Ly Hồn Ký

Chương 72: Bữa cơm




Anh cảm thấy hình như mình vừa nhớ ra một số chuyện."
Lần này đến lượt Kim Thu hoảng sợ: "Nhớ ra chuyện gì cơ?"
Ánh mắt Bạch Tuyên đen láy, nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt cô, một lúc lâu sau, anh mở miệng: "Anh, anh không nói ra được, anh cảm thấy như vừa nhớ ra điều gì đó, nhưng lại không nghĩ ra nổi...."
Câu chữ anh nói rất lộn xộn, nhưng Kim Thu cũng không tức giận, cô chỉ an ủi anh: "Không nghĩ ra cũng không sao, thỉnh thoảng ai cũng sẽ có những lúc như vậy, khi nào đó anh không nghĩ đến nó, tự nhiên sẽ nhớ lại thôi."
Bạch Tuyên nghe lời cô, gật đầu một cái, lại hỏi: "Chúng ta về nhà mình trước à?"
"Ừ, về nhà cất đồ trước đã, sau đó đến tối thì sang nhà ông nội ăn cơm. Ông đã dặn trước rồi." Kim Thu đưa tay lên vẫy một chiếc taxi, cô thấy Bạch Tuyên vẫn còn đang nghĩ gì đó, lại thấy hơi lo lắng, "Anh không sao đấy chứ?"
Bạch Tuyên vội lắc đầu một cái: "Không sao."
Anh chỉ thấy cảnh vừa rồi dường như đã xảy ra ở đâu đó, rất lâu về trước, anh cũng đã từng nói như vậy, nhưng đó chỉ là cảm giác rất vi diệu, anh muốn nhớ lại tiếp, nhưng nhớ không ra.
Có lẽ cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, Bạch Tuyên lắc lắc đầu, đuổi hết mấy suy nghĩ ấy ra ngoài.
Buổi tối, bữa cơm ở nhà Bạch Nghị Quốc diễn ra rất bình thường, phần lớn là nhờ việc không có Bạch Thiếu Thành ở đây, Bạch Tuyên thoải mái báo cáo việc gặp mặt cha mẹ vợ tương lai với Bạch Nghị Quốc, tiện thể cũng nghe ông giảng giải một số chuyện liên quan đến công việc.
A Chi cũng ở đó, cô định nghe cùng Bạch Tuyên, nhưng lần này Bạch Tuyên đã có kinh nghiệm, không nói thẳng ra là "Cháu không muốn nhìn thấy cô ta." Mà đổi lại thành "Cháu muốn nói chuyện riêng với ông." Chỉ cần một câu nói thôi cũng đủ để dỗ Bạch Nghị Quốc vui vẻ rồi, đâu còn tâm trí nào để quản A Chi nữa.
Nhưng mà ở nhà họ Bạch, A Chi đúng là có phong thái của một bà chủ, lớn lên ở chỗ này, người giúp việc lâu năm ở đây cũng coi cô như tiểu thư. Chẳng hạn như bây giờ, Kim Thu ngồi ở ngoài phòng khách uống trà, mặc dù là trà ngon, nhưng lại không phải là loại cô thích, người giúp việc trong nhà đối xử với cô mặc dù không phải là lạnh nhạt, nhưng cũng không quá để ý.
Mà khi A Chi ngồi xuống, người giúp việc liền rót một ly trà nhài mang lên, còn cười nói: "Tôi nhớ cô rất thích uống trà này."
"Cảm ơn vú Trương. Cháu ra nước ngoài lâu như vậy mà bà vẫn còn nhớ cháu thích gì." A Chi mỉm cười, lúm đồng tiền tươi như hoa, đối xử với những người giúp việc trong nhà y như người thân của mình vậy.
Vú Trương cũng cười: "Sao lại không nhớ chứ, cô thích nhất là ăn cá diếc hầm đậu hủ, mai tôi sẽ làm cho cô."
"Vú Trương vẫn là người đối xử tốt với cháu nhất, đúng rồi, cháu trai của bà năm nay đã lên Trung Học chưa nhỉ..." A Chi rất giỏi dẫn dắt đề tài, chuyện này đi, chuyện kia đến, nói chuyện rất vui vẻ, náo nhiệt.
