Mặc Trạc

Chương 177: Hy vọng




Duy Nhược Hề ở bên ngoài nghe được cảm thấy trong lòng chua sót, dì và dượng quả thật vô cùng thương yêu mnhau. Thấy dì út đau lòng như vậy Nhược Hề hy vọng dượng mau mau lành bệnh để dì không còn thương tâm.
Tề Tiểu Mỹ ở bên trong trò chuyện cùng Nghiêm Liêm thẳng đến Nghiêm Liêm ngủ cô mới đi ra ngoài.
“Tiểu Mỹ, thế nào? Nghiêm Liêm ngủ rồi sao?” Duy mẹ thấy em gái đi ra thì tiến lên đỡ một cái rồi bà lại quay sang Duy Nhược Hề nói, “Tiểu Hề, con xuống phòng bếp làm chút gì đó cho dì ăn đi. Cả ngày rồi dì của con chẳng ăn chút nào cả.”
Duy Nhược Hề gật đầu sau đó đi làm thức ăn.
Tiến vào phòng bếp Nhược Hề làm cho dì món canh cá sau đó bưng ra. Đồ ăn bưng đến nhưng mà Tề Tiểu Mỹ lại đang khóc, “Chị, em không ăn vô.”
“Như vậy sao được, cả ngày nay em không ăn chút gì cả. Không ăn thì lấy sức đâu mà chăm sóc cho Nghiêm Liêm. Em mà cũng ngã xuống thì ai chiếu cố Nghiêm Liêm cùng Tiểu Tâm đây?” Duy mẹ cầm thìa đưa cho Tề Tiểu Mỹ.
Tề Tiểu Mỹ nghe Duy mẹ nói xong thì mới tiếp nhận cái thìa bắt đầu ăn lên nhưng mà cô cũng ăn không được nhiều, mới ăn được nửa con cá. Duy mẹ thấy thế cũng không miễn cưỡng.
“Tiểu Mỹ, bây giờ cũng tối rời em vào phòng nghỉ ngơi đi. Cả ngày hôm nay đã mệt rồi cứ ngủ cho khỏe, để chị cùng anh rễ em trông chừng Nghiêm Liêm cho. Duy mẹ rất đau lòng em gái và cũng thật tình đối đãi em rễ.
“Không sau đâu chị, chị dẫn Tiểu Tâm đi nghỉ giúp em, buổi tối em trông Nghiêm Liêm được mà, không sao đâu.”
Duy mẹ cũng biết tính em gái vô cùng quật cho nên không nói gì nữa đành dẫn Tiểu Tâm đi nghỉ ngơi. An bài Tiểu Tâm xong Duy mẹ liền đi tới tìm Duy Nhược Hề.
“Mẹ tìm con có chuyện gì?” Duy Nhược Hề đoán rằng mẹ tìm cô chính là liên quan đến dượng.
Quả nhiên Duy mẹ thở dài rồi nói: “Tiểu Hề, Dượng của con nếu lành rồi khẳng định cũng để lại di chứng. Cho nên mẹ lo lắng dì của con sẽ vô cùng thương tâm. Mẹ chỉ có mình dì con là em gái với lại bao nhiêu năm qua dượng con đối xử rất tốt với dì và gia đình chúng ta. Mẹ muốn hỏi con có biện pháp gì có thể giúp dượng con khang phục hoàn toàn không?” Duy mẹ nghĩ con gái bà có thể nghĩ ra biện pháp gì đó giúp thương thế của Nghiêm Liêm tốt hơn.
Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ sau đó mở miệng: “Mẹ cũng đừng lo lắng quá, ngày mai chúng ta cùng dượng đến bệnh viện kiểm tra xem sao. Đến lúc đó biết được thương thế của dượng thế nào thì chúng ta sẽ tìm biện pháp.” Duy Nhược Hề cũng không biết thế nào, ngày mai chờ thầy thuốc tư vấn một chút mới được.
