Điểm sống lại ở cửa nam thủ đô vẫn là nơi
Đường Thi “đóng đô” như trước nhưng giữa đám người này lại có thêm 2
“người ngoài bang hội”- Mộng Sa và Mộng Luyến, nhất là Mộng Luyến, mới ở chung vài ngày nhưng anh đã khá thân thiết với mọi người.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Mạn Mạn à, sao con gái nhà em chưa đến? Mọi người đợi cả nửa ngày rồi, anh cũng chuẩn bị xong quà gặp mặt luôn.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Em cũng không biết nữa, chờ 1 chút xem sao.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Con bé tên gì, anh mở loa gọi nó.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Manh chi ha ha, tên đáng yêu không?
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai:― ―! Đáng yêu……
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Bé Manh chi ha ha ơi, mẹ kêu bé về nhà ăn cơm kìa!
[ loa] Hoa Khai Hoa Lạc: Phốc…… Tây Lai lại chán đời xoát loa à? Câu này lạc hậu rồi…
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Manh chi ha ha là ai? Con anh với Mộng Sa sao?
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: no no no, là con gái nhà Hàn đại thần của
mấy người đó. Tui với Mộng Sa còn đang hưởng tuần trăng mật, nhận con
nuôi làm bóng đèn ngàn Watt sao?
Phong Mạn Mạn ngồi máy tính hơi lâu nên thấy mệt, cô thẳng lưng duỗi người nhưng sơ ý đá trúng thùng máy (CPU).
Lúc trước Mạn Mạn vẫn thường xuyên đá trúng CPU nhưng không thấy hư hao gì, riêng lần này……
…1 đá liền đứng máy! Màn hình vẫn bình thường nhưng không di chuyển
chuột (pointer) được, cô thử ấn ctrl+alt+del nhưng máy vẫn không phản
ứng gì.
Được rồi, cô ấn nút reset cho máy khởi động lại.
” Đích……” Máy tính có khởi động lại nhưng không vào được win xp mà dừng lại ở dos (nền đen chữ trắng í)… đây là cái gì?
Mạn Mạn nhìn màn hình, đợi 1 lúc lâu vẫn không thấy phản ứng gì, cô lại reset mấy lần nhưng vẫn vậy.
” Không phải đâu, die rồi? Trước kia cùng lắm thì mày (máy tính) cáu
kỉnh (đứng máy) xíu, giờ cả xp cũng vào không được sao!!” Cô lầm bầm lầu bầu.
Tuy Mạn Mạn đã hơn 20 sắp 30 nhưng lại… vỗ vỗ thùng máy dụ dỗ “nó”: “Mày ngoan ngoãn nghe lời đi, tao khởi động thêm lần nữa, mày phải ngoan
ngoãn nghe lời nha.”
Reset, vẫn vậy.
Thử thêm vài lần, Phong Mạn Mạn bó tay. Phải dùng tuyệt chiêu thôi! …Cầu cứu cao thủ.
Trên điện thoại……
” Alô, máy tính em không chạy được, “đích” xong liền dừng ở cái màn hình 1 đống chữ á.”
Cao thủ ở đầu dây kia đương nhiên chính là trúc mã lúc nhỏ kiêm bạn trai bây giờ của cô.
” Sao? Sao tự nhiên bị vậy?” Giọng người kia rất nghiêm túc nhưng nghe
kỹ sẽ biết Giang Hàn đang nhịn cười- thì ra đây là cảm giác khi được
người ta tin tưởng.
Phong Mạn Mạn hơi nhõng nhẽo: “Không phải đâu mà! Vừa rồi em sơ ý đá trúng thùng máy, thế là reset xong nó cứ như vậy hà.”
Giang Hàn đứng đắn nói: “Vậy à, hay anh qua xem thế nào?”
” Vâng, làm phiền anh rồi.” Phong Mạn Mạn lễ phép nói.
Giang Hàn cười khẽ, nói: “Mạn Mạn, mình là gì của nhau mà em còn khách khí như vậy? Anh thay đồ cái đã, chờ anh qua, bye.”
” Bye.” Mạn Mạn nói. Thay đồ? Vậy anh đang mặc bộ áo ngủ màu xanh bằng vải mềm lúc trước hay sao?
Giang Hàn chỉ nói thay đồ thôi nhưng cô lại nghĩ xa tít mù khơi.
Vài phút sau, cô dẫn anh vào phòng mình.