Kim Thu ngồi bên cạnh, nhìn cô ấy nói chuyện, thầm cười, gả vào nhà giàu trước giờ chưa bao giờ nằm trong dự định của cô, chính vì thế mà cô chưa chuẩn bị bất kì điều gì cả. Hoàn cảnh xuất thân bình thường của cô là chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi được, mà trước giờ cô cũng chưa bao giờ tự so sánh mình với những thiên kim tiểu thư nhà giàu khác, cũng chẳng cảm thấy có gì quá quan trọng.
Nói cho cùng, cô cũng chỉ quan tâm một người là A Tuyên mà thôi.
A Chi nói chuyện với vú Trương một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ đến Kim Thu, quay lại nở một nụ cười thân thiên với cô: "Kim tiểu thư, nghe nói ở Thiên Hành cô làm thư kí."
"Ừm."
"Công việc có vất vả không?"
"Cũng tạm."
Hai câu hỏi đều nhận được câu trả lời rất khách sáo, A Chi có chút mơ hồ, so sánh với Bạch Tuyên, mặc dù cả hai người đều được Bạch Nghị Quốc dạy dỗ, nhưng A Chi có vẻ giống thương nhân hơn, biết cách lợi dụng, nắm bắt cơ hội, trong chuyện hôn nhân cô cũng rất lý trí, hoặc nói đúng hơn là biết lựa chọn cái gì tốt với mình.
Dù bây giờ Bạch Tuyên không còn ngốc nữa, cô cũng không coi thường anh, luôn vui vẻ chào đón anh, cũng chỉ vì thân phận cháu trai của Bạch Nghị Quốc mà thôi. Nếu ngày bé Bạch Nghị Quốc muốn gả cô cho Bạch Tuyên, chắc chắn cô sẽ từ chối, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu Bạch Nghị Quốc vẫn còn giữ ý định ấy, thì cô sẽ đồng ý.
Nào ngờ, Bạch Tuyên đã có người trong lòng, hơn nữa thái độ lại rất kiên định, điều này khiến cho A Chu có chút ngạc nhiên. Trong khoảng thời gian mấy ngày tết, cô đã phân tích kĩ các mặt lợi, hại khi có và không lấy chồng, cuối cùng cô kết luận, nếu gả cho Bạch Tuyên nhưng lại có xích mích với anh thì có vẻ như cũng không được lợi cho lắm.
Cô vẫn còn lựa chọn khác, đó là những công tử nhà giàu ở Bắc Kinh, dù sao thì luôn có không ít người sẵn sàng nịnh hót cô để giữ được quan hệ với nhà họ Bạch.
Thực tế, A Chi là một người kiêu ngạo, thà làm đầu gà chứ không muốn làm đuôi phượng, nếu phải cả đời dè dặt lấy lòng Bạch Tuyên, thì cô thà làm một người phụ nữ được chồng chiều lòng cả đời còn hơn.
Điều kiện tiên quyết là cô phải giữ gìn thật tốt mối quan hệ thân mật với nhà họ Bạch... Nào ngờ vì mấy câu nói vô tâm vô phế hồi bé mà Bạch Tuyên lại ghét cô đến vậy, thành ra cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nhưng mà khi nhìn thấy Kim Thu, cô lại nảy ra một ý tưởng.
Bạch Tuyên nghe lời vợ như vậy, thay vì tiếp xúc với một tên đầu gỗ, thì tấn công vào Kim Thu có vẻ dễ hơn. Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt A Chi lại càng trở nên thân thiện hơn: "Kim tiểu thư, cô đừng lo lắng, thật ra tôi vẫn luôn muốn có cơ hội nói chuyện cùng cô, mặc dù A Tuyên là một người rất tốt, nhưng thật ra tôi không thích anh ấy, nên cô cứ yên tâm, tôi sẽ không chen chân vào tình cảm giữa hai người đâu."
