Dường như hiểu được Liễu Linh đang có ý muốn nói cho nàng biết điều gì đó, cũng hiểu rằng nơi đây là chỗ của ma thần, họ điều bị giám sát Liễu Linh không thể tùy tiện nói ra.
Y Ngạn thuận theo thời thế điềm tĩnh trả chiếc khăn, Liễu Linh nhanh chóng bước ra ngoài, bướm đêm vút nhanh như gió bay theo.
Tinh Vương Minh đứng ung dung ngoài cửa, bướm đêm ra ngoài trước Liễu Linh nhanh chóng bay vào sau gáy cổ của hắn.
Liễu Linh xuất hiện ngay sau đó, giữ tâm điềm nhiên nhất có thể, hai tay hờ hững chắp trước hông, nhún người hành lễ với hắn.
" Ma thần! "
" Nói xong rồi à? "
Giọng nói sắc lạnh pha chút chết chốc, uy nghi mang tới cho người ta cảm giác đàn áp, đằng đằng sát khí dáng chặt mắt vào gương mặt của Liễu Linh.
" Rồi ạ... "
Tâm suýt không vững, hàng mi dài khẽ chớp liên tục, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, Liễu Linh vẫn ưỡn ngực chống chọi lại cảm giác rét run, hồi hộp đến đứng tim.
Nam nhân kia tuyệt nhiên không nghi ngờ, mọi hành động hắn đều đã thấy qua, có liếc mắt vào chiếc khăn ả đang cầm không thấy dấu hiệu nào khả nghi, chóng phẩy tay ra lệnh cho ả lui đi khuất mắt.
Không dám dây dưa, ả một đi không ngoảnh mặt, cũng may khi nãy nhanh tay Y Ngạn vừa trả lại khăn kịp thời dùng thần lực xóa đi chữ trên đó.
Một lần nữa bị ả hồ ly qua mặt, hắn lén ở ngoài hé cửa ngó vào trong.
Y Ngạn ngồi trên bàn trà tiếp tục rầu rĩ như chưa có chuyện gì xảy ra. Biết nàng buồn, hắn cũng không muốn vào trong làm phiền, còn có việc cần giải quyết, im lặng rời đi tìm đến nơi của Lưu Ly.
Trai tinh ở cách Minh Ngạn cung không xa, là hộ pháp thân cận nên được ưu ái cho một nơi ở riêng biệt, gọi là Dạ Ngọc, có yêu ma hầu hạ, bình thường Lưu Ly rất ít khi ở yên một chỗ.
Dưới trướng ma thần Lưu Ly là yêu nữ được hắn tin tưởng nhất, cũng là người mạnh thứ 2 trong ma giới, phải thường xuyên giúp hắn quản thúc hơn một nửa khu vực trong Ma Vực, nên lúc nào cũng bận rộn.
Nơi ở của Lưu Ly không giống với kẻ khác, là trai tinh nên vốn có sở thích bày trí chỗ ở như một thủy cung. Dạ Ngọc đầy nước và khói trắng mờ ảo dưới lối đi, còn có những ghế ngồi và bàn bằng san hô, rèm treo cửa cũng bằng ngọc trai thay vì bằng vải lụa.
Lưu Ly tính cách trầm lặng, không thích nhiều người, bên trong Dạ Ngọc rộng lớn chỉ vỏn vẹn có hai hầu nữ.
Ngoài ra, vì là yêu nữ tinh thông y thuật duy nhất trong ma giới, trưởng quản tất cả các loại cây thuốc ở ma giới, nơi ở không bao giờ vắng bóng những dược liệu, khắp nơi trong không khí luôn phảng phất thứ mùi dược liệu nồng nặc.
Trai tinh lúc nào cũng đầu tất mặt tối, thường xuyên ra ngoài xem xét tình hình Ma Vực, Tinh Vương Minh đến bất chợt, thật may mắn khi lúc này Lưu Ly vẫn còn ở Dạ Ngọc, đang chăm chỉ bào chế thuốc, hắn không cần phải cất công đi tìm.
" Lưu Ly " hắn khàn giọng gọi.
" Ma thần "
Tiếng * cọt kẹt * gấp gáp của thuyền tán thuốc chậm dần, Lưu Ly phản ứng chéo tay trước ngực nhún người cung kính nam nhân đang tiến đến.
Mấy vạn năm tính hắn tìm tận nơi chỉ đếm trên đầu ngón tay, đột ngột xuất hiện làm Lưu Ly có chút bất ngờ.
