Trên bàn ngổn ngang nào ly nào rượu, bao nhiêu ly đưa tới tôi đều đáp lại bấy nhiêu.
Không ai trong đám cậu cả, thiếu gia này thật sự đầu tư vào phim ảnh, phần lớn đều là vì cái tên Tần Vị Ký. Bọn họ dựa vào Tần Vị Ký kiếm tiền, sau đó liền một bước lên mây.
Điều tôi coi trọng nhất đó chính là mặt mũi.
Trước đây tôi không để ý đến những người này, nhưng bây giờ họ muốn mặt mũi tôi liền cho họ đủ mặt mũi.
Thấy mối quan hệ của tôi và Tần Vị Ký có chút khó xử, họ trở nên chẳng kiêng kỵ chút nào.
Ban đầu tôi rất tự phụ, xem mình là lỗ rốn của vũ trụ nhưng hiện tại mới dần phát hiện mình rẻ rúng đến nhường nào.
Tôi ấn xuống ly rượu được người đối diện đưa tới, ngậm lấy men say cười cười: "Tôi đi vệ sinh một chút."
"Tiểu Tạ tửu lượng không được đâu nha."
Tôi bật cười thành tiếng, có chút ngà say nói: "Quả thật là không tốt."
Nói xong cũng đứng dậy loạng choạng đi tới nhà vệ sinh.
Lần đầu nhìn thấy Tề Liễm Dụ, tôi liền biết mình đã thua.
Người ta nói rằng sẽ không ai có thể trẻ lại nhưng lại luôn có người ở mãi tuổi thiếu niên.
Tôi nghĩ chắc là mình già rồi, đã ba mươi tuổi, không có khí thế thanh xuân, không còn phong nhã hào hoa.
Nếu là lúc Tần Vị Ký còn thương tôi, tôi có thể chỉ thẳng mặt anh và mắng như mình chính là một diễn viên thực thụ.
Nhưng hiện tại anh chẳng thương tôi nữa rồi, anh cũng có thể thẳng thừng đâm vào vết thương của tôi và hỏi tôi có phải là diễn viên đủ tiêu chuẩn hay không.
"Nôn hả?"
Tôi quay đầu lại, Tần Vị Ký dựa vào tường nhàn nhạt nhìn tôi.
Tôi thừa dịp đang có men, cười với anh: "Không có."
Tần Vị Ký lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi: "Lau mặt đi."
Tôi nhìn chiếc khăn nhưng không có nhận, khăn tay của anh đều là hàng hiệu, tôi dùng đúng là phung phí của trời.
Tôi gom lại ý cười, nhìn những ngón tay vừa dài vừa mảnh khảnh hợp tiêu chuẩn của anh đang cầm chiếc khăn tay, tôi vươn tay ra tưởng chừng chạm trúng nhưng anh nhanh chóng tránh kịp, đổi tư thế.
Tôi buồn cười rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn anh, có chút oan ức: "Trốn cái gì?"
"Cậu uống nhiều rồi."
Tôi thở dài một hơi, tiến lên nhẹ nhàng ôm chầm lấy Tần Vị Ký, tôi cảm giác cơ thể anh khẽ run lên.
Trước đây tôi thích nhất chính là được Tần Vị Ký ôm vào lòng, xoa đầu như một đứa trẻ.
Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi có làm gì sai, anh đều có thể tha thứ cho tôi.
"Tần ca, anh có phải là chê em trở về vướng bận không?"
Tim tôi đập lỡ một nhịp, nếu Tần Vị Ký nói một câu chê, tôi từ đâu lăn tới liền lăn về, sống chết mặc bay.
Không biết qua bao lâu, Tần Vị Ký đẩy nhẹ tôi ra.
"Ngâm Ngâm." Tần Vị Ký ôn hòa nhìn tôi, ngữ khí điềm đạm: "Tôi không chê cậu."
Tôi ngẩn người, trong mắt thoáng qua ý cười.
"Chúng ta đã ly hôn, năm năm. Đều sớm nguôi ngoai rồi."
Tần Vị Ký rời đi từ lâu nhưng tôi vẫn sững sờ đứng yên tại chỗ, hồn xiêu phách lạc.
