Mân Côi

Chương 81:




Ấn tượng của Lâm Mân Côi dành cho Đường Tiêu xác thực không tốt lắm, nhất là sau ki xảy ra chuyện léng phéng trước khi cưới, Lâm Mân Côi chẳng có cảm tình nào với gã đàn ông này.
Phương Nhược Cuồng vừa nói thế, Lâm Mân Côi vẫn không thoải mái nhíu mày, "Nhất định phải dùng cách này sao, có thể cho cô ta mang tội danh giết người... rồi ngồi tù mà..."
Phương Nhược Cuồng cười, kéo tay cô vào lòng vuốt ve, "Ngoan, yên tâm đi, chuyện Đường Tiêu muốn làm cứ để hắn làm."
Lâm Mân Côi hơi khó chịu, song Phương Nhược Cuồng đã thân mật cọ cọ cô, "Hoa nhỏ... tan việc rồi đấy..."
Tan việc thì tan việc,,, Tại sao phải dùng ánh mắt đói khát đó nhìn cô chứ!
Cả người Lâm Mân Côi mềm nhũn, không thể chịu nổi ảnh mắt nóng bỏng kia nhìn mình, toàn thân cô thoáng nóng lên.
Người đàn ông kéo tay cô, maaph mờ vuốt ve, cuối cùng hình như vẫn chưa giải khát, anh dứt khoát lại gần nhẹ nhàng liếm.
Lâm Mân Côi chỉ cảm thấy chỗ từng được người đàn ông này liếm qua đều chậm rãi thiêu đốt thành lửa to hừng hực. Cô không có cách nào chống lại, chỉ có thể mềm nhũn như bãi nước xuân bị người đàn ông này giam trong lòng, mặc sức làm bậy.
Phòng làm việc rộng rãi, cửa sổ chớp không biết bị thả xuống từ lúc nào. Cho dù cách cánh cửa lớn cách âm nhưng cũng không ngăn được tiếng kêu la nũng nịu của cô gái.
"Chậm... chậm một chút..."
Trên ghế salon, Lâm Mân Côi bị nắm thắt lưng mềm mại, bên dưới nuốt cự vật thô to của người đàn ông. Cô bị căng đến mức hơi khó chịu, người đàn ông lại cực kỳ hăng hái, liếm cổ cô từ sau lưng, chầm chậm vừa liếm vừa cắn vành tai nhỏ của cô.
"Đáng ghét... đàn ông các anh... chỉ thích như vầy...đáng ghét...đáng ghét chết đi được..."
Cũng may tan tầm rồi, tất cả mọi người đều về hết, bằng không Lâm Mân Côi nhất định sẽ xấu hổ muốn chết. Bất quá trước khi xấu hổ muốn chết, cô chắc chắn sẽ thoải mái đến chết.
"Trướng quá..." Cô thoáng rụt người một cái, muốn chống lại sự khao khát khó nhịn kia, nhưng cảm giác được người đàn ông sau lưng hít sâu một hơi.
"Hoa nhỏ... em...em cắn anh..."
Cái miệng nhỏ non mềm trơn trượt cưỡng bách phun ra nuốt vào cự vật thô to của anh. Anh chiếm giữ từ từ, động tác càn rỡ.
Khi một người đàn ông hưng phấn nhất sánh bằng, cô gái của anh lại yếu ớt như đóa hoa quyến rũ nhất trên thế giới, nơi nho nhỏ quấn lấy anh rất chặt, giống như ngàn vạn cái miệng nhỏ vậy, anh hơi động tí, cô lập tức cắn gắt gao ngay.
Anh sắp không thể thở nổi nữa, song người không thể hô hấp đâu chỉ có anh.
Lâm mân Côi thở hổn hển, thắt lưng bị nắm động một hồi, thúc ngựa giơ roi lên lên xuống xuống trong chốc lát, rốt cuộc cô không chịu nổi, cả người nhũn ra, toàn bộ chất lỏng dội lên vật thể nóng bỏng ấy, nóng đến mức người đàn ông co rụt lại.
"Khổ quá... mệt quá đi à..."
Cô gái không còn sức lực từ từ ngã oặt xuống dưới.
Lúc này người đàn ông tiếp được cô, nâng cô lên, sải bước về phía trước vài bước, nương theo tư thế đi bộ, vật thể khổng lồ mạnh mẽ đi càng sâu vào lối hẹp của cô gái.
Trước dó mới từ chỗ hăng hái kia ngã xuống, lần này lại thét chói tai lần nữa.
"Đến rồi... đến rồi mờ... đến đỉnh rồi... đến đỉnh rồi mờ..." . Tiên Hiệp Hay
Giọng nói mềm mại của cô gái trong căn phòng yên tĩnh đặc biệt khiến người ta chú ý, nhuộm đỏ đôi mắt của người đàn ông. Anh bước vài bước tới trước bàn làm việc của anh, nắm cánh tay cô gái, gần như không chút thuwng tiếc mạnh mẽ nghiêng về phía trước, trực tiếp đè cô gái đã trần như nhộng ấy lên bàn làm việc.
