Ly Hôn 365 Lần

Chương 18: Ngày mai




Chu Thần đang định nói gì đó, thấy thái độ của Molly đành miễn cưỡng im lặng. Khúc Phương không biết thân phận của bà Vương nhưng Chu Thần vừa nghe nói liền hiểu ngay. Đây chính là phu nhân của gia tộc Chân Thị lừng lẫy. Nếu anh ta không quan hệ với Molly chắc chắn sẽ không biết điều này, Molly vốn là một nữ doanh nhân khá thành đạt nhưng so với Chân Thị thì quả là nhỏ bé hơn nhiều. Thường ngày Molly có nhiều mối quan hệ, quen biết không ít người nhưng bà Vương từ đầu tới cuối lại không hề biết cô ta là ai. Quả là sự chênh lệch lớn. Khúc Phương vẫn đứng đó không hiểu nhân vật mọi người nhắc đến vốn là người có vai vế quan trọng như thế nào.
Ngay lập tức, giọng điệu của Chu Thần nhanh chóng thay đổi. Vừa nãy anh ta còn lớn tiếng mắng nhiếc Khúc Phương. Cô tỏ ra nhẫn nhịn chịu đựng, đến giờ phút này vẫn không chút tức giận.
“ Khúc Phương, vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Thấy em không nghe điện thoại nên tôi giận quá mới trách móc. Thật xin lỗi, vị phu nhân này là bạn của em à? Hai người cứ từ từ đi dạo, tôi và bạn đi mua ít đồ, giờ có việc phải đi trước”. Chu Thần đảo mắt nói như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hết sức chân thành.
Trước thái độ đột nhiên thay đổi của anh ta, Khúc Phương hơi ngạc nhiên, thấy bọn họ tỏ vẻ khúm núm lấy lòng bà Vương thì trong bụng dường như đã hiểu ra vấn đề. Việc tìm cách trả thù, tìm cách phản kháng bọn họ đối với cô vẫn thật sự khó khăn. Đã lâu không gặp lại nhưng lần này không khác mọi khi, bọn họ vẫn dùng cách cả vú lấp miệng em để đối xử với cô. Nếu hôm nay không có bà Vương, không biết cô còn phải chịu nhục nhã đến thế nào.
Cô đã tiêu hết tiền trong thẻ, còn ném vào mặt anh ta tờ giấy khám sức khỏe. Vậy mà anh ta không tức giận nhiều, ung dung ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia. Đôi khi sự trơ trẽn hoàn toàn không có giới hạn. Nếu như lần trước, cô sẽ không có kinh nghiệm để sửa chữa lần thứ hai. Chu Thần là kẻ sĩ diện, có thù tất có trả, trước sau sẽ tìm cô tính sổ. Còn người đàn bà kia, gia thế tốt như vậy, chồng cô chấp nhận khuất phục sao? Nói không chừng là do anh ta tính toán mưu cầu, muốn tìm được chỗ dựa tốt cho bản thân. Cô hiểu quá rõ con người đó, khi còn yêu thương thì cái gì cũng tốt, khuyết điểm trở thành ưu điểm. Suy nghĩ tìm cách trả thù của Khúc Phương không còn nữa. Hôm nay một lần nữa gặp lại, Chu Thần vì Vương phu nhân mà tỏ thái độ khách khí khiến cô nhận ra một điều, cho dù làm mọi cách để trả thù cũng sẽ không có kết quả, mãi mãi không thể thay đổi. Trên thế giới còn có một loại mang tên quyền thế, không nhỏ bé bình thường như cô.
Rèn luyện đã lâu nên cô không tỏ ra vội vàng, khuôn mặt nhẫn nhịn, thậm chí cười nói: “ Vậy không làm phiền anh nữa. Hai người cứ tiếp tục”. Chu Thần cùng Molly vội vàng bỏ đi, để lại bà Vương đang nhìn Khúc Phương với ánh mắt mang nhiều suy nghĩ. “ Để cho phu nhân phải chê cười rồi. Thật xin lỗi”. Chứng kiến cuộc gặp mặt đầy vẻ lúng túng của Khúc Phương, bà Vương có ý cảm mến.
“ Cô là một cô gái tốt. Anh ta quả là không có mắt. Thôi, chúng ta đi chọn cherry tiếp nào”. Bà cười vỗ vai Khúc Phương lúc này vẫn đang đứng ngây bối rối.” Phụ nữ nên biết yêu quý bản thân. Có những chuyện phải thông minh sáng suốt, tự mình đưa ra quyết định, không thể dựa dẫm tin tưởng đàn ông”. Bà Vương sợ Khúc Phương không hiểu liền giải thích. Khúc Phương gật đầu, khi gặp gỡ anh ta, cô giả bộ không để ý nhưng nghe bà Vương nói vậy cô đột nhiên nghĩ đến Chân Vượng. Cô đến đây mua cherry là vì anh, không lẽ họ không thể cùng nhau? Cô thấy mình giống một người phụ nữ đơn phương tình nguyện, vì bị chồng phản bội mà vội vàng tìm gấp chỗ dựa, không chỗ nương tựa mang lại cho cô sự sợ hãi. Cô đang luân hồi, thay đổi mục tiêu cuộc sống. Trước kia tìm mọi cách để giữ chồng, còn giờ đây lại tìm cách chinh phục người đàn ông khác, đây phải chăng là niềm hạnh phúc của cô?
