Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng

Chương 124: Về hồ Tộc




" Ta đúng là không hiểu, cho nên mới bị chàng lừa gạt?
Tinh Vương Minh nếu chàng không muốn bỏ đóa hoa đó thì ta sẽ đi
Ta sẽ về Vệ phủ "
Giọng nói ảm đạm day dứt, Ninh Ngạn quật cường đẩy hắn ra, quẹt đi giọt lệ chua chát, nàng chẳng chút lưu tình quay vào tủ quần cư nhiên gói gọn đồ đạc.
Tinh Vương Minh làm sao có thể để nàng rời đi dễ dàng, hắn hấp tấp đến đó ngăn cản, cánh tay hữu lực tóm chặt cổ tay yếu ớt, gằn giọng.
" Vệ Ninh Ngạn đủ rồi đấy!
Ta nhịn nàng cũng có mức độ "
" Ngài không nhịn thì làm sao? "
Ninh Ngạn gân cổ lên xéo sắc, khoác tay nải, tiến bước ép cho hắn phải lùi bước, to gan lớn mật thách thức.
" Ngài không nhịn thì giết ta đi, làm như lúc nãy ngài đã làm
Còn không thì hãy hưu thư đi, để cho ta được tự... "
" Vệ Ninh Ngạn "
Hắn tức khắc bóp lấy mặt nàng dồn vào vách ngăn, đôi mắt vương tơ máu đỏ giận dữ, nàng càng nói càng làm hắn điên tiết, bất quá không thế nhẫn nhịn thêm được nữa.
" Ta đã cảnh cáo nàng không được nhắc đến ' hưu thư ', sao nàng lại không nghe hả? "
" Ngươi buông ra! "
Nước mắt uất ức rào rạt chảy từ khóe mắt cay xòe, Ninh Ngạn vốn cứng đầu không chịu nhún nhường gian nan kéo tay hắn ra khỏi mặt.
" Buông!!! "
Miệng nhỏ hỗn láo, hắn nổi cơn điên đẩy nàng vô lực ngã lên giường, đè lên khóa trụ thân thể nhỏ nhắn bên dưới, không cho nàng kịp phản ứng, há miệng ngậm lấy môi mọng.
" Ưm... "
Cuộn tay mềm mại đánh không khoan nhượng, răng môi cắn loạn không thương tiếc, bao nhiêu năm học võ, học thuật nàng đều xử dụng hết vào lúc này.
Sức của một nữ nhi chân yếu tay mềm vốn không địch lại một nam nhân cao to vạm vỡ, đã thế hắn còn là ma thần, một cái búng tay cả người nàng lập tức nằm yên bất động như khúc củi.
" Tinh Vương Minh, thả ta ra? "
Nàng há lớn miệng hét, hắn tuyệt nhiên vờ như kẻ điếc không nghe, tiếp tục hôn nàng, hôn đến khi nàng ngậm lại tiếng nói.
Tiếng nhỏ vụn khóc lóc bị hắn nuốt lấy không thoát ra được, thanh âm kêu gào khàn khàn mất sức nhỏ dần, nàng thiếu hụt dưỡng khí buộc phải há miệng lớn tìm không khí trong miệng hắn.
Cự hôn không thành công còn bị hắn điều khiển đáp trả, môi và răng toàn mùi vị của hắn, nàng ghét căng ghét phỉ nhổ, chối bỏ toàn bộ.
" Vệ Ninh Ngạn, nàng dám cự tuyệt ta "
" Đồ ác ma, thả ta ra, ta muốn về nhà "
Cô nương còn rất mạnh miệng, toàn bộ nét mặt đều lộ ra hết biểu cảm giận dữ, làm cho hắn vốn đang nóng nảy càng thêm điên máu, bóp mặt nàng đến ửng đỏ.
