Tâm ma trong người hắn luôn cảm nhận được mọi cảm xúc của hắn, nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, bắt buộc nó tận hết khả năng chống chọi lại nỗi đau của hắn đang đàn áp, bức thiết chỉ còn giọng nói run sợ.
" Tinh Vương Minh, ngươi là ma thần, sức mạnh của ngươi không thể cứ như thế mà chôn vùi ở Vong Xuyên
Ngươi hủy nội đan thì cả đời ngươi sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây, còn ma giới của ngươi thì sao chứ? "
Tâm ma tận hết khả năng ngăn cản, nó ở trong tim hắn sợ như thế nào hắn đều biết rất rõ.
Hắn liền cười thê lương, ngắm nghía nội đan phát sáng lơ lửng trong lòng bàn tay, quật cường nói.
" Ma thần ta mười mấy vạn năm vì tam giới, vì sự ích kỷ mà chọn từ bỏ nàng, hết lần này đến lần khác hại nàng chết thảm "
" Ngươi nghĩ lần này ta còn tiếp tục làm một ma thần ham sống sợ chết sao? "
" Tâm ma, ta cùng ngươi vùi thay nơi này
Không thể cứu nàng được nữa, nhưng ta sẽ cứu thế giới mà nàng yêu quý "
" Không "
Lỗ tai của hắn liên tục ong ong tiếng lải nhải, nó hút ác nghiệp trong người hắn nhưng tất cả đều đã bị nước sông Vong Xuyên ăn mòn. Giờ đây nó chỉ còn là chút tà niệm lưu giữ trong trái tim hắn, không có khả năng điều khiển được thân thể hắn.
Nó không cam tâm, gào thét trong chính cơ thể ướt sũng máu tươi, vô vọng mà nhìn tương lai, nhìn ham muốn thống trị tam giới bị vụt mất.
Tinh Vương Minh nhắm mắt ngẩng mặt ảm đạm, hít không khí trong Vong Xuyên nhẹ nhàng mỉm cười.
" Còn tiếc chi nhân giang này, tất cả đều tan thành mây khói... "
" Không dừng lại đi "
Giọng nói sợ hãi chưa bao giờ ngừng lại.
Hắn hướng mắt vào vùng không gian tối đen vô định, Vong Xuyên mở cửa lần nữa. Hắn biết thời gian đã hết, phía kia cũng bắt đầu vang lên những âm thanh quen thuộc.
Thuộc hạ trung thành của hắn không ngừng gọi.
Lưu Ly, không! Không những chỉ một mà còn có cả Hà Đức, các trưởng lão hết mực trung thành phục tùng hắn không ngừng nói.
" Ma thần, 3 canh giờ đã hết rồi, người mau về đi "
" Ma thần, ma giới không thể không có người trấn giữ "
Rất nhiều, rất nhiều âm thanh ấm áp gọi hắn, họ nhìn thấy rất rõ hắn đang muốn hủy nội đan, đồng loạt quỳ xuống khuyên giải.
" Ma thần, xin người hãy về ma giới, một ngày ma giới không thể không có người cai quản "
Biểu tình trên khuôn mặt của hắn thật tẻ nhạt, hắn còn chần chừ chưa hủy đi nội đan cũng vì chờ đợi thời điểm này, hoàn thành di nguyện của cuối.
Hắn chậm rãi đi đến cửa Vong Xuyên, đăm đăm nhìn trai tinh đang dùng thần lực giữ cho cánh cửa không đóng lại, cứng rắn nói.
" Lưu Ly "
" Từ giờ ngươi tiếp nhận cai quản ma giới, trở thành nữ đế của ma giới, giữ hòa bình tam giới, đây là trọng trách ta giao cho ngươi "
" Ma thần, không, thuộc hạ không thể "
Lưu Ly quỳ rạp lắc đầu từ chối, hắn tuyệt nhiên không nghe, xoay người vào giữa vườn hoa bỉ ngạn.
Lời nói đó đã thành mệnh lệnh cuối cùng, hắn chọn Lưu Ly vì biết y là người duy nhất trong ma giới có thiện tính, ngoài Lưu Ly không kẻ nào xứng đáng cai quản ma giới.
Trước mặt nhiều người hắn giao lại quyền lực bản thân nắm suốt mười mấy vạn năm cho Lưu Ly, có các trưởng lão làm chứng, hắn không còn sợ ma giới mất đi một ma thần sẽ như rắn mất đầu.