Cô muốn chen là có thể chen vào sao? Tưởng tôi coi cô là tình địch à? Kim Thu thầm nói trong lòng hai câu, nhưng đối mặt với A Chi đang cố làm thân, cô chỉ nhếch khóe miệng. "À."
"Ông nội nói, mấy ngày nữa sẽ để hai người đến nhà họ Hoàng ăn một bữa cơm, tiện thể bàn chuyện cưới xin của hai người." A Chi báo tin tốt cho cô, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu không phải vì Bạch Nghị Quốc đã quyết định sẵn mọi chuyện thì cô cũng sẽ không buông tay dứt khoát như vậy đâu.
Còn Kim Thu lại nghĩ, Được rồi. Bạch Tuyên vừa mới vượt qua ải họ hàng nhà cô xong, giờ đến lượt cô ra mắt họ hàng bên này.
Hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Nhưng chuyện này Bạch Tuyên đợi đến lúc sắp ngủ mới lén nói cho cô, dường như là sợ cô sẽ tức giận, nên đợi đến lúc cả người cô không còn chút sức lực nào mới lên tiếng. Mà đúng là Kim Thu không còn chút sức nào để tức giận với anh thật. Vì mấy ngày qua ở nhà cô bị kiềm chế, nên vừa về đến đây anh đã bắt đầu náo loạn.
Vừa high lên là làm một mạch cho đến nửa đêm, cũng may nhà họ Bạch cũng rộng, các phòng cách nhau cũng khá xa, Kim Thu mới không sợ ai nghe thấy việc của hai người.
"Biết rồi." Kim Thu lười biếng đáp lại, xoay người, "Ngủ đi."
Bạch Tuyên nũng nịu với cô: "Không, anh còn muốn..." nói xong anh mới nhớ ra chuyện Kim Thu còn bị cảm, chỉ có thể nuốt nửa câu sau xuống bụng, yên lặng chui vào chăn.
Nhưng việc hai người nằm bên nhau vẫn không thể thỏa mãn được như cầu của anh. Bạch Tuyên ôm chặt Kim Thu vào lòng, hai người dính chặt vào nhau nhưng anh vẫn chưa hài lòng lắm: "Vợ, hôn, hôn."
Cả ngày hôm nay Kim Thu không chịu hôn anh, sợ sẽ lây cảm mạo. Nhưng Bạch Tuyên lại cảm thấy một ngày không hôn cô thì cả người sẽ không thoải mái: "Nếu không sẽ không ngủ được."
"Sao anh giống trẻ con thế? Lớn thế này rồi còn chưa cai sữa à?" Kim Thu không biết phải làm thế nào với anh.
Bạch Tuyên cắn đầu ngón tay cô: "Hôm ấy em còn gọi anh là bảo bảo, giờ lại chê người ta, đồ lừa đảo."
"Cái gì?" Kim Thu không dám tin rằng mình đã thật sự nói mấy lời buồn nôn như vậy. "Anh vừa nói gì cơ?"
Bạch Tuyên sợ hãi, "Không, không có gì." Anh chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt cô, mà vừa hướng tầm mắt xuống, liền nhìn thấy bộ ngực cao ngất của cô, nước miếng anh lại bắt đầu tiết ra, "Anh, anh, anh không muốn cai sữa."
Kim Thu cảm thấy bất lực, chỉ có thể đổi lại tư thế, ôm lấy anh. "Để em nói thật cho anh nghe này, phụ nữ chưa sinh con, không thể có sữa được."
Bạch Tuyên lè lưỡi, nháy mắt bán manh (1) với cô. Kim Thu yên lặng nhìn anh một lúc, sau đó kéo chăn trùm qua đỉnh đầu, Bạch Tuyên cũng rúc vào trong chăn, sau đó là một loạt tiếng thở dốc vang lên... mà Kim Thu.... Vì uống thuốc cảm nên nửa chừng đã ngủ quên mất...
(1)Bán manh: Tỏ vẻ dễ thương
Vì thứ hai vẫn là ngày nghỉ lễ, nên không ai để ý đến việc cô rời giường muộn. Lúc xế chiều, Bạch Nghị Quốc đưa Bạch Tuyên đi khám tổng quát, kết quả rất tốt, trên người anh cũng không có bất kì di chứng nào, rất khỏe mạnh.
