Mẹ nó, chuyện xảy ra vào lúc nhỏ, ai nhớ nổi chứ!
Lâm Mân Côi ngốc ngếch lại không phải thần đồng thiên tài, đâu nhớ được chuyện lâu tới vậy. Nhưng, mẹ Phương không nghĩ thế, cầm tay Lâm Mân Côi, cố tình muốn cô hồi tưởng về quá khứ với mình.
"Khi còn bé đó, con và mẹ con thường xuyên đến nhà bác chơi."
Nói đến đây, mẹ Phương hơi cảm khái.
Từ nhỏ, Phương Hân Hỉ đã nghịch ngợm phá phách, đâu có chỗ nào dịu dàng mềm mại như cô bé bình thường. Nên khi Lâm Mân Côi như cục cơm nắm ngọt ngào đi tới trước mặt mẹ Phương, mẹ Phương vui vẻ cỡ nào, nói thẳng ra muốn nhận cô bé này làm con gái nuôi.
Song, sau lần rơi xuống nước kia, cô bé không bao giờ tới nhà bọn họ nữa. Điều này khiến mẹ Phương tiếc nuối một phen.
Lại không ngờ, từ nơi sâu xa, số phận tự có định số.
Năm đó ông trời đưa Lâm Mân Côi bước vào cuộc đời bà làm con gái nuôi không thành, lại có thể tiếp tục đưa cô tới làm con dâu đáng yêu của bà.
Nghĩ vậy, mặt mày mẹ Phương rạng rỡ, chỉ cảm thấy số phận quá kỳ diệu.
Mà bà cực kỳ thích số phận kỳ diệu kiểu này.
Mẹ Phương cười càng lúc càng khoa trương, cả người Lâm Mân Côi đều toát mồ hôi lạnh. Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Phương Nhược Cuồng cầu cứu, chẳng bao lâu sau, Phương Nhược Cuồng tới.
"Mẹ... sao mẹ ở đây?"
Mẹ phương còn đang mơ đứa cháu vàng chưa tỉnh lại, đến lúc con trai đến gần bà mới luống cuống uất ức bĩu môi.
"Mẹ không thể vô tình gặp được sao?"
Ai tin mẹ vô tình gặp được chứ?! Phương Nhược Cuồng bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên một bược nắm tay Lâm Mân Côi, "Sao em cũng ở đây?"
Lâm Mân Côi bèn thuật lại chuyện lấy báo cáo kiểm tra cho Kim Phân Phương, nhưng sau khi trầm mặc một hồi, tự động lược bỏ chuyện Phương Tử Dao mang thai.
Mẹ Phương nghe xong cũng hơi thất vọng, hóa ra chỉ giúp bà thông gia lấy báo cáo à, có điều lấy báo cáo đi khoa phụ sản làm gì? Lẽ nào bà thông gia trai già nhả ngọc?
Mẹ Phương... cười khặc khặc.
Lâm Mân Côi nghe tiếng, càng run ác liệt hơn. Bỗng nhiên cô có một cảm giác mơ hồ là, cuộc sống tương lai của cô sẽ không yên bình, không gợn song như trước nữa.
Dọc đường đi, mẹ Phương đều dùng ánh mắt vô cùng thân mật và dịu dàng nhìn Lâm Mân Côi. Ánh mắt đó làm Lâm Mân Côi đứng ngồi không yên, vì quả thân mật, quá dịu dàng, trái lại hơi đáng sợ.
Vẫn là Phương Nhược Cuồng tới cứu vớt cô.
"Mẹ, hôm nay không bảo ba trở về sao? Mẹ không về ăn cơm với ba hả?"
"Ai them quan tâm ông ấy..." Mẹ Phương không chút khách sáo đá chồng của mình đi, bất quá dừng lại nửa giây tỉnh táo.
Ông chồng thân thương của bà không về nhà ba tháng, nghĩ đến trước đó người trầm lặng như ông còn cố tình gửi tin nhắn bảo bà đi đón ông, trong lòng bà ấm áp, nét mặt cũng đỏ lên.
"Vậy mẹ về trước là được... Mân Côi nè, chúng ta trò chuyện sau nhé! Nhớ tới nhà bác chơi..."
Trước khi đi mẹ Phương còn nhiệt tình chào Lâm Mân Côi. Cô từ chối không được, chỉ có thể giả vờ nói: "Được... được ạ..."
Vốn chỉ là hai tiếng có lệ, nhưng mẹ Phương lại làm thật, "Cứ quyết định vậy đi, cuối tuần này bác ở nhà chờ con nha, nhất định phải tới đó!"
"..." Cứ như thế Lâm Mân Côi bị gài bẫy, đồng thời hình như làm sao cũng chạy không thoát.
Sauk hi mẹ Phương xuống xe, trong xe chỉ còn lại Phương Nhược Cuồng và Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi xoay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người nào đó híp mắt, tâm trạng rất tốt. Nhất thời cô thẹn quá hóa giận, "Anh vui vẻ cái gì? Em sắp bị dọa chết đây nè."
