Thần Nhứ ở trong ngực Cảnh Hàm U khẽ mỉm cười. Lục Lăng Hàn đi nước cờ này rất tốt, không những bại lộ chính mình mà còn cho nàng cơ hội ly gián nước Lịch và nước Phong.
Uyển Thụy Trân.
Đoá hoa trong tay Minh Hiếu công chúa đã bị nàng ta bứt nát. Gương mặt xinh đẹp lộ vẻ lo lắng.
"Minh Hiếu, con làm cái gì vậy?" Hứa chiêu viện đi tới liền thấy cảnh tượng đó.
Minh Hiếu công chúa hành lễ với bà, cảm xúc bình phục không ít. "Mẫu phi, nhi thần không nghĩ tới Thuận Ân quận chúa phúc lớn mạng lớn như vậy."
Hứa chiêu viện cười cười, "Quận chúa là một đứa trẻ đáng thương, xem ra ông trời rốt cuộc thương xót cho cô ấy rồi."
"Ông trời thương xót cho nàng ta, nhưng sao lại không thương xót cho chúng ta?" Minh Hiếu công chúa thì thào.
Hứa chiêu viện nhíu mày, "Minh Hiếu, gần đây con hơi khác lạ, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Con không thể nói với mẹ ư?"
Minh Hiếu công chúa xoay người, cười cười, "Không sao đâu ạ, chỉ là chứng kiến đại tỷ lấy chồng xa, Thuận Ân quận chúa lại gặp chuyện như thế, con lo lắng cho bọn họ thôi."
"Từ nhỏ con đã là một đứa bé hiền lành. Nhưng mà con đừng chỉ nghĩ cho người khác, mẹ nghe hoàng hậu nói vào Đoan Ngọ hôn sự của Đoan Thận công chúa sẽ được chuẩn bị. Tiếp theo chính là con đó." Hứa chiêu viện chỉ có đứa con gái này, nghĩ tới nữ nhi sắp phải xuất giá, thoáng chốc vì đó mà đau buồn.
"Mẫu phi, người đừng buồn bã. Chuyện xuất giá của con gái sớm nhất cũng là sang năm, người yên tâm, con gái sẽ tranh thủ." Minh Hiếu công chúa lau nước mắt cho Hứa chiêu viện.
Hứa chiêu viện lắc đầu, "Đứa nhỏ ngốc, mẹ chỉ có một đứa con gái là con. Chỉ cần sau này con sống hạnh phúc, mẹ đã mãn nguyện rồi." Bà đưa tay vuốt tóc dài của nữ nhi, "Tháng năm trong cung đằng đẵng cô tịch, mẹ vốn muốn gả con vào gia đình bình thường. Dẫu không có cơm ngon áo đẹp nhưng lại được trải nghiệm sự thanh thản vui vẻ của vợ chồng bình thường. Đáng tiếc thay! Phụ hoàng của con tài cao chí lớn, có ý với thiên hạ. Chúng công chúa nhất định phải hoà thân, kết thân các nước."
Hứa chiêu viện sống luôn hết lòng tuân thủ đạo trung dung *, ở trong cung không mê hoặc quân thượng tranh sủng, không lập bang kết phái. Bà tiến cung gần hai mươi năm mới đứng ở vị trí chiêu viện như bây giờ, nhưng cũng chẳng có gì là không cam lòng. Chỉ có với đứa con gái này là khác, bà từng muốn đi cầu hoàng thượng, đáng tiếc đến Nhu Gia công chúa do hoàng hậu sinh ra cũng phải đi hòa thân, bà không có dũng khí biện luận.
* đạo trung dung: Đạo Trung dung là cảnh giới cao nhất mà Nho gia truy cầu đạt được. Nhà Nho Chu Hy đời Tống lý giải rằng: “Không thiên vị là Trung, không thay đổi là Dung”, “Người theo Trung dung, không thiên vị không ỷ lại, không quá đi cũng không thiếu đi. Dung – cũng là bình thường”.
"Mẫu phi, người không cần phải lo lắng, cho dù phải lấy chồng ở nước khác, con cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình."
