Ly Hôn 365 Lần

Chương 10: Tươi đẹp




Nghe Khúc Phương nói, Chu Thần giận tím mặt. Mới đầu tưởng cô đùa, nhưng trên tờ giấy ghi chép rõ ràng các khoản chi tiêu. Không lẽ cô biết trước anh ta có ý định ly hôn? Không thể nào. Tính cách Khúc Phương anh ta hiểu rõ, nếu biết sớm cô sẽ không giấu diếm đến tận bây giờ.
“ Ông xã, xin lỗi. Mặc dù anh nói yêu tôi nhưng chúng ta không thể tiếp tục. Tôi thích trẻ con nhưng kết hôn năm năm vẫn không thể sinh được. Tôi vốn nghĩ là do tôi. Nhưng hôm trước đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói anh mới là người không có khả năng…”. Khúc Phương không thèm quan tâm vẻ tức giận của Chu Thần, quyết định nói ra sự thật.
“ Cô nói gì?”. Chu Thần không kịp phản ứng cầm tờ giấy ghi kết quả kiểm tra từ tay Khúc Phương.
Nhìn Chu Thần sững sờ, tay run run mở giấy giống như cô lúc mở tờ thỏa thuận ly hôn ra xem. Khúc Phương nói: “ Ông xã, anh là người tốt, người khác không mang thai con anh. Nhưng anh lại nguyện ý gánh chịu trách nhiệm, quả là vĩ đại. Vì vậy, tôi muốn tác thành cho hai người, đồng ý ly hôn”.
Vừa rồi Chu Thần cầm bản thông tin ngân hàng vô cùng bực tức nhưng không làm mất đi lý trí, dù sao anh ta còn có Molly. Với gia thế của cô ta, chỉ cần ngoi lên chức Tổng giám đốc thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng. Đến khi Khúc Phương đưa giấy kiểm tra sức khỏe, lý trí anh ta mới hoàn toàn sụp đổ, khuôn mặt dường như không tưởng tượng nổi. Molly sẽ không phản bội anh ta, không thể.
Anh ta luôn tự tin mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, cuộc sống và sự nghiệp xuôi chèo mát mái. Đến bây giờ khi muốn ly hôn, anh ta mới cảm thấy mình bị yếu thế. Nước chảy chỗ trũng, người thường chọn chỗ cao để đi, lựa chọn của anh ta tưởng là con đường tốt nhất rồi.
Hôm nay, anh ta không nghĩ lại bị Molly phản bội. Vợ mình chỉ qua một đêm trở nên xinh đẹp đến nỗi không thể nhận ra, đã thế còn đem tiền của anh ta ra tiêu hết, sau đó đồng ý ly hôn.
Dường như mọi việc đang dần tuột khỏi tay. Anh ta bối rối, sợ hãi, cảm giác không còn gì, ngẩng đầu nhìn Khúc Phương muốn cười nhưng không dám, giờ đây họ chỉ là hai kẻ xa lạ. Không giống lúc trước tự nhiên nói ly hôn, tự nhiên đòi chia tay.
Lúc này, một chiếc BMW màu xanh đỗ xịch trước cửa, hai tiếng còi vang lên. Khúc Phương biết đó là người phụ nữ kia đến đón anh ta. Cuộc sống hôn nhân khô khan của cô giờ phút này chính thức chấm dứt.
Chu Thần không để ý đến phong độ, chỉ Khúc Phương mắng một câu: “ Cô chờ đấy, tôi sẽ tìm cô tính sổ”. Sau đó vội vàng bỏ đi. Vừa ra khỏi cửa bước lên chiếc BMW, hai người xảy ra cãi cọ. Người phụ nữ đó muốn lái xe, Chu Thần không cho, cả hai xông vào đánh nhau khiến không ít người hiếu kỳ đứng xem.
Khúc Phương vẫn ngồi trong nhà hàng bít tết, sau tấm kính thủy tinh lớn, cô có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, người đàn ông kia bộ mặt cau có đẩy người phụ nữ mang thai giống như lúc anh ta đẩy cô vậy. Người phụ nữ ngã lăn, trên đất nhanh chóng xuất hiện vết máu, hiện trường hỗn loạn hẳn lên.
Khúc Phương không nhìn nữa, đứng dậy bỏ đi, rời khỏi nơi nhốn nháo. Trả thù ư, trong khoảnh khắc tâm can cô nhiệt huyết sôi trào. Chỉ là hứng khởi sao? Khúc Phương rời xa đám người, tim đập nhanh giờ mới bình phục lại. Cô không thấy sảng khoái, thậm chí sau khi trả thù xong vẫn thấy có điều gì đó bức bối trong lòng. Cô đã sống như vậy ngày này qua ngày khác, toàn bộ tâm trí dành cho người đàn ông kia. Cuộc sống như bây giờ có gì khác cuộc sống của năm năm trước? Ngày ngày đi dạo phố mua đồ hay đi spa. Cuộc sống cứ thế trôi qua không có điểm dừng, Khúc Phương bắt đầu ngán ngẩm. Cô đã nghĩ ra các biện pháp để chọc giận chồng, từ đáy lòng cô không hề muốn làm như vậy, dù sao thâm tâm cô vẫn còn chút quan tâm.