" Nàng không được đi đâu hết, ta cất công rước nàng về không phải để nàng tự ý muốn đi là đi
Nàng bây giờ là ma hậu của ta, thân xác nàng đã thuộc về ta
Tốt hơn hết nàng nên dẹp bỏ ý định đó đi "
Dứt lời, hắn trả tự do cho cơ thể nàng, dùng thần lực tạo ra xích sắt khóa vào chân nàng, để nàng chỉ có thể lẩn quẩn trong căn phòng rộng lớn.
Ninh Ngạn không cam lòng, ra sức tìm cách tháo sợi xích, không được liền ngẩng mặt, quát tháo.
" Tinh Vương Minh, ngươi là đồ bỉ ổi "
" Nàng! "
Tim của hắn đột nhiên đau nhói, biểu cảm và câu nói dường như hắn đã nghe qua gặp qua, nhất thời khiến hắn chết trân tại chỗ.
Cơn đau quặn thắt đến mức khó tả, Ninh Ngạn hoàn toàn không để ý sắc thái của hắn, không gở được xích nàng co ro ôm hai chân ở một góc giường khóc lóc.
Tâm trạng của hai đều rối bời, nhất là Tinh Vương Minh, cảm xúc lẫn lộn liên tục tấn của làm đầu óc hắn đau nhức, cực lực hết sức có thể hắn mới khống chế được cơn đau.
Nhìn nàng vẫn gục mặt vào gối khóc, thiết nghĩ nên để nàng một mình tịnh tâm, hắn xoay lưng độc đoán rời đi, nhốt nàng bên trong, cấm bất cứ ai gặp nàng.
Trong lòng bộn bề suy nghĩ, hắn bắt đầu dấy lên nghi ngờ, ở ma giới người biết chuyện riêng của hắn rất ít, ngoài những người thân cận biết giữ miệng thì chỉ còn có mình Liễu Linh hay bám lấy hắn.
Từ người đến tâm địa hắn đều một mực cho ả xấu xa, đinh ninh chắc chắn do ả đã nói với Ninh Ngạn, khiến nàng và hắn xảy ra cãi vã.
Ngay lập tức, hắn đến thẳng phòng của Liễu Linh, đạp cửa đi vào, trong phòng tĩnh lặng như mặt hồ yên ả, chỉ có mình ả hồ ly hốt hoảng.
Liễu Linh trông sắc mặt đen kịt của hắn lại cảm thấy bất an, toàn thân rúng động,inh cảm không ngừng mách bảo ả chuyện chẳng lành.
" Ma thần? "
Nam nhân đi vào chẳng nói tiếng nào, hắn thẳng thừng rút roi ma hùng hổ quất thẳng vào người ả, những chiếc xương sắc nhọn chẳng chút lưu tình tàn sát da thịt mỏng manh.
Thanh âm lưu loát vút cao, Liễu Linh chẳng kịp né bị đánh chỉ biết há miệng kêu đau, hắn đánh roi nào cũng dùng bằng hét sức lực, ả xoay bên nào cũng dính đòn roi.
Tiếng hét thống thiết vang vọng khắp phòng lớn, Liễu Linh bị đánh đến mức ngã ra sàn vẫn chưa hết hứng chịu màn tra tấn.
Âm thanh bén nhọn càng lúc càng vút cao, mặt sàn thanh thúy nhiễm đầy máu tươi, Liễu Linh không còn sức kêu gào, cắn răng chịu đựng bên dưới, tay chân run rẩy cực độ.
Hắn phát tiết đến khi Liễu Linh nằm sải dài mới chịu dừng, ngồi xổm dùng cán roi nâng khuôn mặt tàn tà lên, nói.
" Ả hồ ly nhà ngươi dám đi rêu rao chuyện của ta "
" Ma thần, thiếp đã rêu rao chuyện gì mà chàng đánh thiếp? "
Liễu Linh không tâm phục khẩu phục, nghẹn ngào quật cường, hỏi.
Suốt hơn 16 năm qua, mỗi một việc ả làm hễ không vừa ý lại bị đánh, lúc nào hắn cũng chẳng nói rõ đầu đuôi, ra tay trước mới tra hỏi.