Tất nhiên là ở mặt sinh sản cũng không có bất kì tai họa ngầm nào. Kim Thu sau khi nghe câu này xong cảm thấy xấu hổ muốn chết, chẳng lẽ cô lại mặt dày nói với bác sĩ rằng hai người vẫn luôn thực hiện rất tốt các biện pháp tránh thai? Dù sao hai người cũng chưa kết hôn, cô cũng không muốn mang bụng bầu về nhà chồng.
Còn Bạch Tuyên thì không nghĩ nhiều đến vậy, nói đúng hơn thì trong lòng anh, đột nhiên xuất hiện thêm một đứa bé tranh vợ với anh là một điều rất đáng ghét, vợ là của riêng anh.
Cứ dây dưa như vậy, rất nhanh đã đến giờ ăn cơm tối, Kim Thu cảm thấy có chút hồi hộp.Vì đây là buổi chính thức ra mắt người nhà Bạch Tuyên nên cô còn thay lại một chiếc váy có chút trang trọng. Bữa ăn diễn ra ở nhà họ Hoàng, vì là bữa ăn gia đình, nên cũng không quá nghiêm túc, ít nhất, trừ cô ra thì mọi người đều rất thoải mái.
Trừ vợ chồng Hoàng Trạch và Hoàng Tử An là những người cô đã gặp qua, hôm nay cô còn được gặp vợ của Hoàng Tử An - Lưu Văn, cũng là một thiên kim tiểu thư của nhà giàu có, là người được dạy dỗ rất cẩn thận, nhưng không hề mang vẻ cao cao tại thượng, ngược lại còn rất hiền từ, dịu dàng. Ngoài ra còn có anh họ của Bạch Tuyên, Hoàng Vũ Hiên mới trốn ra khỏi quân doanh, anh có vóc dáng cao hơn Bạch Tuyên, làn da hơi đen, mặt mũi rất đàng hoàng, có điều mắt hơi đào hoa, nhìn qua thì có vẻ gì đó... phong lưu.
Vì ăn bữa cơm gia đình ở nhà họ Hoàng, nên Bạch Thiếu Thành đến một mình, không dẫn theo Bạch Giác. Nhưng dù vậy, Bạch Tuyên vẫn dính chặt lấy Kim Thu, một ly không đi, một tấc không rời, lúc nào cũng nắm lấy tay cô. Hai người ngồi cạnh bà ngoại, Bạch Tuyên vừa nghe bà nói, vừa ngoan ngoãn đáp lại. "Dạ, cháu biết ạ." "Vâng, cháu rất ngoan mà bà ngoại."
Rất nhanh đã đến giờ dùng cơm, do đầu bếp nổi tiếng của Bắc Kinh đến nấu, nên đồ ăn trên bàn đều là những thứ mới lạ. Ít nhất thì Kim Thu chưa từng ăn qua những thứ sang trong, tinh sảo đến vậy, mùi vị cũng rất ngon.
Nhưng bữa cơm này cũng không gọi là quá thoải mái, mặc dù những người ngồi đây ai cũng cố gắng không khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhưng Kim Thu lại cảm thấy rất hồi hộp, vì vậy không dám lên tiếng nói lời nào. Nhưng ngược lại Hoàng Vũ Hiên lại cảm thấy rất hứng thú với cậu em họ đột nhiên biến thành người bình thường này. Hai người một hỏi một đáp, dần dần chắp nối thành một câu chuyện khá sôi nổi.... À, không đúng, nói chính xác hơn thì mặc dù bầu không khí giữa hai người không tệ, nhưng đề tài của hai người vẫn khiến cho người nghe cảm thấy có chút vi diệu...
Chẳng hạn như Hoàng Vũ Hiên hỏi sở thích của Bạch Tuyên, nói muốn dẫn Bạch Tuyên ra ngoài đi chơi một chuyến, ngày thường anh thường bị Hoàng Trạch quản nghiêm, vất vả lắm mới được thoát ra ngoài, hận không thể ra ngoài chơi bời cả ngày. Nhưng Bạch Tuyên lại thành thật nói với anh: "Em không thích ra ngoài chơi, bên ngoài chơi không vui."