Khúc Phương và Vương phu nhân cùng nhau chọn một ít cherry. Đến khi tính tiền, Khúc Phương tranh trả, vì không nhiều nên bà Vương không ngăn cản, trong lòng đối với Khúc Phương vốn có nhiều thiện cảm.
Buổi tối, do dự thật lâu, Khúc Phương mới bước vào quán rượu mang theo cherry đã được rửa sạch. Đợi rất lâu mới thấy Chân Vượng tới, Khúc Phương vội vàng ra vẻ như không biết, tiếp tục ngồi uống. Hôm nay là ngày đầu tiên Chân Vượng đến thu mua công ty, từ trưa đến giờ đã rất mệt mỏi, buổi tối còn tham gia tiệc rượu, tâm trạng không được thoải mái nên đến đây thư giãn. Vừa đến anh đã thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ở quầy bar, mới chỉ nhìn thoáng qua đã thấy có nét quen thuộc. Chân Vượng chào hỏi A Húc rồi bảo anh ta làm một ly rượu đưa cho Khúc Phương. Khúc Phương quay lại, Chân Vượng sửng sốt kêu to: “ Là cô à?”. Trong nháy mắt, tim Khúc Phương bỗng đập nhanh gấp mấy lần, chẳng lẽ Chân Vượng đã nhớ ra cô là ai? Nếu đúng thế thì cô không còn phải luân hồi, không phải một mình cô đơn nữa.
“ Cô quên rồi à? Sáng nay ở Lưu Gia, cô mới mua chiếc chén Kim Long phải không?”. Chân Vượng nhắc lại, ba hồn bảy vía Khúc Phương lúc này mới quay trở về. Thâm tâm cực kỳ thất vọng, vậy mà cô cứ tưởng, hóa ra hôm nay vẫn không có gì thay đổi.
“ Thì ra là anh. Hôm nay tôi rất muốn cảm ơn anh”. Khúc Phương cười hào phóng.
Chân Vượng vốn đang buồn bực trong lòng, không nghĩ lại gặp được người ở Lưu Gia sáng nay. Lúc đó anh không có ý định mua, chủ yếu đi xem một số mặt hàng len dạ, chỉ là thuận đường xem qua chiếc chén chứ cũng không để tâm lắm. Sau đó nghe người ta nói có người đã “ tích đức” thay mình, ai ngờ ông chủ quán lại bán chiếc chén Kim Long với giá bốn vạn tệ cho cô. Không ít người vui sướng khi người khác gặp họa, có người thì cảm thán hỏi không biết ai mà vận tốt như thế. Chỉ có chủ quán – tên Lưu mặt rỗ là ảo não, tăng giá từ 200 đồng lên 4 vạn cũng coi như kiếm được kha khá. Tin tức cứ thế truyền đi, người đến cửa hàng ngày càng nhiều, coi như ông ta không bị lỗ vốn chút nào.
Chân Vượng lúc này mới biết người phụ nữ kia không phải tay cò mồi, đã thế còn “tích đức” thay anh. Không nghĩ buổi tối họ lại có cơ hội gặp nhau trong quán bar này.
“ Không cần cảm ơn, là do cô có mắt nhìn, tôi lại không xác định được chiếc chén Kim Long đó có phải là thật hay không. Cũng tại tôi không có duyên, mắt nhìn của cô quả không sai”. Chân Vượng chịu thua buông lời khen ngợi. Ban ngày còn tưởng cô là người xấu nên giờ hơi ngượng ngùng, nói chuyện không được bình thường tự nhiên.
“ Cái chén Kim Long ấy, tôi chỉ cảm thấy anh cầm trên tay trông rất đẹp mắt, không ngờ anh thấy tôi tới thì bỏ đi. Ông chủ quán thấy việc giao dịch bị phá nên kiên quyết bắt tôi phải mua, không còn cách nào khác tôi đành chấp nhận”. Khúc Phương giải thích.
Chân Vượng trong lòng hơi buồn bực suy nghĩ, tình cảm của người ta như thế mà anh không hiểu lại còn ép cô phải “ sửa mái nhà dột”. Vì muốn giữ lại mặt mũi nên Chân Vượng chuyển đề tài: “ Thật ra đối với Phỉ Thúy tôi có nghiên cứu qua. Lúc sáng nghe nói ở khu Lưu Gia có rất nhiều mặt hàng len dạ nên đến xem sao. Chỉ là thuận đường ngắm qua chiếc chén mà thôi, chỉ tiếc tôi không có duyên với nó”.