Hắn bình tĩnh đưa nội đan ra trước mặt, bỏ ngoài tai và trong đầu những lời nói phù du, dần dần mơ hồ thấy rất rõ từng mảnh cuộc đời đi qua.
Sinh ra trong ma tộc, xương máu và tủy là của ma giới, tà niệm luôn có sẵn.
Từ trước đến giờ chính tà luôn bất hòa, ma giới luôn chống đối hai giới còn lại, hắn lên ngôi đáng lẽ phải nối gót rạch ranh giới. Thế nhưng, chính tay hắn lại diệt tộc, phá vỡ quy luật, sống hòa bình suốt mười mấy vạn năm trong tam giới.
Có lẽ trong lòng hắn từ trước đến nay chỉ có một khát vọng tam giới bình yên, khát vọng đến mức hắn bất chấp liều mạng hấp thụ sức mạnh của thạch thượng cổ, trở thành kẻ mạnh nhất, quyết định hòa bình trong tam giới. Để rồi cũng vì sự ích kỉ của bản thân mà hại chết nữ nhân mình yêu.
Phải chăng đây chính là sự trừng phạt cho hắn khi diệt tộc, phá vỡ quy luật chính tà?
Hắn không còn muốn biết nữa, một lòng bỏ lại tất cả, bỏ lại vinh quang của một ma thần.
Lưu Ly và những người khác ở sau không ngừng gọi, từng tiếng từng tiếng rõ rệt, hắn khẽ thở nặng, ảm đạm lẩm bẩm trong miệng.
" Ta không làm ma thần, tam giới này không nên có một kẻ nguy hiểm như ta
" Ngạn Nhi, nàng yêu thích thế giới này, ta sẽ vì nàng... "
" Ngạn Nhi, Vong Xuyên có nàng, cũng sẽ có ta "
Hắn nhìn nội đan trong tay lần cuối, cười đầy tang thương, nhắm mắt chuẩn bị bóp nát nội đan cùng tâm ma đồng quy vô tận thì bất ngờ cơn gió mang theo một mùi hương quen thuộc, làm hắn bừng tỉnh tức thì.
Hai bên cánh mũi không ngừng hoạt động, hắn hít hít liên tục mùi hương thoang thoảng ấy.
" Ngạn Nhi! "
Ngay lập tức, nội đan quay lại trong cơ thể, hắn gấp gáp bò bên dưới dùng mũi để ngửi, tìm kiếm đóa hoa duy nhất có mùi hương hoa đào tươi mới.
Tia hy vọng trong lúc tuyệt vọng lại nhen nhóm, cuối cùng hắn cũng ngộ ra thế nào là dùng chân tình để đổi lấy nguyên thần.
Nói cách khác, dùng tính mạng đổi lấy một kiếp yêu hận.
Tình yêu chân thành của hắn đã thành công vượt qua màn thử thách, Hoa Ảnh hiện ẩn ở trên không trung cười tươi hứng thú, chính y đã phẩy tay để mùi hương của Y Ngạn tỏa ra, kịp thời ngăn chặn hắn hủy nội đan.
Cũng nhờ có mùi hương đó tiếp thêm động lực cuối cùng cho hắn tìm kiếm.
Lưu Ly ở bên nhạy bén nhìn ra tình hình, dùng hết đạo hạnh, thần lực ngăn cho cửa Vong Xuyên đóng lại, đến nổi thổ huyết vẫn không buông tay.
" Lưu Ly! "
Hữu Bạch và Hà Đức chứng kiến, Lưu Ly sắp sức cùng lực kiệt, lo lắng trai tinh này không thể trụ được cả hai cùng tiếp sức, truyền thần lực của mình vào người Lưu Ly, chống đỡ cửa Vong Xuyên.
Nam nhân ở bên trong luống cuống cuối cùng cũng ngửi ra được một đóa hoa khác biệt.
" Ngạn Nhi là nàng "
Hắn ngắt đóa hoa ấy hít thật sâu, xác thật đúng mùi hương liền nặn ra nụ cười hy vọng, nước mắt vỡ òa nhỏ từng giọt như mưa trút.
Đóa hoa trong tay hắn rung rinh, phe phẩy từng cánh hoa dài như ngầm ám hiệu, luồng ánh sáng đỏ hòa với nước mắt của hắn tạo thành, rực rỡ trong tầm mắt hắn.