Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng

Chương 137: Độc dược




" Được, ta đợi chàng "
Ninh Ngạn tùy tiện nói, sau ba ngày nàng ủ rũ bỗng dưng lại mỉm cười khiến người khác phải bồn chồn lo lắng.
Tinh Vương Minh còn do dự trước cửa, đánh giá người một lúc, nàng kéo vạt tay áo lên trông ngắm nghía vài cái lại nhìn ra hắn, nhìn không chớp mắt, ngoài ý muốn hỏi.
" Chàng muốn ta chờ đến khi nào? "
" Được rồi, ta đi ngay "
Nam nhân ngoài miệng đáp, nhanh chóng ra khỏi cửa liền cảm thấy bất an, thở dài không hết hơi, để đảm bảo an toàn trước khi đi không quên căn dặn Huệ Anh để mắt tới nàng.
Không ai biết được một người đang bị đả kích tin thần, ở một mình sẽ làm gì? Hắn phải phòng hờ.
Huệ Anh nhận nhiệm vụ chưa một lúc nào lơ là, đứng ở một góc nhìn người chăm chú.
Nữ nhân này vẫn lạnh nhạt không nói năng gì, sáp nến tan gần phân nửa, bên ngoài gió càng lúc càng gay gắt, hơi lạnh len lỏi từ khe cửa vào liên tục khiến người trong phòng phát run.
" Huệ Anh, đốt thêm ít than nữa đi "
Không một chút chần chừ, Huệ Anh tức tốc làm theo, bỏ thêm than hồng vào chậu, còn mang đến gần chỗ nàng, hơi lạnh trong phòng chẳng mấy chốc bị áp đảo.
Tay chân yếu mềm cử động cũng dễ dàng hơn, Huệ Anh vẫn tập trung vào nhiệm vụ, nhưng cứ nhìn nhau như thế...mãi cũng cảm thấy khó chịu.
" Ma hậu... "
" Ta muốn tắm, em ra ngoài nấu nước cho ta đi, ta muốn tắm sạch sẽ chờ chàng về "
Lời thốt chưa thành câu trọn vẹn liền bị chặn lại, ánh mắt thanh lãnh của nàng khiến người ta phải buồn lòng, Huệ Anh không muốn làm nàng thêm chán chường, do dự một chút bất chấp rời mắt khỏi nàng làm theo lệnh.
Bóng người vừa mất tăm, Ninh Ngạn bình tĩnh xoay lưng nhìn mình trong gương, nhan sắc lung linh ngày nào mới đó đã héo úa, nàng chậm rãi áp tay lạnh lẽo lên bụng, thủ thỉ.
" Con ơi, xem ra con không thể đến thế giới này được nữa rồi... "
Sau đó, nàng kéo ngăn đựng trang sức, lấy một hộp phấn, đổ tất cả phấn vào trong ngăn, dưới đáy là một lá thảo dược nhỏ được giấu, nói đúng hơn là độc dược, dùng nó kết liễu mạng sống.
Lưu Ly từng dạy nàng, thứ này ăn phải sẽ không chết ngay lập tức, kéo dài tùy thể trạng của người dùng. Nửa canh giờ hay một canh giờ, hơn nữa phải tùy thuộc sức kháng cự.
" Con ơi, cùng mẫu thân đoàn tụ với mọi người nhé... "
Ninh Ngạn không do dự nuốt nó vào trong bụng, dược vào lòng đau như cắt, hiện giờ vẫn chưa có phản ứng gì, rất nhanh sẽ có thôi. Nàng bình tĩnh dọn dẹp sạch sẽ không để lại dấu về nào, nước mắt trực trờ cũng bị nàng dụi đi tức thì.
Một lúc sau, bụng nhỏ truyền đến quặn thắt, Ninh Ngạn biết chất độc đã phát tác, đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, nàng cố giữ biểu hiện ổn định nhất để qua mặt người khác.
Huệ Anh chạy đôn chạy đáu cùng những nữ yêu khác từng thùng nước nóng mang vào trong.
Phía bên kia, Tinh Vương Minh đi cũng khá lâu, không dễ gì tìm được bánh cho thê tử, ở ngoài đường đều vắng vẻ rất ít người qua lại, quán xá gần như đã đóng cửa hết.