Khúc Phương thấy biểu hiện của Chân Vượng thì trong lòng vui hơn, hết cả tức giận. Ai bảo người này buổi sáng dám coi thường cô, coi cô là người xấu, lại còn để mặc cô không thèm quan tâm, ngó lơ coi như nhìn thấy vật trưng bày.
Giống như trước kia, hai người có rất nhiều chuyện để nói, không ít đề tài để hàn huyên. Cô phát hiện ra Chân Vượng có nét vô cùng trẻ con. Khi Khúc Phương nói cô thích ăn cherry, hỏi anh thích gì. Anh cảm thấy nếu cũng nói thích giống cô thì mất thể diện quá nên tạm thời sửa lời định nói thành “ cà chua”. Khúc Phương ngạc nhiên, không phải anh nói ghét cà chua nhất sao? Hay anh lừa gạt cô? Bất quá, cô suy nghĩ một chút rồi nói giọng vẻ tiếc nuối: “ Tôi có mang theo ít cherry muốn mời anh ăn nhưng chắc là không được rồi. Tôi mới mua, ngon lắm, không biết anh lại thích cà chua hơn”. Nói xong cô tự mình mở bọc đựng cherry ngồi ăn, thuận tay còn cho A Húc vài quả. Sau đó bảo anh ta làm một ly cốc tai vị cà chua đưa cho Chân Vượng.
Chân Vượng đúng là bị rơi vào hoàn cảnh bi thảm, anh ghét nhất trên đời rượu vị cà chua, hậm hực nhìn bạn tốt A Húc cùng người phụ nữ kia ăn món mình thích nhất. A Húc cao hứng, thấp giọng hỏi Khúc Phương: “ Chị Khúc, chị cố ý đấy à?”. Khúc Phương nháy mắt mấy cái, tiện thể đút vào miệng anh ta quả cherry. A Húc làm bộ dạng hạnh phúc ăn ngon lành, hả hê quay sang nhìn Chân Vượng.
Chân Vượng tức giận, cô cố ý sao? Mua mất chén Kim Long của anh, để anh uống loại rượu có vị đáng ghét, mà cũng tại anh cố tình nói sai, bảo mình thích ăn cà chua cơ.
Nhìn Chân Vượng mặt mày nhăn nhó uống hết ly rượu Kê Vỹ Tửu, tâm trạng Khúc Phương rất tốt. Tiếp xúc hàng ngày cô biết anh là người tuy mạnh miệng nhưng tâm tính thiện lương. Cuối cùng cô vẫn đưa cherry cho Chân Vượng, dù sao đây cũng là đồ cô đặc biệt mua cho anh.
Nói chuyện mãi đến lúc quán bar đóng cửa, Chân Vượng đề nghị: “ Để tôi đưa cô về”. Khúc Phương không từ chối, trong xe ánh đèn mập mờ, cả hai tựa hồ bắt đầu hi vọng, cứ như vậy đi mãi mà không có điểm kết thúc. Xe rất nhanh đến nơi, Chân Vượng lên tiếng: “ Ngày mai rảnh rỗi, chi bằng chúng ta đến Lưu Gia đi dạo?”. Khúc Phương sung sướng, u mê nhận lời, đây là lần đầu tiên anh chủ động hẹn cô. Chân Vượng thấy vậy cũng hết sức vui vẻ: “ Sáng mai tôi đến đón cô, không gặp không về”. Khúc Phương về đến nhà mới nhớ ra một điều, căn bản cô không có ngày mai. Vừa mừng rỡ, thoáng chốc chuyển sang tâm trạng bối rối, nếu ngày mai Chân Vượng không tới, cô phải làm sao đây?
Ngày mai, có thể chồng cô cũng sẽ quay lại, mặc dù anh ta đòi ly hôn với cô vô số lần nhưng không còn cách nào khác để thay đổi. Khúc Phương cứ như vậy bối rối mâu thuẫn, cô không dám ngủ, sợ rằng mình sẽ lỡ hẹn, sợ đến ngày mai. Cô phát hiện hôm nay không phải ngày tốt, chỉ muốn nhanh bước sang ngày hôm sau, lúc đó cô sẽ phải làm gì đây.
Đồng hồ từng giây từng phút trôi đi, Khúc Phương hồi hộp ngồi trong phòng khách từ lúc 5 giờ sáng. Cô đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời vẫn tối, đèn đường đã tắt, cả thành phố chìm trong bóng đen. Không biết cô đứng như vậy bao lâu, đến khi quay lại đồng hồ đã chỉ 5 giờ 30’. Tim Khúc Phương đập loạn, mười phút đồng hồ trôi qua thật khó khăn. 5 phút 51 giây, 5 phút 56 giây, 5 phút 59 giây….Khúc Phương vẫn ngồi trên ghế sa lông….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.