"Cả ngày cứ ru rú ở nhà thì có ý nghĩa gì chứ!" Hoàng Vũ Hiên chỉ tiếc sắt không rèn thành thép.
Bạch Tuyên nghiêng đầu một lúc: "Em cảm thấy rất có ý nghĩa mà, ngày nào cũng có thể ở cùng một chỗ với vợ, còn có thể cùng nhau tan làm, rất hạnh phúc."
Trên mặt anh là nụ cười tràn đầy hạnh phúc, chính nụ cười này lại khiến Hoàng Vũ Hiên cảm thấy nghẹn lời. Anh không nói thêm gì, chỉ quay sang quan sát Kim Thu - người vẫn luôn ngồi yên không nói lời nào. Từ lúc mở tiệc đến giờ, trừ khi có người hỏi đến thì cô mới lên tiếng đáp lại, nếu không thì cô sẽ ngồi yên lặng ăn cơm, biểu hiện rất yên tĩnh, hướng nội. Hơn nữa cô cũng không phải là người có khí chất gì đặc biệt, ngồi yên một chỗ có vẻ nổi bật nhưng lại không bắt mắt, rất giống một cô vợ nhỏ không có chút cảm giác tồn tại nào.
Không hẳn là đẹp, cũng không xuất sắc, gia cảnh bình thường, anh thật sự nhìn không ra vì sao cậu em họ của mình lại thích cô đến vậy.
Nhưng bên kia, Bạch Nghị Quốc đã bắt đầu bàn bạc với Hoàng Trạch về chuyện kết hôn của hai người. Bạch Nghị Quốc hỏi: "Tiểu Thu, bên phía cha mẹ cháu không có vấn đề gì nữa chứ?"
"Không có ạ." Kim Thu mỉm cười, "Cha mẹ cháu đều rất thích anh ấy."
"Vậy xếp thời gian, tìm ngày nào đó nhà chúng ta gặp mặt gia đình bên đó bàn chuyện cưới xin của hai đứa đi." Trong lòng Bạch Nghị Quốc cũng không quá hài lòng với cô cháu dâu này, nhưng tính mạng của Bạch Tuyên mới được nhặt về, sau lần sơ sót lần trước khiến anh người không ra người, quỷ không ra quỷ, ông không dám sơ sẩy thêm lần nào nữa, sau khi cân nhắc một thời gian, cuối cùng quyết định, thôi thì cưới.
So với tính mạng của Bạch Tuyên, mấy chuyện này không là gì cả.
Nhưng Bạch Thiếu Thành không biết chuyện kia, lại thấy bữa cơm này không thể nuốt trôi, mở miệng nói: "Cha, con cảm thấy chuyện này... Còn chưa được ổn lắm."
Cả hai ông cụ đều không hẹn nhau mà trợn mắt lên: "Chỗ nào không ổn?"
Bạch Thiếu Thành đã lớn tuổi, tất nhiên là không bị hai ông cụ dọa đến, vẫn uyển chuyển nói tiếp: "Dù sao thì... Cũng không xứng đôi. Trước đây mấy ngày, con vừa gặp nhà họ Tiếu, con gái của họ rất xuất sắc."
Hai ông cụ còn chưa lên tiếng, Bạch Tuyên đã phản bác lại: "Con không thích, con không muốn cưới người khác, con chỉ cần vợ con thôi!" Anh vừa lo lắng vừa kích động, Kim Thu vội nắm lấy tay anh, vỗ vỗ mu bàn tay, tỏ vẻ bảo anh yên tâm, đừng nôn nóng.
Bạch Nghị Quốc thì không sao, dù sao đây cũng là con cháu nhà mình, nhưng sắc mặt Hoàng Trạch và Hoàng Tử An thì không dễ nhìn chút nào. Ban đầu, khi Hoàng Mân chết, họ vẫn luôn có lòng nghi ngờ, cảnh giác với Bạch Thiếu Thành, nên bầu không khí của bữa cơm liền lạnh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.