" Ma thần, sao ngài lại đích thân đến đây vậy? "
Hắn chưa vội trả lời, hướng mắt không vừa ý vào hai nữ yêu đang giúp Lưu Ly bào chế thuốc.
" Các ngươi lui ra đi! "
Lưu Ly hiểu tình hình đuổi ngay hai nữ yêu kia ra ngoài, giữ nguyên kính ngữ, hỏi.
" Đích thân ngài đến Dạ Ngọc...có chuyện gì sao? "
Không một chút vòng vo, hắn vào thẳng vấn đề.
" Lưu Ly, đã tìm ra được cách chưa? "
" Thuộc hạ... " Lưu Ly ấp úng khó nói.
Hai năm kể từ lúc Y Ngạn rời khỏi hắn, không lúc nào hắn không nhớ lại quá khứ đầy đau thương, cái chết của Hữu Bạch và Tố Như lúc nào cũng khiến hắn canh cánh trong lòng.
Không phải bản thân cảm thấy có lỗi với họ mà vì hắn có lối suy nghĩ khá lệch lạc, cho rằng họ chết nên Y Ngạn mới bỏ hắn, chỉ cần họ có thể trở lại Y Ngạn sẽ không hận hắn nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn muôn kiếp.
Vì để chuộc lại lỗi lầm với nàng, hắn đã cất công tìm kiếm linh hồn của Hữu Bạch, tìm cách hồi sinh.
Về phần Tố Như, là yêu nữ năm đó tự sát dưới kiếm Luân Nguyệt hồn xiêu phách lạc, vốn đã không có khả năng hồi sinh. Hai năm trôi qua hắn dùng không ít đạo hành của mình để giúp hồi sinh Hữu Bạch nhưng không hề có khả quan.
Hữu Bạch khi ấy chết dưới thần khí, từ xác tới linh hồn đều bị tổn hại nghiêm trọng, lúc hắn tìm được Hữu Bạch thì linh hồn gần như sắp tan biến, không khả năng chuyển thế đầu thai.
May mắn hắn kịp thời cứu lấy linh hồn phiêu bạc kia, hiện tại chỉ có thể dùng thần lực giữ linh hồn này không bị tan biến.
Lưu Ly vừa là yêu nữ am hiểu y thuật, còn hiểu biết rất nhiều cấm thuật thất truyền, được hắn giao cho nhiệm vụ tìm cách hồi sinh Hữu Bạch.
Suốt hai năm Lưu Ly đều bù đầu bù óc vào mớ sách vở, ma pháp, thuốc tinh chế điều thử qua song vẫn vô dụng.
Hắn nhìn biểu hiện có chút khó xử, tự hiểu trong lòng, bản thân hắn là ma thần, nắm trong tay sức mạnh thượng cổ còn không thể hồi sinh Hữu Bạch. Việc khó, thời gian lại ngắn, mới qua hai Lưu Ly khó lòng hoàn thành.
Ít nhiều hắn phải chờ đợi, hồi sinh một người đã chết cần rất nhiều thời gian và sức lực, không phải một sớm một chiều có thể thành công. Hắn cũng không quá nóng vội, tạm thời tính kế nhốt Y Ngạn đợi thành công hắn sẽ cho nàng một bất ngờ.
" Ngươi cứ tiếp tục đi, ta quay về "
Thanh âm nói ra 7 phần hy vọng 3 phần bất lực, hít lấy một hơi não nề, còn chưa kịp đi Lưu Ly ở sau liền gọi hắn.
" Ma thần "
" Có chuyện gì? "
Nam nhân nghiêng đầu, híp mắt nặng nề nhìn chòng chọc.
Hôm nay có chút khác thường, Lưu Ly trước giờ tính tình mạnh dạn đột nhiên vào lúc này lại có chút rụt rè khiến người ta phải chú ý đến.
" Lưu Ly, ngươi có chuyện gì muốn nói sao? "
Hắn mở lời trước chỉ chờ nữ nhân kia đáp, Lưu Ly mấp máy mãi, mặt cứ cúi cúi, sau một hồi đấu tranh tâm lý dùng hết can đảm, ngập ngừng nói.
" Lưu Ly còn có một cách...nhưng mà... "
Nói đến đó lại ngưng, Lưu Ly nuốt nước bọt sợ sệt, suy nghĩ trong đầu ra tận cửa miệng lại bị khóa nằm yên ở đó.
Sắc mặt ảm đạm của hắn thay đổi như một cơn gió, hy vọng dâng lên, gấp gáp hỏi.