Ngoài cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào nhà nhà đều lên đèn.
Nhưng người đàn ông phía sau không thỏa mãn chút nào.
Trên cửa sổ sát đất to to ấy, Lâm Mân Côi nhìn thấy cô gái xinh xắn bị người đàn ông cường tráng ôm vào lòng, thân thể hai người triền mien quấn lấy nhau, miệng x của cô gái mở rộng, lúc này một cự long thô to đỏ tía đang hung hăng đi vào ấy.
Khi thì tàn nhẫn rút ra, mang theo ít dịch thể trắng đọng lại.
Trong đầu Lâm Mân Côi mơ mơ hồ nhớ tới một số thứ, song thực sự quá mệt mỏi. Cô mệt thật mà, chỉ có thể mềm nhũn tựa vào lòng người đàn ông, nhìn nơi thuộc về cô nuốt thứ không thuộc về mình, hung ác chiếm cứ cô, hung ác dùng sức.
Lâm Mân Côi lần nữa tỉnh lại là bị cơn đói đánh thức.
Người đàn ông này đúng là cầm thú.
Thân thể cô vẫn còn ướt át bủn rủn, cô mở mắt ra, thầm mắng một tiếng cầm thú.
Đã thấy cầm thú đại nhân mặc áo sơ mi trắng an tĩnh ngồi trước bàn làm việc to đùng, thấy cô tỉnh lại, tràn ngập ai oán, người đàn ông khẽ nhướng mày, vẫy tay với Lâm Mân Côi.
Sao vậy ta, trông cứ như đang vẫy tay kêu một con cún ấy.
Rõ ràng không cam lòng như thế, nhưng Lâm cún con lại vui sướng sà vào lòng người đàn ông, ôm cánh tay người đàn ông yếu ớt nũng nịu.
"Em đau quá à... anh không thể nhẹ tí sao?"
"Nhẹ tí em không thoải mái."
"Đáng ghét..." Cần gì nói trắng ra thế!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lâm Mân Côi bỗng dưng nổi lên rặng mây đỏ, một lúc sau lại ôm bụng, bày dáng vẻ ai oán.
"Em đói bụng rồi."
Vì sợ người đàn ông hiểu lầm đói bụng kia là chỗ đó đói hay bụng đói, Lâm Mân Côi còn nhấn mạnh phát âm bụng.
Người đàn ông nhướng mày, chỉ ngăn tủ nhỏ cạnh ghế salon.
"Nơi đó có đồ ăn, em ăn chút đi, đợi lát nữa anh đưa em về."
Lâm Mân Côi được ăn, yên tĩnh đến ghế salon tìm thức ăn.
Phương Nhược Cuồng gọi thức ăn bên ngoài, là bánh bao nhỏ cô thích, đặt trong hộp giữ ấm vẫn còn ấm. Có cả cháo thịt nạc trứng muối nóng hổi, nấu rất nhừ, vừa vào miệng là tan ngay.
Lâm Mân Côi thoả mãn thở dài một tiếng, đây mới là cuộc sống có máu thịt chứ.
Ăn xong, hình như Phương Nhược Cuồng vẫn chưa có ý định về nhà.
"Anh còn muốn tăng ca sao?"
"Ừm." Ông chủ lớn đặt một xấp tài liệu xuống, lại lật một xấp tài liệu khác, thấy Lâm Mân Côi rầu rĩ không vui, anh chỉ chỉ cái bàn bên cạnh.
"Chỗ đó có máy tính xách tay, ngoan, lên mạng chơi một chút đi."
Lâm Mân Côi nhìn dáng vẻ đó của Phương Nhược Cuồng, có lẽ trong thời gian ngắn anh thực sự là không xong, cô cũng thấy buồn chán, bèn tìm máy tính lên mạng.
Vận may không têh, vừa online đã gặp ngay Thẩm Tường.
Hiện tại Thẩm Tường là một giáo viên chính thức rồi, cảm thấy cuộc sống còn tốt hơn cô ấy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù không bận rộn như trước đây, nhưng mỗi ngày tan sở là có thể về nhà với ba mẹ, bình thản cũng là một loại diễm phúc.
Lâm Mân Côi đang nghĩ có nên nói chuyện Đường Tiêu và Phương Tử Dao cho Thẩm Tường biết không, Thẩm Tường đã ném cho cô một quả bom hẹn giờ.
"Mình tìm được một người đàn ông mới rồi."
Lâm Mân Côi kinh ngạc đến nỗi cắn trúng đầu lưỡi mình, siz siz hút khí.
"Sao thế?" Phương Nhược Cuồng ở đầu kia nghe được động tĩnh, nhanh như chớp ngẩng đầu lên.
Lâm Mân Côi lắc đầu liên tục, "Không có việc gì, không có việc gì đâu, anh làm việc đi."
Phương Nhược Cuồng vẫn không yên lòng nhìn cô, hình như vô cùng không tin. Nhưng đợi nửa ngày thấy cô không có chuyện gì, anh mới lên tiếng, "Dưới bàn có hoa quả, là dâu tây và nho Mỹ em thích ăn đó."
