn từ chức.” Hà Dập giải thích, sợ cô sẽ tự trách bản thân, “Tôi đã muốn thay đổi chỗ ở từ lâu rồi, sau khi chia tay với Phùng Xán, tôi đã muốn tìm một công việc mới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, như thế không cần thiết. Sau này khi em đến thực tập, tôi liền nghĩ sẽ thay đổi nơi làm việc sau khi kết thúc mùa hè. Điều này không liên quan đến em, tôi sớm muộn gì cũng phải đi.”
Đây là lần đầu tiên Hà Dập nhắc đến Phùng Xán trước mặt cô, có lẽ, anh ấy vốn đã có tính toán từ chức, nhưng ý nghĩa của việc từ chức và việc rời đi như bây giờ không giống nhau.
Lê Tranh kiên trì nói, “Anh phải tin em, em có thể…”
Hà Dập biết cô định nói gì, liền ra hiệu cô không cần nói nữa: “Nếu em có dính líu đến Cận Phong, chỉ cần gió thổi cỏ lay liền có thể lên hot search. Có rất nhiều không vừa mắt với anh ta, cũng có những người không ưa gì tôi, việc lần này chúng ta đắc tội với hãng mỹ phẩm trang điểm, dù em có nói hay giải thích thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng vô ích, có khi còn đổ thêm dầu vào lửa. Hãy học cách giữ bình tĩnh.”
Nếu Lê Tranh công khai quan hệ, đến lúc đó có người sẽ nắm bắt mối quan hệ của Lê Tranh và GR, sau đó tìm ra Tưởng Thành Duật là chú của cô, chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt.
Lê Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt là một màu trắng xóa.
- -
Ba ngày sau tin tức mới ngừng lại, Hà Dập đến làm thủ tục từ chức, ngày hôm đó Lê Tranh cũng đi thu dọn đồ đạc.
Hà Dập rời đi, tuy rằng đài không có xử phạt cô một cách rõ ràng, nhưng cô có tiếp tục ở lại đây, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Bọn cô đến vào buổi sáng, phần lớn các đồng nghiệp của cô đã đi ra ngoài phỏng vấn.
Sau khi chào tạm biệt ngắn gọn với tổng biên tập, Hà Dập và Lê Tranh cùng nhau xuống lầu.
Hà Dập nghĩ đến việc ở trong phòng máy vào tháng trước, Lê Tranh chỉ vào logo của tổ chuyên mục và nói: “Em có còn muốn tiếp tục làm việc này trong tương lai không? Nếu em vô tình đắc tội với ai đó, em sẽ không biết người nào đã mang chiếc giày nhỏ sau lưng em. Bị đe dọa cũng là chuyện bình thường.”
Khóe miệng Lê Tranh cong lên: “Một chút suy sụp này không đến mức làm em hoài nghi về cuộc sống, vẫn luôn có những người cần đến chúng ta, vẫn còn những người tin tưởng chúng ta.”
Hà Dập dừng lại, “Chờ đến lúc tôi tìm được chỗ làm tiếp theo cho mình, nếu em vẫn muốn thực tập, cứ nói cho tôi biết.”
Lê Tranh rốt cuộc cũng nở một nụ cười, “Thề sống chết đi theo.”
Về đến nhà, Lê Tranh đang chuẩn bị đánh một giấc ngủ ngon lành, thì nhận được cuộc gọi từ Cận Phong.
Mấy ngày nay Cận Phong đã gọi cho cô không dưới mười cuộc điện thoại, “Anh nói này công chúa, đó chỉ là công việc thực tập, em nghiêm túc thật đấy à? Nói cho anh biết, có phải em đang khóc nhè không?”
“Cút ra chỗ khác!” Lê Tranh lấy một chai soda ra khỏi tủ lạnh, “Em vừa mới nghỉ có hai ngày. Em chỉ cảm thấy có lỗi với thầy của mình, em đã gây ra cho thầy ấy nhiều phiền toái như vậy.”
“Nếu nói như vậy, đầu sỏ gây ra mọi chuyện không phải là anh sao? Nếu anh không đi tìm em, không đi liên hoan cùng em, làm sao xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
Cận Phong nhấp một ngụm cà phê, “Hà Dập từ bỏ công việc của mình cũng vì em, có lẽ vì sợ rằng nhiều người sẽ bắt đầu chú ý đến gia cảnh của em. Anh sẽ ghi nhớ ân tình này.”
Anh ta nhìn vào lịch, “Kỳ nghỉ hè vẫn còn một tháng rưỡi nữa, trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, sao em không đến làm việc cho anh? Anh sẽ trả cho em một tháng ba ngàn tệ, nghe nói em làm việc ở đài truyền hình một xu cũng không có.”
Lê Tranh không coi trọng nó, chỉ xem như nói chuyện luyên thuyên: “Anh thấy em thích hợp với công việc gì?”
Cận Phong: “Cố vấn của phòng quan hệ công chúng, từ góc độ chuyên môn nhà báo của em, có thể giúp anh giải quyết một số vấn đề khó khăn, cũng như tổ chức một cuộc họp báo kiểm tra chiếc xe mới.”
Anh ta nhấp một ngụm cà phê, vẫn chưa đủ ngọt, liền cho thêm một ít sữa vào, “Phúc lợi chính là em có thể nhìn thấy các khía cạnh khác nhau của xã hội, cho em biết bản chất của con người phức tạp như thế nào, sau này em làm tin tức sẽ có từ nhiều phương diện để nhận xét.”
Hiếm khi nghe được một câu nghiêm túc từ miệng của anh ta, hiện tại đã quá muộn để tìm một chỗ thực tập, Lê Tranh quyết định kéo dài thời gian: “Ba ngàn tệ một tháng là quá ít.”
Cận Phong: “Ba ngàn rưỡi, không thể nào nhiều hơn được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.