Phương Nhược Cuồng vuốt vuốt đầu Lâm Mân Côi giống như vuốt lông cho mèo con, trấn an, "Anh tưởng mẹ anh rất dịu dàng rồi?"
Lâm Mân Côi phải thừa nhận, mẹ Phương đúng là rất dịu dàng, tính cách còn hơi thoáng nữa.
Bình thường nhà họ Phương hình như đều khiến người ta cảm thấy khá nghiêm cẩn, song mẹ Phương này như trẻ con ấy, tâm tình gì đều viết lên mặt hết.
Dường như biết trong lòng Lâm Mân Côi đang nghĩ gì, Phương Nhược Cuồng thản nhiên mở miệng, giải đáp nghi hoặc của cô.
"Tuy ba anh bảo thủ, nhưng mấy năm nay rất tốt với mẹ. Bà thế này, nghe nói không khác gì lúc bà chưa kết hôn."
Lâm Mân Côi đã hiểu, mẹ Phương vừa nhìn liền biết là người phụ nữ chưa từng trải qua sóng to gió lớn nào, cả đời đều được ngâm mình tỏng hũ mật. Dựa theo lời giải thích của Phương Nhược Cuồng, chắc là người phụ nữ được nuông chiều từ bé.
Bằng khong, sao có thể duy trì tính cách ngây thơ vậy.
Thấy Lâm Mân Côi có chút hứng thú, Phương Nhược Cuồng hi vọng cô có thể hiểu thêm một chút về người nhà anh. Do đó anh nói thêm: "Mẹ anh nhỏ hơn ba anh mười tuổi. Nghe nói năm đó khi mẹ anh vẫn còn là đứa trẻ chưa biết gì, đã đi theo sau ba anh. Hai người là thanh mai trúc mã, tiến tới với nhau coi như nước chảy thành sông. Đương nhiên, cũng có lời đồn rằng mẹ anh đi theo sau ba anh, theo mãi, cuối cùng ba anh bó tay, đành tiếp nhận cái đuôi này."
"Phụt..."
Phương Nhược Cuồng vừa nói, nét mặt còn rất khoa trương, giống như đã chứng kiến ba mẹ mình năm đó vậy. Cô bé tròn tròn theo sau thiếu niên tuấn tú, bàn tay mũm mĩm nắm ống tay áo của thiếu niên, bày dáng vẻ vô lại, em không buông anh ra đâu.
Sau khi Lâm Mân Côi tưởng tượng, bỗng nhiên cật cười, "Đâu có ai nói mẹ mình như thế?"
"Rốt cuộc cũng cười rồi."
Phương Nhược Cuồng khoa trương thở phào nhẹ nhõm, nắm vô lăng, nhìn cô gái đã cười đến mức run rẩy cả người, sau đó rút ra tổng kết cuối cùng.
"Thực ra mẹ anh như trẻ con ấy, rất dễ chung đụng."
Phương Nhược Cuồng nói xong, còn nhìn Lâm Mân Côi một cách thâm ý.
Lâm Mân Côi ngừng cười, vào giờ phút này, cô cũng biết có một số chuyện không có cách nào trốn tránh. Chẳng hạn như cuộc gặp mặt vào cuối tuần này.
Bất quá, không thể không nói, qua lời kể của Phương Nhược cuồng, Lâm Mân Côi cũng mất đi phần lớn khẩn trương, cô hít sâu một hơi, mới mở miệng nói: "Mẹ anh thích gì?"
Dọc đường đi hai người vừa đi vừa trò chuyện, quyết định cuối tuần này đến nhà Phương Nhược Cuồng.
Việc này cũng là một bược nhảy dài của Lâm Mân côi, cô quyết định theo Phương Nhược Cuồng về nhà xem như cho anh danh phận.
Tất nhiên Phương Nhược Cuồng cảm thấy mỹ mãn.
Hai người coi như đã giải quyết một vấn đề lớn, tâm trạng đều không tệ.
Bất quá, Lâm Mân Côi cười mottj hồi, không cười nổi nữa. Cô do dự một giây, cuối cùng vẫn kể chuyện ở bệnh viện ra.
"Anh đoán xem ở bệnh viện em gặp phải người nào?"
"???" Phương Nhược Cuồng bối rối trừng mắt nhìn.
"Phương Tử Dao." Dường như sợ Phương Nhược Cuồng không biết cô gái này là ai, Lâm Mân Côi lại tức giận nói: "Chính là cô em gái của Phương Tử Quân đó, không biết đã qua lại với Đường Tiêu từ lúc nào... Hừ, nhắc tới tên Đường Tiêu này là em lại tức giận, ban đầu Tường Vi tìm được người đàn ông khác, em còn hơi tiếc nuối cho bọn họ. Nhưng không ngờ tên khốn Đường Tiêu này lại có thể nhanh chóng làm Phương Tử Dao có thai... Đúng là gã vô sỉ!" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Có thai?"