Hứa chiêu viện đi rồi, Minh Hiếu công chúa oán hận quẳng chén trà trên bàn. "Dịch Già Thần Nhứ đến tột cùng là thuyết phục hoàng hậu nương nương thế nào? Vì cớ gì mà Nhu Gia chưa ra mặt chuyện đã được giải quyết?"
Tương tự Thần Nhứ, Minh Hiếu công chúa nghe hết chuyện xong cũng định lợi dụng việc này để ra tay. Nhưng khác với Thần Nhứ có ý đồ phá hỏng quan hệ giữa nước Lịch và nước Phong, mục đích của nàng ta là Cảnh Hàm U. Trước đó Thần Nhứ phân tích với Cảnh Hàm U không sai, Minh Hiếu công chúa đúng là tính lật đổ Phùng quý phi để mẹ mình được tấn phong làm phi, thế thì nàng ta có thể tranh xuất thân tốt hơn cho mình trước khi gả đi. Đáng tiếc Phùng quý phi không ngã, mà mẹ của nàng ta cũng hoàn toàn không có ý tranh vị. Rơi vào đường cùng, nàng ta đành phải đổi cách khác, nếu xuất thân của mình không thăng nổi, vậy thì dìm xuất thân của người khác cũng là cách để mình cao hơn.
Trong ba vị công chúa Đức Ninh, Nhu Gia, Phong Thành, xuất thân tốt nhất đương nhiên phải gọi tên Cảnh Hàm U. Quan trọng hơn, tay Cảnh Hàm U nắm binh quyền. Đúng như Thần Nhứ phân tích, đây là một con dao hai lưỡi. Hiện giờ Minh Hiếu công chúa định lợi dụng con dao này chèn ép Cảnh Hàm U. Về phần Đức Ninh và Phong Thành, nói thật nàng ta hoàn toàn không để vào mắt. Chuyện cung Đức Xương trúng độc vốn là một cơ hội tuyệt hảo, đáng tiếc bị Thần Nhứ phá hủy.
"Xem ra đối phó cô trước là đúng." Minh Hiếu công chúa thì thầm.
Cung Đức Xương.
Dịch Già Mạc Ly vốn bị giam rất nhanh đã được thả ra, mà người bị hại Lục Lăng Hàn và ba trắc phi khác sau khi được giải độc lại bị đưa đến cung Đoan Hoa. Nửa ngày sau, một cung nữ hồi môn của Lục Lăng Hàn bị định tội. Tội danh là cô ta dùng tay dính nước cây gai đụng vào chén trà nên mới dẫn đến sự kiện trúng độc này. Cung nữ đó lập tức bị lôi xuống đánh trượng đến chết, Lục Lăng Hàn và ba trắc phi khác thấy mà sợ hãi không thôi.
"Nô tài kia chết có hơi oan uổng. Nhưng ai bảo cô ta làm việc không cẩn thận đây? Xem nhẹ đồ vật của các chủ tử như vậy, dù là vô ý phạm lỗi cũng không khoan thứ được. Thái tử phi, cô nói có đúng không?" Hoàng hậu mặt mày tươi cười hỏi Lục Lăng Hàn. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Cung nữ nọ thế nhưng là tâm phúc của Lục Lăng Hàn, bằng không sẽ chẳng theo ả đến nước Lịch. Lúc này ả đau lòng còn chưa kịp, nhưng lại phải vội vàng phụ hoạ câu hỏi thâm ý của hoàng hậu: "Mẫu hậu nói đúng. Là nha đầu đó ngu xuẩn, chết chưa hết tội."
Hoàng hậu gật đầu, nhìn bốn người rồi nói: "Thái tử là thái tử của một nước. Các cô đều là thê thiếp của thái tử, tất nhiên phải đồng tâm hiệp lực, hầu hạ thái tử cho tốt, làm tròn phận thê thiếp. Lần này trúng độc các cô cũng coi như tai bay vạ gió, bổn cung thưởng cho các cô mấy món đồ chơi nhỏ, coi như an ủi."
Hoàng hậu khoát tay, Phụng Linh dẫn theo các cung nữ đưa những thứ đồ đã chuẩn bị trước đến trước mặt mỗi người. Đám người xem xét, là một chuỗi phật châu. Đồ hoàng hậu ban tất nhiên là tốt. Bọn người tạ ơn, ra khỏi cung Đoan Hoa.