Cuối cùng, thêm một lần nữa cô bị thất vọng. Chồng cô vẫn muốn ly hôn, biến cô thành kẻ bị phụ tình, khiến anh ta cảm thấy cô một chút tính cách cũng không có, chẳng khác gì món đồ chơi, thích thì dùng, không thích thì ném đi.
Sau lần đánh Vương quản lý, Khúc Phương không đến công ty nữa. Cô không biết ngày mai sẽ thế nào, có bỏ đấy ra đi cũng chẳng sao. Nếu cuộc đời con người chỉ có một ngày, cô cần gì phải ủy khuất.
Trong đầu cô giờ là hình ảnh của người phụ nữ thân thể dính đầy máu, nhiều đến nỗi có thể khiến cô ta chết đuối trong đó. Khúc Phương tính tình ôn hòa, chưa mắng chửi ai bao giờ. Vậy mà hôm nay cô gián tiếp hại chết một mạng người. Tại sao cô lại biến thành con người như vậy? Cô có khác gì loại người như họ?
Cô lang thang trên đường, không dám về nhà.
Đi tới một quán rượu, do dự một lúc, cô quyết định đi vào. Một phụ nữ với trang phục nhã nhặn không thích hợp đến đây. Nhưng cô đã quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục, có lẽ uống rượu say sẽ làm cho mình quên đi mọi chuyện?
Mặc dù hiện tại Khúc Phương khoác trên mình bộ trang phục quý phái nhưng tính cách không có gì thay đổi, bản chất bên trong vẫn là nhát gan và xấu hổ. Khi vừa bước chân vào quán, cô chỉ muốn bước ra ngay.
Trước đây, Khúc Phương chưa bao giờ đến những nơi như thế này. Thế giới của cô lúc nào cũng sạch sẽ và quang minh chính đại, không chút đen tối. Khúc Phương hơi khẩn trương, đến khi vào trong , cô mặc kệ để tâm trạng buông lỏng. Trong ánh đèn mập mờ không nhìn rõ xung quanh, cô không quan tâm ai đó nhìn mình ra sao.
Cô tìm chỗ ngồi xuống, gọi một ly rượu rồi uống, nhất thời cảm giác tay chân nóng ran. Kể ra thật buồn cười, một phụ nữ như cô lại bắt chước đám nữ sinh đến đây giết thời gian sao? Vận mệnh con người ai biết sẽ thế nào. Ngày hôm nay không thể biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì. Khúc Phương uống một chén, không khó uống như cô nghĩ, mùi vị cũng được. Một chén, một chén nữa, Khúc Phương uống rượu như uống nước, thấy tâm trạng tốt hơn hẳn.
Cuối cùng không biết cô đã về nhà bằng cách nào. Lúc tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường, đồng hồ báo thức đúng 6 giờ vang lên.
Khúc Phương lại bắt đầu cuộc sống mới. Hôm trước việc đầu tiên cô làm là đập tan tành chiếc điện thoại khiến mọi người không thể liên lạc. Sau đó cô đi Spa. Ở đó nhân viên phục vụ giúp cô lựa chọn bọt tắm, xoa bóp toàn thân. Đối với cô tất nhiên trở thành khách quen, với người khác thì cô mãi mãi chỉ là khách lần đầu tiên tới đây. Đã thế vị khách này lại tỏ ra rất chuyện nghiệp, cái gì cũng biết, quen cả đường ra lối vào khiến đám nhân viên không dám khinh xuất, tưởng cô từ một câu lạc bộ xa hoa nào đó tới đây. Thêm nữa việc thường xuyên đến giúp cô có nhiều cơ hội nói chuyện phiếm với những người khác.
Khúc Phương ngày nào cũng tới, gặp gỡ người này người kia chào hỏi mấy câu. Nhưng đến ngày hôm sau họ lại không biết cô là ai. Đột ngột thấy cô chào hỏi, mọi người đều ngỡ cô có ý đồ đen tối. Mới hôm nay nói chuyện cởi mở thân tình với nhau vậy mà đến mai không còn nhận ra cô là ai. Dù sao Khúc Phương cũng dần dần tích lũy một thói quen đó là tìm hiểu đối phương thích gì, từ đó mà nói chuyện ngày càng hay hơn.