Ngay cả Phương Nhược Cuồng cũng hết sức kinh ngạc, "Người phụ nữ đó có thai?"
"Đúng thế." Lâm Mân Côi càng nghĩ tâm trạng càng không tốt, "Đường Tiêu quả thật hết thuốc chữa rồi, lại... Hừ."
Lâm Mân Côi càng khó chịu, không biết có nên nói chuyện này cho Thẩm Tường biết không.
Đợi đến buổi tối về nhà, Lâm Mân Côi do dự rất nhiều lần, cuối cùng vẫn nhịn không được nói cho Thẩm Tường biết.
Chuyện đã tới nước này, cô thực sự sợ Thẩm Tường nhất thời hành động theo cảm tính mới tìm một người đàn ông khác, ở mức độ nào đó mà nói mà nói, thực ra là tình cũ khó quên. Lâm Mân Côi nghĩ rất đơn giản, nếu Đường Tiêu đã cặn bã tới nỗi không thể quay đầu lại, thì dứt khoát để Thẩm Tường hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu.
Con người ta không sợ lúc trẻ yêu phải cặn bã, mà chỉ sợ đời này đều phải cặn bã thôi.
Lâm Mân Côi quyết định xong, mở máy nói chuyện với Thẩm Tường.
Trái lại Thẩm Tường giống như phụ nữ chìm đắm trong bể tình vậy, nhất cử nhất động đều hơi thẹn thùng.
Bọn họ tán gẫu về Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi còn nhắc tới chuyện cuối tuần này đi gặp phụ huynh.
Mặc dù Thẩm Tường là người có kinh nghiệm thất bại, nhưng vẫn đem hết khả năng chỉ chiêu cho Lâm Mân Côi. Lâm Mân Côi nhớ kỹ từng câu từng chữ, trong lúc trò chuyện vui vẻ, cô mới do dự gõ một câu.
"Đường Tiêu và người phụ nữ kia ở bên nhau rồi."
Bên kia Thẩm Tường không trả lời.
Lâm Mân Côi có chút hối hận phải chăng mình đâm một dao quá sâu không, nên dè dặt hỏi: "Tường Vi, có thể chỉ là mình nhìn lầm..."
"Không. Mình vừa đi uống nước. Cậu nói hắn với ai ở bên nhau?"
Giọng điệu của Thẩm Tường rất thoải mái, hình như thực sự không chút để bụng.
Lâm Mân Côi bèn kể chuyện mình gặp Phương Tử Dao ở bệnh viện, và chuyện đối phương mang thai hai tháng ra.
Vốn tưởng rằng liều thuốc quá nặng, Thẩm Tường sẽ không tiếp nhận nổi. Nhưng không ngờ, Thẩm Tường lại lộ vẻ nhẹ nhõm.
"Vậy cũng tốt, hai người đều đi con đường riêng. Xem như chia tay trong vui vẻ đi... Gã đàn ông mình dạy bảo xong... lại bị một đứa đê tiện nhặt được."
Lâm Mân Côi muốn cười, cuối cùng vẫn không cười. Cô chỉ vuốt bàn phím, rất lâu mới gõ một câu.
"Có lẽ bọn họ là một đôi trời sinh. Mình nghĩ, cậu chưa dạy bảo hắn xong đâu." Đường Tiêu vẫn là tên cặn bã từ đầu tới đuôi.
Tin chắc cuộc sống sau này của Phương Tử Dao sẽ không tốt nổi. Tên Đường Tiêu này có thể vì Phương Tử Dao phản bội Thẩm Tường, thì cũng có thể vì người phụ nữ khác dễ dàng phản bội Phương Tử Dao thôi.
Bên kia Thẩm Tường sửng sốt rất lâu, cuối cùng cười khúc khích trước mặt máy vi tính.
"Sao vậy? Bé ngoan..." Sau lưng truyền tới một giọng nói dịu dàng.
Dười ánh huỳnh quang sáng tỏ, người nào đó cầm ổ điện cháy hỏng từ từ bước vào.
Thẩm Tường thu lại nụ cười, vừa không chút dấu vết đóng khung chat lại, tầm mắt tập trung trên thứ trong tay người đàn ông.
"Xem ra, nhiệm vụ hôm nay của anh hoàn thành rồi?"
"Chưa đâu." Người đàn ông dịu dàng lắc đầu.
Thẩm Tường vô cùng kinh ngạc, ổ điện nguy hiểm cuối cùng trong nhà đều bị anh đổi hết, lẽ nào còn có nguy hiểm ẩn núp gì cô chưa phát hiện?
Đang nghĩ ngợi có cần tiếp tục kiểm tra một vòng không, người đàn ông coi như động vật ăn cỏ trong lòng cô kia chợt sải bước tiến lên, vòng tay ra sau gáy cô, hôn môi cô một cái không tính là nhẹ nhàng.
"Còn chưa làm việc này." Một lát sau, anh mới buông môi cô ra, liếm môi đồng thời chưa hết thòm thèm nói.