Bây giờ Lục Lăng Hàn mới được trải nghiệm cảm giác thoát nạn, quay đầu trông ba trắc phi sau lưng, nhất thời lười nói lời xã giao gì đó. Phen này mình bày mưu hãm hại Thần Nhứ không thành, còn mất một tâm phúc, thật sự là thất bại.
Cung Vũ Yên.
Buổi sáng, Thần Nhứ vừa dậy, Linh Âm đã bẩm báo: "Quận chúa, tảo triều liền có tin tức truyền đến, hoàng thượng hạ lệnh thả hầu gia."
Thần Nhứ thở hắt. "Đây cũng là một tin tốt. Chuẩn bị một chút, ta muốn đi quán Lang Hoa."
Hôm nay Cảnh Hàm U không xuất cung, chỉ có điều sáng sớm nàng đi thỉnh an hoàng hậu xong, trở về không thấy Thần Nhứ, hỏi cung nhân mới biết Thần Nhứ đến quán Lang Hoa của Đoan Thận công chúa.
Thời tiết đã dần trở nên ấm áp. Bọn người ra vào đều không cần mặc y phục quá dày. Bữa nay Thần Nhứ rốt cuộc được mang cung y mỏng, đi trên đường càng giống liễu rủ trong gió.
Quán Lang Hoa.
Đoan Thận công chúa nghe nói Thần Nhứ tới, vội vàng mời người vào thư phòng.
Thần Nhứ trông thấy khung thêu ở một bên, không nhịn được đi tới xem, trên khung thêu là một bộ cung y đỏ tươi.
"Nữ công của công chúa coi như không tệ, đường may trông tinh mịn, dùng màu cũng tốt, xem ra sau khi công chúa xuất giá chắc chắn sẽ là một hiền thê lương mẫu."
Đoan Thận công chúa đỏ mặt, "Thần Nhứ muội lại trêu ghẹo ta."
"Nào có trêu người? Công chúa đúng là sắp xuất giá rồi mà, bắt đầu thêu đồ cưới luôn rồi." Thần Nhứ đi đến bên bàn, ngồi xuống, cúi đầu uống trà.
"Các ma ma bảo phải sớm thêu đồ cưới, vậy thì đến lúc đó mới không luống cuống tay chân." Đoan Thận công chúa giải thích.
Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại cúi đầu tiếp tục uống trà. Chỉ là cái nhìn kia có ẩn ý khác, làm Đoan Thận công chúa chú ý.
"Thần Nhứ, chúng ta là bạn bè, muội có lời gì không cho phép giấu ta."
Thần Nhứ đặt chén trà xuống. "Nghe nói tứ hoàng tử nước Tiêu cũng là tài tử văn chương phong lưu, đáng tiếc sức yếu lắm bệnh."
Gương mặt Đoan Thận công chúa tối sầm, gật gật đầu.
"Công chúa, người cũng biết tứ hoàng tử kia đã đau bệnh từ lúc sinh ra đời. Trước kia nước Dịch của ta có một vị thần y, đã từng chẩn bệnh cho tứ hoàng tử nước Tiêu, thần y kia nói bệnh của tứ hoàng tử căn bản không có cách chữa trị, hơn nữa…" Nàng nói đến đây rồi dừng lại.
"Hơn nữa cái gì?" Đoan Thận công chúa lo lắng nói.
"Hơn nữa nếu không có kỳ tích, có lẽ sống không qua nhược quán *." Lời này nói ra có hơi tàn khốc, nhưng chẳng phải không nói còn tàn khốc hơn sao?
* nhược quán: con trai tròn 20 tuổi gọi là nhược quán. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức “quán lễ” (lễ đội mũ) biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện nên gọi là "nhược quán"
Đoan Thận công chúa đờ đẫn ngã trên ghế. Nàng đương nhiên biết rõ tuổi tác của tứ hoàng tử nước Tiêu, người này năm nay đã mười tám tuổi, nói như vậy phu quân tương lai của nàng sống không quá hai năm nữa? Vậy mình gả đi chẳng lẽ phải thủ tiết?