Trò chuyện một chút Duy mẹ lại trở về phòng nghỉ ngơi. Duy Nhược Hề nằm trên giường cười khổ không thôi. Quả báo cũng đến nhanh thật, lần trước cô nhìn Viêm Bân đem chân tay cùng gân cốt của Bạch Linh Nhi làm đứt, không nghĩ tới mới trong thời gian ngắn dượng cô cũng bị thương giống như vậy.
Sáng hôm sau Duy Nhược Hề tỉnh dậy tu luyện một vòng xong thì cô tiến đến phòng bếp giúp mẹ. Bữa sáng chính là cháo trái cây cùng trứng gà ốp la. Duy Nhược Hề hỗ trợ đem thức ăn đến phòng của dượng.
Dượng đã tỉnh còn dì út ắt hẳn là do quá mệt mỏi nên ghé vào giường đang ngủ, trên người khoác áo khoác của dượng.
Nghiêm Liêm nhìn thấy Duy Nhược Hề đi đến thì nhỏ giọng chào hỏi cô.
Duy Nhược Hề đặt bữa sáng lên bàn ở đầu giường rồi nhỏ giọng nói:” Dượng ăn sáng trước ạ.”
Nghiêm Liêm gật đầu bưng lên cháo trái cây mà Nhược Hề đem đến múc ăn sau đó giơ lên ngón cái nhỏ giọng nói: “Tiểu Hề, món này thật ngon, mùi vị vô cùng thơm.”
Duy nhược hề cười cười, sau đó nhỏ giọng cùng dượng nói chuyện. Đợi dượng ăn xong thì cô bưng chén ra ngoài để dượng được nghỉ ngơi.
Xuống dưới phòng khách Nhược Hề liền thấy Cẩn Du ngồi ở trên sô pha uống nước trái cây. Cô chào hỏi Cẩn Du một chút, biết rằng hôm nay Cẩn Du đến là để tiễn Tiểu Hạo trở lại bộ đội.
Ăn xong bữa sáng Nhược Hề lại ngồi cùng Cẩn Du trò chuyện, cô cũng đem tình trạng của dượng nói cho anh nghe. Cẩn Du nghe xong thì nhíu mày cũng cảm thấy kỳ quái và dường như không hợp lý cho lắm. Làm cho Nghiêm Liêm bị thương thì đối với đám công nhân kia chẳng có lợi gì cả.
Một lát sau Tiểu Hạo xuất hiện, anh đã chuẩn bị xong để trở lại bộ đội. Mặc dù cũng lo lắng cho dượng nhưng mà quân lệnh như núi cho nên Tiểu Hạo cũng không có cách nào khác.
Chỉ có một mình Cẩn Du tiễn Duy Hạo còn Duy ba, Duy mẹ và Nhược Hề cùng Tề Tiểu Mỹ thì đưa Nghiêm Liêm đến bệnh viện kiểm tra. Nghiêm Tiểu Tâm thì ngoan ngoãn ở lại nhà chờ mọi người trở lại.
Sau khi kiểm tra thì bác sĩ báo rằng do thương thế của Nghiêm Liêm rất nghiêm trọng, sau này mặc dù đi lại không bị tật nhưng không thể đi bộ được nhiều và tay cũng không thể nâng được các vật nặng.
Nghe xong bác sĩ nói thì tất cả mọi người đều trầm mặc còn đôi mắt của Tề Tiểu Mỹ lại bắt đầu đỏ lên.
“Bác sĩ, không lẽ không có cách nào có thể khôi phục lại tình trạng giống như trước khi bị thương được sao?” Duy mẹ mở miệng hỏi.
Bác sĩ nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Nếu muốn hoàn toàn khang phục giống như trước đây mà không có di chứng gì thì chỉ có duy nhất một biện pháp.”
Mọi nghe bác sĩ nói như thế thì đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thầy thuốc mang theo đầy hy vọng.
Bác sĩ thấy được mọi người như thế thì tiếp tục nói: “Mọi người cũng đừng quá mong chờ, cái biện pháp này cực kỳ khó thi hành, căn bản là không có khả năng thực hiện.”