Giờ Lâm Mân Côi đâu còn hứng ăn dâu tây và nho Mỹ chứ, cô truy hỏi Thẩm Tường liên tục người đàn ông đó là ai, chiều cao, nhóm máu, nghề nghiệp, ở đâu.
Trái lại Thẩm Tường cũng không giấu diếm, rất thẳng thắn giới thiệu người đàn ông tên Đinh Thục đó cho Lâm Mân Côi biết.
Đinh Thục là giáo viên trường bọn họ, lớn hơn Thẩm Tường bảy, tám tuổi, nhưng vẫn chưa có bạn gái.
Ban đầu khi Thẩm Tường vào trường, giáo viên hướng dẫn cô chính là Đinh Thục, hai người thường xuyên qua lại sau đó ở bên nhau.
Cuối cùng, Thẩm Tường còn gửi hình Đinh Thục qua.
Lâm Mân Côi tỉ mỉ nhìn, không phải người có dung mạo rất đẹp, song thuộc ngoại hình ưa nhìn, đồng thời còn rất sạch sẽ, mặc áo sơ mi đơn giản, đeo kính, một người đàn ông rất có phong độ của người tri thức.
Mặc dù bạn thân nhất của mình đã tìm được hạnh phúc, Lâm Mân Côi muốn chúc phúc cô ấy, song trong lòng cô lại nghĩ tới một người đàn ông khác cách đó không xa.
Bọn họ xem như tình nhân trẻ tuổi nhỉ, mãi thích nhau nhiều năm vậy, đến cuối cùng lại chia tay, biến cố này khiến Lâm Mân Côi hơi bùi ngùi.
"Sao thế?"
Lâm Mân Côi không biết mình ngây người bao lâu rồi, nên khi Phương Nhược Cuồng đến gần cô cũng không phát giác.
Lâm Mân Côi phản ứng kịp đang tính đóng cửa sổ, nhưng bị Phương Nhược Cuồng đè tay lại.
Dáng vẻ không thoải mái như bắt được vợ vụng trộm vậy, giọng nói nồng nặc vị chua chua đến cả phòng cũng nghe ra được.
"Người đàn ông đó là ai?"
Lâm Mân Côi biết thực ra Phương Nhược Cuồng có chủ nghĩa đàn ông, đôi khi dục vọng độc chiếm kinh người đến mức đáng sợ.
Tình cảm của bọn họ vất vả lắm mới ổn định, không nên xảy ra sự cố gì. Do đó Lâm Mân Côi giơ hai tay lên, lập tức bán đứng Thẩm Tường.
"Không phải của em... là bạn trai mới của Thẩm Tường đó. Cảm thấy không tệ đúng không?"
Phương Nhược Cuồng hồi lâu không lên tiếng, Lâm Mân Côi cho rằng anh đang thay Đường Tiêu tiếc nuối, cô lập tức bĩu môi.
"Gã khốn Đường tiêu đó, Tường Vi của chúng ta đâu phải không ai muốn, cần gì nhất định phải treo cổ trên cái cây vô dụng của hắn chứ?"
Phương Nhược Cuồng nhìn người đàn ông trên màn hình, thoáng nhíu mày.
Người đàn ông này, sao thấy quen quá nhỉ?
"Rốt cuộc anh làm sao vậy? Anh nói gì đi..."
Phương Nhược Cuồng chậm chạp không nói lời nào khiến cô gái của anh sắp phát điên, dứt khoát cầm tay anh, không nặng không nhẹ cắn một cái.
Ngược lại Phương Nhược Cuồng bừng tỉnh, cũng nhớ ra.
"Người đàn ông này đang làm nghề gì?"
"Giáo viên ạ, chung trường với Tường Vi."
Phương Nhược Cuồng tự nhiên tự nói, "Không ngờ lại trốn ở chỗ này."
"Hả... anh nói cái gì?" Thấy vẻ mặt bất thường của Phương Nhược Cuồng, Lâm mân Côi lấy làm lạ, "Sao thế, hai người quen nhau à?"
"Không tính là quen..." Phương Nhược Cuồng cười, khoát tay, "Xem như gặp mặt một lần. Khoảng mười năm trước, có điều khi ấy gặp hắn, hắn đã là nhà vật lý học trẻ tuổi nhất giảng dạy ở đại học XX... Không ngờ đó."
Phương Nhược Cuồng vừa nói vậy, thật ra Lâm Mân Côi nửa tin nửa ngờ.
"Mười năm trước, người đàn ông này mới mười mấy, hai mươi mấy tuổi thôi... Sao có thể làm giáo sư đại học được?"
Lâm Mân Côi có chút không tin.
Phương Nhược Cuồng tội gì vì một người không liên quan cãi cọ với cô gái của mình, tiếp tục nói với Lâm Mân Côi, "Cũng đúng, chắc anh nhận nhầm người."
Chẳng qua tầm mắt thoáng dừng trên gương mặt người đàn ông có phong độ của người trí thức kia, Phương Nhược Cuồng mỉm cười, lần này Đường Tiêu đúng là gặp phải đối thủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.