"Muội… muội nói thật ư?" Đoan Thận công chúa không tài nào tiếp thu được, chỉ có thể lựa chọn hoài nghi.
Thần Nhứ dịu dàng đáp: "Công chúa, Thần Nhứ là người mất nước, vốn không nên nói những thứ này làm người đau lòng. Nhưng công chúa thực lòng đối đãi ta, coi như tri kỷ, ta dĩ nhiên phải kể những chuyện mình biết cho người, tránh cho công chúa phải tiếc nuối cả đời." Nàng đi đến bên cạnh Đoan Thận công chúa, đặt tay lên vai Đoan Thận công chúa, "Công chúa, nếu người không tin, hãy tìm người đến nước Tiêu tìm hiểu. Nếu nói không phải thật, Thần Nhứ nguyện lãnh mọi hình phạt."
Tuy Đoan Thận công chúa ngoài miệng nghi ngờ, nhưng trong lòng cũng đã tiếp nhận lời khuyên bảo của Thần Nhứ. Phu quân tương lai của mình là một ma bệnh nổi danh, điều này không phải bí mật ở các nước. Vì vấn đề xuất thân mà nàng cũng chẳng có quyền từ chối, đành phải nhận mệnh. Nghĩ đến sau khi gả đi chỉ cần mình dốc lòng chiếu cố, thân thể của tứ hoàng tử kiểu gì cũng sẽ khôi phục. Nhưng hiện tại nghe Thần Nhứ bảo, Đoan Thận công chúa rốt cuộc vỡ lẽ, mình đã nghĩ quá ngây thơ.
Thấy bộ dáng thơ thẩn của Đoan Thận công chúa, Thần Nhứ đau lòng thở dài, lẳng lặng rời đi.
Trên đường về, Linh Âm thưa: "Quận chúa, người biết nhiều quá."
Thần Nhứ cười nói: "Phi Diệp Tân là một nơi tốt. Ở đó có những nữ tử đi khắp các quốc gia, hơn nữa công chúa chiếm đa số, cho nên muốn biết vài tin tức cũng không khó khăn."
Hai chủ tớ đang đi, trên đường gặp một chàng trai. Thần Nhứ nhận ra người này, y là tam hoàng tử của nước Lịch, con của Đức phi - Đào Xương vương Cảnh Mộ.
"Dịch Già Thần Nhứ bái kiến Đào Xương vương." Thần Nhứ quy củ hành lễ.
Cảnh Mộ hôm nay tiến cung để thỉnh an Đức phi. Thấy Thần Nhứ hành lễ, y vội vàng ra vẻ nâng đỡ, "Thuận Ân quận chúa miễn lễ." Y quả thực không ngờ rằng Thần Nhứ sẽ nhận ra y. "Quận chúa biết mặt bổn vương?"
Thần Nhứ cười một tiếng. "Hai năm trước vương gia từng đi sứ nước Dịch, ngài quên rồi sao?"
Bấy giờ Cảnh Mộ mới nhớ ra, hai năm trước y từng đi sứ nước Dịch, ở yến hội hoàng đế nước Dịch chiêu đãi, y đã gặp Trấn quốc Di Mẫn công chúa vừa về nước không lâu. Thế nhưng Thần Nhứ khi đó… Tại sao lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt so với bây giờ?
Cảnh Mộ thoáng chốc lâm vào trầm tư, Thần Nhứ vẫn còn đứng đó. Nàng thấy Cảnh Mộ chẳng nói lời nào, không thể không lên tiếng: "Vương gia vào cung nhất định có việc, Thần Nhứ không quấy rầy." Nói, hành lễ lần nữa, dẫn Linh Âm đi.
Cảnh Mộ lấy lại tinh thần, nhưng chỉ kịp trông thấy bóng lưng Thần Nhứ khuất xa.
Thái giám kế bên nhỏ giọng: "Vương gia, Đức phi nương nương đang nhìn ngài kìa." Chỗ bọn họ gặp nhau vốn là bên ngoài cung điện của Đức phi, cho nên vừa lúc bị Đức phi ra ngoài tản bộ trông thấy.
"Mẫu phi." Cảnh Mộ vội vàng tới thỉnh an.