Mãi đến tận khi buổi tiệc kết thúc, tôi cũng không thể nặng ra nổi một nụ cười.
"Tạ tiền bối, anh về bằng gì?"
Tề Liễm Dụ thấy tôi không đi đến bãi đậu xe dưới hầm mà đi thẳng ra cửa lớn ngoài sảnh liền nhẹ giọng gọi.
Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy Tần Vị Ký cũng dừng bước nhìn về phía tôi.
"Cậu không lái xe?" Như nhớ tới điều gì đó, anh trầm giọng nói: "Xe cậu để ở gara Phong Hoa, khi nào rảnh thì tới lấy đi."
Tôi gật gật đầu: "Biết rồi."
"Chờ ở ngoài cửa, tôi đưa cậu về."
"Không cần, Tần ca." Tôi gọi với theo: "Khách sạn em ở cách đây không xa, em uống chút rượu muốn hóng gió một lát, anh đừng quản em."
Tần Vị Ký dừng một chút, gật đầu xoay người rời đi.
Tôi nhẹ nhàng xoa xoa hai bên thái dương, bữa tiệc kia thật bẩn thỉu, kinh tởm, còn không bằng tôi một mình ở nước Anh thối rữa.
"Tiểu Tạ."
Tôi quay đầu, gọi tôi chính là người vừa ở trong bữa tiệc, người tôi không thể quen thuộc hơn.
Tôi nở một nụ cười, đáp: "Phùng thiếu còn chưa đi sao?"
"Đã nhiều năm không gặp, tôi cố ý chờ cậu để ôn chuyện."
Tôi phất phất tay, cười ma mị: "Hôm nay uống hơi nhiều, ngày khác nhất định mời ngài sau."
Phùng Trình ngẩn người nhìn tôi một hồi, cười tinh nghịch: "Trong bữa tiệc cậu uống nhiều như vậy, tôi đương nhiên không thể không cảm thấy có lỗi với mỹ nhân, tôi mời cậu uống tách trà cho tỉnh táo nhé, thuận tiện ôn chuyện xưa."
Ánh mắt tôi lãnh đạm, nụ cười trên mặt đã thu lại: "Vậy... cung kính không bằng tuân mệnh."
Phùng Trình ở đó giả vờ pha trà, tôi mặt lạnh nhìn tới cũng buồn cười, này chính là công tử bột ngu dốt điển hình, mỗi ngày đều làm bộ phong nhã, thanh cao để giữ cho mình cái thể diện.
"Trà này chính là từ Phúc Kiến đi đường hàng không đến đây, nước cũng là nước suối mang từ núi Ngọc Tuyền về. Cậu nếm thử đi, tuyệt đối sẽ không làm cậu thất vọng."
Tôi cầm tách trà lên, tách này ngược lại rất gây chú ý.
Trong "Hồng Lâu Mộng" tôi đã từng thấy một cái cốc tên là "Điểm Tê" nó giống như cái bát nhưng mà nhỏ hơn một xíu, tách trà này cùng cái cốc trong sách kia lật ngược lại có chút tương đồng.
"Trà quán này có bán bộ tách này không?"
Phùng Trình cười cười: "Làm sao? Cậu thích cái nào? Tôi tặng cậu."
Tôi đặt tách trà xuống, mím môi: "Tôi làm sao có thể thích những đồ như vậy. Chỉ là lúc về hơi vội, không mang quà gì cho Tần ca, muốn mua một bộ cho anh ấy."
Phùng Trình khẽ hừ một tiếng: "Cậu và Tần Vị Ký mặc dù ly hôn, nhưng quan hệ cũng không tệ lắm nha."
"Cũng không quá tốt." Tôi nhìn Phùng Trình, cười miễn cưỡng.
"Tiểu Tạ, tôi lần trước gặp cậu vẫn là tám, chín năm trước, lâu như vậy rồi dáng dấp cậu ngược lại vẫn là không thay đổi."
Đôi mắt Phùng Trình lóe sáng, chân mày tôi cũng nhếch lên câu dẫn: "Phùng thiếu, anh vẫn còn muốn ngủ với tôi sao?"