Ví dụ như bà Vương thích đánh bài, bà Lý thích sưu tầm mắt kính, bà Vương ở nhà hay ăn chay và thích các loại đồ chay…Khúc Phương mỗi ngày làm đẹp một kiểu khác nhau, cũng như những phụ nữ khác ở đây có điểm giống nhau. Họ là những người có của hoặc có chồng làm ra nhiều tiền, là những bà chủ giàu có, có cả những phụ nữ tài giỏi gây dựng sự nghiệp thành công, tuy nhiên số người này không phải nhiều.
Khúc Phương hầu hết sử dụng thời gian vào việc đi spa, đi mua sắm. Đôi khi cô còn đi cùng với các quý bà ở viện thẩm mỹ. Ở hiệu Spa, cô nói chuyện hợp nhất với bà Vương, tuy ít tuổi hơn khá nhiều nhưng Khúc Phương vẫn gọi là chị. Bà Vương thích ăn chay, nên sau khi làm đẹp hay rủ Khúc Phương đi ăn, đi dạo phố. Bà Vương rất thích gu thẩm mỹ của Khúc Phương và họ tỏ ra hợp ý nhau. Khúc Phương không những thích đồ chay mà ngay cả khẩu vị cũng khá giống bà Vương.
Hôm nay Khúc Phương cùng bà Vương đi sắm đồ. Thấy bà Vương chọn nửa ngày mới được bộ quần áo vừa ý, cô liền nhớ kỹ để đến ngày hôm sau đưa bộ đồ đó cho bà Vương khiến bà vô cùng thích thú.
Lúc ăn chay cũng vậy. Bà Vương gọi món đều là những món cô thích. Hôm sau, bà Vương để Khúc Phương chọn thực đơn, lại đều là những món hợp ý bà. Trong lúc cao hứng, bà khen một câu: “ Nếu con tôi lấy được một người vợ như cô thì hay quá”. Khúc Phương cứ như vậy biểu hiện khá tốt, trở nên thân thuộc với bà Vương. Cuộc sống trôi qua môt cách náo nhiệt, nhưng đến tối, ban đêm dài dằng dặc, cô trở thành khách quen của quán rượu. Cô luôn là người đầu tiên bước vào và là người cuối cùng bước ra khỏi đó. Mỗi ngày một loại rượu ngồi uống một mình, người lạ thấy dáng điệu của cô không dám lại gần. Trang phục của cô và không gian xung quanh không hề cân xứng. Mới đầu người pha rượu nhìn thấy Khúc Phương, anh ta cho rằng cô là người chưa từng đến quán bao giờ. Sau này thấy cô vẫn mặc kiểu trang phục như thế, dường như quen thuộc tất cả, loại rượu nào với loại rượu nào nắm rõ trong lòng bàn tay, bình luận về rượu như nhà chuyên môn khiến anh ta không dám khinh thường.
Thực ra Khúc Phương là người xa lạ với rượu nhưng do tối nào cũng đến đây, tiếp xúc với anh ta, lại thấy cách anh ta pha rượu dần thành quen.
Cô thấy cuộc sống trở nên tiêu cực, tâm trí mơ màng. Cảm thấy mình mất đi hi vọng cuối cùng, ngày nào cũng lặp đi lặp lại, cô thật sự không biết giờ đây mình nên làm gì.
Nếu là trước kia, cô không dám tưởng tượng mình trở thành một người phụ nữ say xỉn. Nhưng hôm nay ngày này qua ngày khác uống rượu, say đến nỗi có hôm ngã lăn ven đường. Đến ngày thứ hai lại thấy mình vẫn nằm trên giường, Cô vừa thấy may mắn vừa thấy tuyệt vọng, không biết cuộc sống như vậy đến bao giờ mới kết thúc.
Cho đến một ngày, Khúc Phương uống chưa say, đầu óc còn tỉnh táo, gục đầu trên quầy bar, quan sát mọi người xung quanh. Đúng lúc này có một thanh niên bước đến nói với bartender: “ Cho tôi một ly Huyết tinh mã lệ”. Anh chàng pha rượu pha loại ngon nhất, màu đỏ tươi, dưới ánh đèn trông rất hấp dẫn. Người thanh niên đẩy ly rượu đến trước mặt Khúc Phương. Khúc Phương kinh ngạc, cô đến đây nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên có người mời cô uống rượu
……
1. 365 lần trong “ Ly hôn 365 lần” thực ra là một khái niệm. Không phải lặp đi lặp lại 365 lần. Tác giả nghĩ rằng nữ chính sẽ có ngày gặp được tình yêu đích thực, sẽ quay lại với thực tại.
2. Đối với nữ chính, trí nhớ của cô vẫn tồn tại cho dù cuộc sống tái diễn nhiều lần. Sẽ thay đổi trừ khi chính nữ chính muốn nó thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.