Bà Phong cũng biết Giang Hàn đến nhưng bà đang mải mê xem vở kịch, không nỡ rời mắt khỏi TV, bà lớn tiếng: “Mạn Mạn à, rót ly nước mời người ta
uống!”, sau đó lại dịu dàng nói với Giang Hàn: “Tiểu Hàn, cứ tự nhiên
như ở nhà nha con, dì đang xem TV, không nói chuyện nhiều với con được.”
” Kìa dì, dì không cần khách khí vậy đâu ạ.” Giang Hàn lễ phép.
Anh bị Mạn Mạn kéo đến chỗ máy tính “Để em đi rót nước.”
Lát sau, cô bưng ly nước vào phòng, vừa buông tay liền bị ai đó kéo, Phong Mạn Mạn đứng không vững nên té ngồi trên đùi anh.
Cô còn chưa kịp đứng dậy thì 2 tay đã bị Giang Hàn đặt trên ngực anh,
sau đó lại bị anh dùng tay còn lại ấn đầu cô đến trước mặt mình- môi
chạm môi.
Mạn Mạn sợ quá nhìn Giang Hàn trừng trừng. Giang Hàn tiếp tục hôn, mặt cô lại càng hồng, cô nhắm tịt 2 mắt lại.
Anh mút môi cô thật sâu- nụ hôn không nhẹ như chuồn chuồn vờn nước lúc
trước. Mạn Mạn cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh. Cô quên cửa phòng
còn đang mở, quên cả mẹ đang xem TV ngoài phòng khách. Cô không nghe
được tiếng động bên ngoài- chỉ nghe được hơi thở của anh và tiếng tim
mình đập nhanh gấp đôi bình thường.
Giang Hàn nới lỏng đôi tay- ngay khi Phong Mạn Mạn nghĩ nụ hôn sắp chấm
dứt, suy nghĩ cô cũng từ từ rõ ràng lại- thì anh lại hôn, đánh tan lí
trí cô. Đầu lưỡi anh như có như không quét nhẹ lên hàm răng đang cắn
chặt theo bản năng của Mạn Mạn buộc cô phải hé miệng, anh vươn lưỡi xộc
vào quấn quít lưỡi cô, thong thả dịu dàng dụ dỗ cô theo mình. (!!! Vân k biết tả!!!)
Thời gian như dừng lại khi 2 người hôn nhau- không biết khi nào thì tay
anh chuyển xuống eo cô mà tay Mạn Mạn cũng bò lên cổ anh.
Cuối cùng, Giang Hàn chuyển từ hôn sâu sang hôn nhẹ (_ _ #), môi anh
chạm lên trán cô, nhìn ánh mắt mê ly của cô trong sáng trở lại, anh cười cười (thỏa mãn quá mờ!).
Phong Mạn Mạn rụt tay về, 2 má hồng hồng. Cô giận dỗi: “Mẹ em ở ngay bên ngoài anh lại dám như vậy hử?!!” Cô đánh anh 1 cú (nhẹ thôi, đánh là
thương mắng là yêu mừ).
Giang Hàn lại hôn nhẹ lên má cô- nắm tay Mạn Mạn, anh nửa thật nửa giả dọa: “Lần sau, “ăn” em luôn.”
“……” 2 má cô từ hồng chuyển hẳn sang đỏ. “Gì chứ……”
Đến lúc này, Giang Hàn mới chính thức giải quyết cái máy bị bỏ quên của
cô. Lúc trước anh đã đoán có chuyện, y như rằng… “Mạn Mạn em lấy cái
tuốc-nơ-vít nhỏ nhất cho anh.”
Phong Mạn Mạn nhận nhiệm vụ, chạy đi kiếm thùng dụng cụ của ba cô- thuận tiện cũng lấy lại bình tĩnh, nụ hôn vừa rồi quá nhiệt tình, hại người
ta mắc cỡ chết được.
Giang Hàn rút dây điện, nhận vít, mở vỏ máy “Mạn Mạn à, máy em dơ lắm rồi đó.” Anh giễu cợt cô.
” Không phải tại em! Nó ở dưới đất mà, không dơ sao được.” Cô giũ sạch trách nhiệm.
Anh chỉ vào mớ dây nhợ bên trong, “Dây nối ổ cứng bị lỏng rồi. Em đạp nó mấy cú rồi hả, nói thật anh nghe xem?” Giang Hàn bất đắc dĩ nói.