Mọi người lại ngốc lăng ra, không phải nói là có biện pháp sao? Vì sao lại không thể thực hiện được?
Vị bác sĩ kia tiếp tục nói :”Muốn người bệnh phục hồi giống như trước kia thì cần tìm được một loại linh thảo.”
Linh thảo? Cũng chính là linh dược? Duy Nhược Hề nghe nói thế thì vẻ mặt mừng như điên, có lẽ dượng có thể hoàn toàn khang phục.
Duy ba cùng Duy mẹ nghe thế thì cũng chờ mong nhìn sang Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ. Linh thảo kia cụ thể là loại nào?” hiện tại trong không gian thảo dược cùng linh thảo rất nhiều không biết bác sĩ là cần loại nào.
“Linh thảo khác với linh dược, linh thảo cần trải qua ngàn năm mới có thể thành thục và sử dụng được.” Bác sĩ cũng biết thế giới này làm gì còn linh thảo tồn tại.
Duy Nhược Hề nghe thế thì cũng ngây ngẩn cả người, nếu như vậy thì cô cũng không dám chắc trong không gian có loại linh thảo như vậy.
“Mấy ngàn năm trước thế giới có rất nhiều loại linh thảo nhưng mà cho đến hiện tại chúng đã hoàn toàn tuyệt tích. Mười mấy năm trước từng xuất hiện một một gốc cây, lúc đó giá của nó được tăng lên đến cả trăm triệu và từ đó cho đến giờ vẫn chưa phát hiện ra một gốc cây nào nữa. Nên mọi người cũng đừng ôm hy vọng.”
“Bác sĩ, xin hỏi linh thảo kia là thuộc dạng nào hay là chỉ cần là linh thảo là được. Còn mấy thứ như nhân sâm ngàn năm hay là linh chi ngàn năm thì có thể sử dụng được không?”
Bác sĩ kia nghe Duy Nhược Hề hỏi thế thì ngoài ý muốn nhìn cô vài lần tựa hồ không nghĩ rằng người trước mắt hẳn là biết mấy thứ như vậy. Sau đó ông lại gật đầu nói. “Hai loại mà cô nói đối với người bị bệnh muốn khang phục rất tốt, chúng có trợ giúp rất nhiều, chỉ cần mỗi tuần ăn một chút trong vòng mấy tháng khẳng định hoàn toàn khang phục. Còn gốc cây linh được kia chỉ cần dùng một gốc là được.”
Bác sĩ nói xong thì lấy trong ngăn kéo ra một quyển sách rồi lật vài trang và đưa cho Duy Nhược Hề xem. “Cô nhìn đi, trên đây là vài loại linh thảo, chỉ cần có một trong số đó thì người bệnh sẽ hoàn toàn giống như trước đây, không để lại một di chứng nào.” Chẳng qua là mấy loại linh thảo này tỷ lệ xuất hiện gần bằng không. Hơn nữa mấy loại linh chi cùng nhân sâm mà cô vừa nói cơ hồ cũng không có.
Hẳn là cũng sẽ có một số người còn cất chứa đi nhưng mà vô cùng khó khăn để mua được. Nhân sâm cùng linh chi ngàn năm có thị vô giới, những người lưu trữ được nó căn bản là không bán đi.
Duy Nhược Hề vội vàng tiếp nhận quyển sách mà bác sĩ đưa qua, cô lật xem thì phát hiện trên đó toàn bộ là linh thảo cùng thảo dược cùng với dược tính, tập tính và hoàn cảnh sinh trưởng của chúng.
Bác sĩ lật vài tờ và chỉ cho Duy Nhược Hề, “Loại này linh thảo cũng có thể.”
Duy Nhược Hề liều mạng nghi nhớ. Bởi vì tinh thần lực của cô cực cao cho nên trí nhớ của cô cũng trở nên tốt vô cùng. Lật xem hai ba lần Duy Nhược Hề đã hoàn toàn nhớ kỹ. Những loại linh thảo có thể trợ giúp Nghiêm Liêm có trên 10 loại, Duy Nhược Hề đã hoàn toàn ghi nhận xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.