Phùng Trình hướng về phía trước, ánh mắt sắc bén: "Không hái được đóa mỹ nhân hoa này, tôi thật sự ăn không ngon, ngủ không yên"
Tôi cười nhạo thành tiếng, càng nghĩ càng buồn cười, nhẹ nhàng khom người xuống: "Anh thật đúng là có tiền đồ, trong vòng tròn này có vô số người mới, mỹ nhân ngày càng nhiều, cớ gì phải nhìn chằm chằm tôi như vậy, một gã đàn ông đã ly hôn?"
Phùng Trình giơ tay kéo chặt cằm tôi: "Cậu làm sao không tự trách mình câu dẫn đến vậy, tôi hôm nay vừa thấy cậu liền chỉ muốn làm chết cậu."
Tôi nhẹ nhàng khẽ vuốt khớp tay của Phùng Trình: "Anh có biết tại sao tôi và Tần Vị Ký ly hôn không?"
Phùng Trình tựa vào ghế, ám muội nhìn tôi: "Làm sao? Cậu có bệnh?"
Tôi không chút dấu vết cười lạnh một tiếng: "Vì tôi ra ngoài tìm thú vui mới a."
Phùng Trình nghe sau đó bật cười: "Quá trớn sao không tìm tôi?"
"Nhắc tới cũng thật oan uổng, mới lần đầu tiên liền bị anh ấy phát hiện, không nói hai lời liền ly hôn với tôi." Tôi cau mày, xem ra thật vô tội: "Cùng tôi hủy hợp đồng, sau đó liền phong sát, tôi sợ đến năm năm không dám về nước."
"Tôi thậm chí còn chẳng biết nam người mẫu cùng tôi quá trớn kia cậu ta hiện tại thế nào rồi. Nếu không anh cho rằng tôi làm sao vẫn cô độc như thế đến tận năm năm."
Phùng Trình hơi đổi sắc mặt: "Tiểu Tạ, cậu cũng đừng doạ tôi, tôi chẳng sợ Tần Vị Ký."
"Thật sao?" Tôi lộ vẻ vui mừng: "Anh thật sự không sợ anh ta? Mấy năm nay có rất nhiều người muốn ngủ với tôi, tôi cũng chẳng cam lòng chỉ chơi qua Tần Vị Ký, nhưng bọn họ không ai dám, nếu anh dám tôi liền đồng ý với anh."
Phùng Trình nhìn tôi không phản ứng, hỏi: "Tần Vị Ký cũng can dự vào việc riêng của cậu?"
"Ai nói không." Tôi thở dài: "Tần ca có thể nhẫn tâm hơn nữa, anh ấy muốn tôi cô độc cả đời."
Tôi đầy mê hoặc nhìn Phùng Trình: "Tôi không muốn liên lụy anh, nếu không ngủ với anh một đêm cũng chẳng khó khăn gì."
Phùng Trình khẽ cắn răng, nhìn tôi không cam lòng.
Tôi cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta đang đánh nhau trong lòng.
Trong giới này thật ra cũng không ai thật sự sợ Tần Vị Ký, kính trọng thì đúng hơn.
Anh và Hà Nam Tuyền đồng sáng lập Epic, cùng Tinh Mộng và Universal Art nâng đỡ cả ngành công nghiệp điện ảnh của đại lục. Bên trong cái ngành này lợi ích rất nhiều cũng liên lụy rất nhiều, nghệ sĩ nào cũng muốn độc quyền, thâu tóm cả nền thị trường điện ảnh.
Trong đó thủ đoạn hỗn loạn, tư bản liên kết chặt chẽ, hết đường này đến đường khác, không ít thứ bẩn thỉu.
Universal Art là công ty con của Broadcom. Lĩnh vực kinh doanh ban đầu của công ty thực chất không phải là giải trí, nhưng bất quá nguồn vốn của công ty hơi nhiều nên trong mười năm qua liền đổ vào bồi dưỡng được mấy siêu sao điện ảnh. Sau đó, các hoạt động kinh doanh chính của công ty lại là ở Trung Quốc nên những năm gần đây tuy không có nhiều động tĩnh nhưng dù sao vẫn có tiếng ở bên ngoài, thực lực vẫn có.