Nhớ hồi Giang Hàn còn chưa biết Bình Hải Tịch Mạn Mạn là Phong Mạn Mạn,
có lần dì Phong gọi sang muốn gặp Giang Triệt nhưng anh chàng không ở
nhà, thế là bà nói- mở máy tính không được, tắt cũng không được nốt- Mạn Mạn đang học nên bà phải hỏi anh. Giang Hàn kiểm tra xong mới phát hiện là lỏng dây, cắm chặt lại là được. Đó cũng là lần đầu tiên anh vào
phòng cô, ừm, lúc đó phòng cũng khá bừa bộn.
Làm sao anh biết Bình Hải Tịch Mạn Mạn là Phong Mạn Mạn? Là vì Mạn Mạn
đặt hình nền là cảnh chụp cô trong trò chơi- cả tên bang hội lẫn tên
nhân vật anh đều thấy rất rõ ràng. Biết Phong Mạn Mạn chính là Bình Hải
Tịch Mạn Mạn, Giang Hàn đột nhiên tin tưởng- đúng là duyên trời định.
Phong Mạn Mạn vẫn chống chế: “Đâu có, tại đặt dưới chân nên lâu lâu em sơ ý đụng phải thôi mà.”
” Vậy đi- anh giúp em vệ sinh máy- bụi bám nhiều quá máy tản nhiệt không được, em dọn bàn học cho gọn, mai mốt đem máy đặt trên bàn luôn.” Giang Hàn nói.
Lát sau, máy tính cô đã được lau sạch đặt ở trên bàn- thoát khỏi mối nguy hiểm bị cô đạp.
Giang Hàn ngồi xổm xuống nhặt vít, lúc đứng lên anh không để ý cạnh bàn, thế là “Oành……” Giang Hàn đụng đầu.
” Ai……” Anh ôm trán, đau tới mức phải ngồi bệt xuống.
Mạn Mạn cũng vội vàng ngồi xổm xuống cạnh anh, lấy tay xoa nhẹ lên chỗ bị đụng, lo lắng hỏi: “Có bị sưng không anh? Đau không?”
Giang Hàn chợt nằm xuống, Mạn Mạn liền áp sát lại xem trán anh- muốn bao nhiêu “đen tối” thì có bấy nhiêu.
Cảnh này mà bị người khác bắt gặp thì sẽ rất xấu hổ, bị mẹ cô nhìn thấy
lại càng xấu hổ hơn. Bà Phong nghe tiếng Giang Hàn đụng bàn liền bỏ kịch chạy qua xem lại thấy con gái ghé sát vào người bạn trai… Chuyện gì
đây? Tuy 2 bên cha mẹ đều không phản đối 2 người thành đôi nhưng cứ vầy
thì nhanh quá mức! Dạy con sơ sót a sơ sót.
Bà Phong quát: “Phong Mạn Mạn! Làm gì hử?”
” Ngạch……” Phong Mạn Mạn cũng xấu hổ, “Mẹ à, Giang Hàn bị đụng đầu. Mẹ để dầu ở đâu?”
Cô luống cuống muốn đứng dậy- nơi này chống chống, nơi kia đẩy đẩy 1 hồi mới đứng lên được. Giang Hàn bất đắc dĩ phát hiện mình giỡn hơi quá- rõ ràng là Mạn Mạn giận rồi.
Giang Hàn cũng đứng lên, thế này bà Phong mới phát hiện cục u trên trán anh- bà không nói gì nữa, bỏ về xem TV tiếp.
Mạn Mạn tìm thấy dầu liền bảo Giang Hàn ngồi lên giường, cầm dầu nhưng chưa dám bôi (sợ anh í đau).
” Không sao, để anh.” Anh muốn cầm chai dầu nhưng cô gạt phăng, “Để em xoa cho.”
Đây đâu phải xoa dầu? Cùng lắm chỉ tính được là quẹt dầu thôi- Giang Hàn nghĩ.
Cô tiếp tục xoa thật nhẹ nhàng (! nàng í nghĩ xế!): “Anh không đau chứ? Em xoa mạnh hơn nhe.”
Giang Hàn “Ừ”, quả thật đây đâu phải là xoa dầu, người ta bảo bị sưng phải xoa bóp- hiển nhiên là Mạn Mạn chưa nghe câu này.
” Đúng rồi, hôm trước họp lớp vui không?” Giang Hàn hỏi.
Phong Mạn Mạn tiếp tục xoa trán anh: “Bình thường thôi.”
” Anh nhớ em với thằng Triệt cùng lớp hả? Hôm đó nó có đi không?”
” Có chứ. Anh là anh ổng mà, anh hỏi thẳng ổng không được sao.”
(Nó)”…May thật.” Giang Hàn than thở.