Hắn dạo mấy vòng cũng không tìm ra được chỗ nào bán bánh quế hoa, trời đông nên hầu như nhà nhà đều nghỉ rất sớm.
Tuyết rơi về đêm rất nặng, người bình thường khó mà đi ung dung bên ngoài, chỉ có hắn là ma thần sinh ra đã mạnh mẽ phi thường, sức chịu đựng phải nói cực hạn.
Cả Thành Nam hắn đi không xót chỗ nào, mọi ngóc ngách đều bị hắn bơi móc, tìm mãi mới thấy được một tiệm bánh nhỏ. May mắn có thứ mà hắn cần, nhưng còn phải đợi bánh chín.
Lòng dạ đang bồn chồn bất an, nào ai có thể đợi nổi? Vì thê tử, vì ánh mắt đượm buồn của nàng, sau cùng hắn bấm bụng trông chờ thứ nàng muốn.
.....
Phòng Mang Chủng.
Trong thùng nước tỏa hơi nóng nghi ngút, Huệ Anh giúp Ninh Ngạn kì cọ chẳng thấy nàng có điểm khác lạ, dù nàng run lên, hơi thở nặng nề Huệ Anh lại lầm tưởng do trời lạnh.
Ninh Ngạn ngâm mình ngoài nóng trong lạnh, tim gan phèo phổi như muốn rớt ra ngoài, cơn đau co thắt khiến nàng rất mệt, có lẽ cả thai nhi trong bụng nàng cũng đang mệt.
Đợi lúc tắm xong thì người nàng gần như sắp cứng đờ, Huệ Anh lau người cho nàng vẫn chưa nhìn ra được sự khác biệt. Nước da trắng nộn vốn có thành công che mắt, Huệ Anh mặc y phục cho nàng, định sẽ mặc tiếp đồ tang nhưng nàng lại cản, lắc đầu nhạt nhẽo nói.
" Vương Minh thích ta mặc hồng y, chọn một bộ đơn giản cho ta "
Huệ Anh cũng ngầm hiểu ý, giúp nàng khoác lên một bộ hồng y đơn giản, sắp gần giờ ngủ tóc dài phải xõa, trang sức phải gở. Thế nhưng, nàng lại rất kì lạ, muốn ngồi trước bàn trang điểm chau chuốt kĩ càng nhan sắc.
" Để ta giúp người nhé? "
Ninh Ngạn lắc đầu khẽ cười, nụ cười xa xăm khó hiểu, vì tâm trạng nàng không tốt mà Huệ Anh không dám phật lòng, đứng ở một góc quan sát.
Nàng điểm son đỏ, phấn hồng nhu mì, chọn trang sức đeo lên là kiểu dáng đơn giản, xong xuôi nàng nhìn vào gương thêm tí nữa, chậm rãi xoay người nói đôi ba câu.
" Huệ Anh...ra ngoài trông chàng ấy đã về chưa?
Lâu quá rồi... "
Thanh âm nhẹ nhàng, Huệ Anh căn bản nghe không ra người đang nặng nhọc, nhất nhất theo lệnh chóng rời đi.
Cơ thể kia dần đạt cực hạn, cửa vừa khép Ninh Ngạn liền phun ra một ngụm máu tươi, dưới váy máu chảy nhiễm đẫm ra ngoài, bụng trên bụng dưới, ruột gan đau đớn, chất độc ngấm vào xương tủy, sớm không còn cách cứu vãn.
Cái thai xảy rồi, nàng rơi nước mắt tội lỗi, ngẩng đầu lưu lại chút kí ức của căn phòng hoa lệ, rồi dùng hết sức có thể ngồi vững trên ghế.
" Vương Minh, ta sẽ chờ chàng về "
Ở ngoài, Huệ Anh đứng dưới tuyết lớn trông ngóng lên trời cao, một chút liền thấy bóng người từ đằng xa đáp xuống.
" Ma thần, ma hậu đợi người sốt ruột rồi "
Huệ Anh gấp gáp chạy đến đón, tay chân căng thẳng.
Tinh Vương Minh chau mày có phần không vừa ý, chưa vào trong đã trách.
" Sao ngươi không ở trong canh chừng? "
" Nô tì... "
" Lui đi "
Hắn không đợi câu giải thích, dứt lời chóng đi vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.