Uất hận dồn nén bao lâu nay khiến ả không thể nhịn được nữa, như chó bị dồn ép vào đường cùng phải mở miệng cắn, ả thẳng tay gạt cán roi *** cồm ngồi vững trên vũng máu, đăm đăm ánh nhìn phẫn nộ vào người nam nhân.
Tĩnh mạch trên mặt hắn nổi lên chằng chịt, hắn quất roi thẳng vào mặt Liễu Linh, trút giận vì cái tội xấc xược, tổn hại đến dung nhan tuyệt trần.
" Ngươi dám nhìn ta bằng ánh mắt đó?
Ngươi gây ra tội còn hung hăng hỗn láo?
Có phải chính ngươi đã nói cho Ninh Ngạn biết chuyện trong phòng ta cất hoa bỉ ngạn? Là người đã cho nàng ấy biết ta yêu nó? "
Giọng nói âm u hữu lực, tay vương sẵn chờ đợi tâm thế lên tiếp thêm roi nữa.
Mắt cáo lấm lét tức thì, Liễu Linh bị tra hỏi cuối cùng cũng biết nguyên nhân, nhưng ả làm sao có thể thừa nhận chuyện xấu của mình. Đã bị đánh đến mức này nếu thừa nhận thì e rằng cả mạng cũng chẳng còn...
Ả nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, cứng cỏi ngẩng mặt không thừa nhận.
" Thiếp không có!
Ma thần sao lúc nào có chuyện chàng cũng đổ tội thiếp chứ? "
" Có bao giờ chàng điều tra rõ rồi mới định tội thiếp chưa?
Chàng nói thiếp rêu rao thì đem bằng chứng ra đây!
Nhiều lần lắm rồi, thiếp không chịu ủy khuất như vậy nữa đâu "
Thanh âm to lớn chưa từng có, Liễu Linh bình thường nhu mì một " dạ " hai " vâng ", bây giờ hung hăng gân cổ cãi tay đôi với hắn.
Lời lẽ nói ra sắc bén vô cùng, từ ánh mắt tới biểu cảm điều nghiêm túc khiến kẻ khác phải suy xét bản thân mình.
Tinh Vương Minh nhất thời á khẩu, vì nóng giận mới đến đây nhưng lại không có bằng chứng chứng minh mọi chuyện là do ả gây ra, để ả được thế lấn nước.
" Tinh Vương Minh thiếp theo chàng hơn 16 năm, chàng chưa từng ngó ngàng đến, thiếp cũng không oán
Nay chàng vì một phàm nhân mà đổ tội cho thiếp, chàng nghe ai nói thiếp rêu rao?
Còn nữa, giữa chàng và ma hậu đã xảy ra chuyện gì?
Thiếp không rõ đầu đuôi lại bị phạt, thật sự như vậy không phục! "
Ả to gan lớn mật nói, sau đó gian nan đứng thẳng, ngẩng cao đầu đối diện với hắn, thừa thế thượng phong tiếp tục giở chiêu trò.
" Tinh Vương Minh, nếu như chàng xem thường thiếp như thế thì thiếp không cần phải ở đây nữa
Hơn 16 năm chịu đủ rồi, nay chàng đã có ma hậu...
Thiết nghĩ ta không cần làm kì đà cản mũi, ta sẽ về hồ tộc "
Hơi thở nữ nhân phát ra nặng nề, tựa hồ ả thật sự chịu oan ức không thể rửa sạch, từng bước chậm rãi cứ thế bình an lướt qua người hắn.
Ở chỗ cửa, ả do dự quay đầu nhìn hắn lần cuối, như nghẹn ngào nói.
" Tinh Vương Minh, nếu chàng còn phân biệt được đúng sai thì hãy tự đến hồ tộc mà nhận lỗi với ta "
Dứt lời, ả ngông cuồng mở cửa, lết cơ thể đầy vết thương hiên ngang rời khỏi đó một cách quá dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.