Tiếc là Phong Mạn Mạn không nghe ra vị giấm chua trong câu nói của anh “Thật ra thì cũng chán lắm, chỉ tán dóc thôi hà.”
Giang Hàn lại hỏi: “Em thấy gần đây thằng Triệt có gì là lạ không?”
” Chắc là không, ổng vẫn ác quỷ như xưa. Không phải em nói xấu ông em
nhà anh nhưng ổng ác lắm, trước kia nhờ ổng giúp gì thì ổng cứ xù xụ cái mặt- hôm đó hả- ổng lén đổ nước trái cây vào trà sữa của em, may mà em
thấy vị là lạ nên ngừng uống, nếu không chắc chắn lại bị tiêu chảy.”
Phong Mạn Mạn cự nự.
Giang Hàn nhíu mày hỏi: “Còn gì nữa không?”
” Còn gì nữa chứ? Em không biết anh cũng nhiều chuyện vậy đó?” Cô tò mò hỏi lại.
Giang Hàn nghe xong cười cười, nhéo nhéo mũi cô “Đây gọi là quan tâm em trai, như em bây giờ mới là nhiều chuyện.”
” Xí~ em quan tâm bạn học thôi. Anh đừng lộn xộn.” Phong Mạn Mạn nói.
Anh ngồi thẳng lưng, hưởng thụ Mạn Mạn xoa nhẹ cục u trên trán, vươn tay cầm 1 quyển vở màu xanh dương trên bàn. Trên bìa vở in: nước cộng hoà
nhân dân Trung Hoa, giấy thông hành đến Hồng Kông.
” Mạn Mạn, em giữ cái này kỹ không?” Giang Hàn tò mò mở ra xem, trang
đầu ghi lại các chuyến đi ra nước ngoài của cô- đi Hồng Kông, hơn nữa
thời gian hết hạn cũng sắp đến.
” À, có mà, em giữ kỹ lắm.” Phong Mạn Mạn ừ hử.
Khi anh mở đến trang cuối cùng thì Mạn Mạn liếc sang, cô vội vàng giật lại sổ, “Nhìn cái gì nhìn! Sổ nào cũng như sổ nào thôi.”
” Không phải, anh thấy hình em rất đáng yêu mà.” Giang Hàn muốn xem lại.
Cô vội vàng bỏ vào hộc tủ, “Không cho anh xem.”
Giang Hàn đột nhiên hỏi: “Mạn Mạn, sắp hết hạn rồi sao em chưa đi?”
” Ai~ em định đi với ba mẹ nhưng kẹt thời khoá biểu học, cho nên chỉ có ba mẹ em đi.” Mạn Mạn tiếc nuối.
Anh suy nghĩ 1 lúc “Anh cũng định đi. Em sắp hết hạn đi rồi, để không
thì phí lắm. Không bằng đến cuối tuần mình cùng đi Hồng Kông chơi, 2, 3
ngày thôi mà, đi nhanh về nhanh.”
Cô chần chờ “Đi Hồng Kông? Đi Thượng Hải? Đi DisneyLand? Xem cảnh đêm ở Hồng Kông?”
” Ừ, sao, em muốn đi không?” Giang Hàn lại dụ dỗ.
” Để tối nay em hỏi mẹ… nhưng chỉ 2 người đi thôi sao?” Cô hỏi.
” Yên tâm, anh sẽ không ăn em liền đâu.” Giang Hàn cười khẽ.
Phong Mạn Mạn không nói gì, “Cái gì hử?!”
Giờ cơm chiều……
Mạn Mạn gặm củ cải trắng, “Mẹ ơi, lúc trước con chưa đi Hồng Kông được
mà passport sắp hết hạn rồi… Giang Hàn rủ con đi Hồng Kông trước khi vào học.”
” Tùy, sắp 30 rồi, con tự quyết định đi. Nhưng chỉ có con với Tiểu Hàn thôi sao?” Bà Phong hỏi.
” Chắc vậy.” Tiếp tục gặm củ cải.
” Nhớ tự giữ mình nha con.” Bà Phong dặn. Tuy bà rất tin tưởng Giang Hàn nhưng có khi rất khó tự kiềm chế- bà là người từng trải nên rất hiểu.
Mạn Mạn chợt nhớ tới chuyện lúc trưa, chắc chắn mẹ hiểu lầm 2 người rồi.
” Mẹ…… Kia……” Cô bị nghẹn rồi. ” Khụ khụ khụ……” Bị hiểu lầm rồi, oan uổng quá à!!