" Là cách gì? Ngươi mau nói đi! "
Giọng nói dồn dập, đã lỡ miệng nói ra không thể không nói hết, Lưu Ly hít lấy một hơi thật sâu bình tĩnh ngẩng mặt, đối diện với nam nhân tràn đầy hy vọng, châm rãi nói.
" Trong tộc của thuộc hạ có một cách hồi sinh người đã chết sống lại...nhưng mà... "
Lưu Ly bỗng ngắc ngứ, nét mặt khó coi vô cùng, chuyện sắp nói ra thật sự nằm ngoài khả năng, dù có lấy hết can đảm cũng không thể nói trôi chảy, sợ vô tình làm phật lòng hắn.
" Có cách thì cứ nói ra đi! Là cách gì ta cũng chấp nhận!
Chỉ cần Hữu Bạch sống Ngạn Nhi sẽ không hận ta nữa "
Vừa nghe Lưu Ly nói có cách, cả người lập tức phấn khởi hắn không lí nào bỏ qua cơ hội, vì muốn làm nữ nhân kia vui vẻ trở lại hy sinh như thế nào cũng chấp nhận.
Lưu Ly quá hiểu bản tính của hắn, vốn là kẻ tàn nhẫn không thích vòng vo, y đành phải thuận theo ý hắn, giải bày rõ ràng.
" Cách này...chính là phải rút một sợi gân giao long của ngài làm thân cho linh hồn Hữu Bạch nương náu...
Sau đó thuộc hạ sẽ dùng chú thuật của tộc mình kết hợp linh hồn của Hữu Bạch và gân giao long thành hợp thể
Đợi thêm hai năm nữa...Hữu Bạch sẽ sống lại như một con người bình thường "
" Rút gân? "
Hắn chấn động, nét mặt một mảnh tối sầm, con người bình thường rút gân không chết thì tàn phế, hắn là ma thần mạnh mẽ đến mấy rút gân khác nào lấy đi mấy vạn năm tu luyện của hắn, còn có khả năng sẽ để lại hậu quả khó lường.
Tâm ma trong người hắn đang ngủ yên đột ngột thức dậy, can ngăn.
" Ma thần, ngươi đừng có dại dột
Vì một phàm nhân mà rút gân, hủy đi mấy vạn năm đạo hạnh có đáng không? "
Không, chắc chắn là không! Nhưng hắn vì nữ nhân hắn yêu, muốn làm nàng vui, không hận hắn nữa hy sinh như vậy có đáng là bao.
" Rất đáng, ta vì Ngạn Nhi...chỉ cần hắn sống Ngạn Nhi sẽ không hận ta nữa... "
Tiếng nói của bản thân ong ong trong đầu, tâm ma nương nhờ cơ thể hắn, cùng sống cùng chết, hắn chịu tổn thương thì nó cũng phải chịu.
Đánh đổi mấy vạn năm tu hành vì một nữ nhân là chuyện nó không thể chấp nhận, chẳng thể điều khiển được đầu óc và thân thể của hắn, nó không ngừng tìm lí do chính đáng phân bua.
" Ma thần cho dù kẻ kia có hồi sinh thì nàng ta vẫn không yêu ngươi
Ngươi cưỡng đoạt nàng ta, hại hồ điệp kia chết, dù ngươi có cố gắng như thế nào nàng ta vẫn hận ngươi thôi
Đừng đưa ra quyết định sai lầm "
" Không, ta phải chuộc lại lỗi lầm với Ngạn Nhi, hắn sống nàng ấy mới ngoan ngoãn ở cạnh ta
Ngươi đừng hòng làm ta xao lãng! "
Ý định đã quyết, dù trời long đất lở hắn cũng không thay đổi ý niệm, thao thao bất tuyệt dồn hết tâm trí áp chế tâm ma.
" Ngươi thật là ngu ngốc, Hữu Bạch sống nàng ta sẽ tiếp tục yêu Hữu Bạch, ngươi sẽ không có cơ hội đâu... "
Tiếng văng vẳng trong đầu dần vụt tắt, ý chí của hắn kiên định hơn cả núi đá, tâm ma kia hoàn toàn bị hắn đàn áp.
Rất nhanh tâm hắn ổn định trở lại, trước mặt Lưu Ly bình tĩnh dò hỏi.
" Ngươi có chắc dùng gân của ta có thể cứu được Hữu Bạch không? "
" Thuộc hạ đảm bảo thành công "
Ánh mắt Lưu Ly sắc lạnh, ngữ khí thêm phần kiên định chưa từng có.