Còn Tinh Mộng là một tập đoàn điện ảnh và truyền hình thành lập sau Universal Art. Chu Lận chính là một doanh nhân trời sinh có ánh mắt thâm hiểm. Tôi quả thực không biết rõ đã có biết bao ngôi sao qua tay Chu Không liền trở nên nổi tiếng. Họ đều nói rằng Tinh Mộng quả thực chính là "nhà máy ước mơ" tạo ra ngôi sao. Nhưng lời này quả thật một chút cũng không có sai. Chu Lận năm đó có thể tùy tiện liền đem một người đang trên đỉnh cao như tôi phong sát, có thể thấy được hắn trong cái vòng này có biết bao quyền lực.
Tuy Epic của Tần Vị Ký không có sức ảnh hưởng lớn như hai công ty này, nhưng anh vào nghề nhiều năm như vậy đã sớm am hiểu nông sâu thế nào, cũng chưa từng chạy theo xu hướng, chưa từng để nước chảy bèo trôi.
Các đạo diễn nổi tiếng như Chu Không hầu hết luôn "chê" Universal Art hay Tinh Mộng. Họ yêu điện ảnh như mạng sống, đương nhiên sẽ không dễ dàng đem phim của mình giao cho những doanh nhân chỉ biết kiếm tiền.
Bọn họ cùng Tần Vị Ký chính là một phe, tuy không hòa hợp nhưng lại chung một đường.
Lợi ích bị hạn chế, địa vị trong giới tự nhiên cũng không giống nhau
Những người trong giới này luôn muốn mình trông thanh cao và quyền quý, thực chất đã bị nhuốm bẩn bởi danh và lợi nhưng vẫn muốn ngụy trang thành một hồ nước thanh tuyền. Đám người này là hạng người có tiếng không có miếng, nên họ rất căm ghét Tần Vị Ký.
"Chết dưới hoa mẫu đơn, có làm ma cũng đáng." Phùng Trình cười cười: "Đáng tiếc, hoa của cậu không đáng."
Tôi cười lạnh: "Phùng thiếu thật biết nhìn xa trông rộng, vì tôi mà đắc tội Tần Vị Ký quả thật không đáng.". Ngôn Tình Cổ Đại
Phùng Trình cảm thấy có chút mất mát, liền đứng dậy muốn rời đi: "Cậu cứ ngồi đi, tôi không tiễn."
Tôi vẫy vẫy tay: "Đi thong thả."
"Bất quá." Phùng Trình nở nụ cười: "Cậu tốt xấu cũng trở về một chuyến, tôi không thể không tặng cậu một lễ vật."
Tôi ngẩng mặt, ánh mắt sáng lên.
"Trong tay tôi có một cái đại phát ngôn, tôi sẽ nhờ thư ký liên hệ với cậu."
Tôi gật đầu: "Phùng thiếu thật tốt."
Anh ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn tôi: "Tiểu Tạ, cậu ngồi đây một ngụm trà cũng không uống là đề phòng tôi sao?"
Tôi lịch sự mỉm cười: "Anh đa nghi rồi, tôi chỉ là thói quen nghề nghiệp, cái gì cũng đều phải cẩn thận."
Phùng Trình trên mặt không thể diễn tiếp được nữa, cơ hồ là hung tợn nhìn tôi: "Nếu công việc không thuận lợi cứ liên hệ tôi, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp."
Tôi vươn tay đeo kính râm lên, tựa lưng vào ghế thở dài.
Không chọc nổi Tần Vị Ký, cảm thấy thật mất mặt, không đáng mặt đàn ông.
Năm năm, đều sớm nguôi ngoai.
Tần Vị Ký nói là anh không còn yêu tôi nữa, thậm chí thời điểm anh nghiến răng nghiến lợi hận tôi lúc nhìn thấy tôi tự sát cũng không còn nữa.
Tôi sợ rằng khi tôi chết đi anh sẽ hận tôi cả đời.
Nên trong những năm qua những lúc tôi muốn chết, tôi đều không dám.
Vậy mà anh lại bình thản nói, đều nguôi ngoai cả rồi.
Anh con mẹ nó thật tuyệt tình.
_____
#Bly