Tối hôm đó A Mẫn xem tin tức thấy Long Ngạo Thiên không cho người tìm kiếm nữa thì cũng có chút hụt hẫng. Cô cũng không biết đang mong chờ điều gì. Minh An và Tuyết Nhi đi xuống lầu thì cũng thấy tin tức đang phát trên tivi. Cả hai ngồi xuống cạnh A Mẫn sau đó nhìn cô.
A Mẫn thấy hai người ngồi cạnh nhìn mà không hỏi gì khiến cô phải lên tiếng: “Gì mà nhìn dữ vậy?”
“A Mẫn, có phải quá kỳ lạ không? Đột nhiên sao Long Ngạo Thiên không tìm mày nữa? Hay là có chuyện gì xảy ra rồi?” Tuyết Nhi giả vờ tò mò đánh vào tâm lý của A Mẫn để xem cô phản ứng như thế nào.
A Mẫn nghe vậy cũng cảm thấy có lý, tuy nhiên vài giây sau cô đã phản bác lại: “Chuyện gì là chuyện gì? Không tìm nữa thì càng tốt, không cần phải trốn trong nhà suốt ngày.”
Minh An biết A Mẫn cứng đầu nên nói gì cũng vô ích, hơn nữa đây là hòn đảo mà hai vợ chồng hứa tặng cho A Mẫn rồi nên cũng đâu đuổi đi được. A Mẫn ở đây lại thấy vô cùng thoải mái, mọi thứ đều có cả.
Sau khi thông báo trên tin tức thì đúng thật người của Hắc Long Ưng không hề tìm kiếm nữa. Lại trôi thêm một tuần yên tĩnh khiến cho A Mẫn nghĩ rằng mọi thứ đã ổn. Hôm nay lại là cuối tuần nên cô đi ra ngoài mua ít đồ dùng và bánh vặt về nhà ăn.
Lúc này A Mẫn mới bắt taxi đi qua trung tâm lớn mua đồ dùng và một vài món đồ cần thiết. Khi mua xong thì A Mẫn dùng điện thoại công cộng gọi cho con của mình. Vương Thiên An lúc này chỉ có một mình, con bé vừa thấy chuông điện thoại rung liền nghe máy.
“Thiên An, là mẹ đây! Con hiện tại sao rồi? Mẫn An có ở cùng con không?”
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm! Mẹ không gọi cho con suốt một tháng rồi đấy. Mẫn An cùng ba ra ngoài mua ít đồ dùng rồi nên chưa về.”
A Mẫn nghe vậy thì cảnh giác xung quanh, Long Ngạo Thiên nếu đi mua đồ thì chắc chắn sẽ ra trung tâm lớn để mua. Mà giọng của Thiên An lại không tốt lắm vì hơi khàn, A Mẫn nghĩ chắc là con bé lại khóc một mình rồi. Cô cũng không đành lòng bỏ lại hai đứa trẻ nên quyết định đưa đi cùng.
“Thiên An, có muốn đi cùng mẹ không?”
“Mẹ ơi, ba về rồi nên con tắt máy trước. Có gì mẹ gọi lại cho con nha, con với em sẽ đi cùng mẹ.”
Vương Thiên An nói xong liền cúp máy ngay, gương mặt con bé nở một nụ cười có vẻ vui vui. A Mẫn thấy Thiên An cúp máy nhanh như vậy liền cảm thấy nhớ hai đứa nhóc, cô muốn đón chúng đến ở cùng cô. Tuy nhiên đó là việc cho vài hôm nữa, bây giờ A Mẫn phải lập tức về nhà.
Khi A Mẫn đi ngang mấy sân ga thì có một vài người nhìn cô sau đó thì thầm to nhỏ. Cô liền cảm thấy có chuyện gì đó không đúng nhưng lại không mang theo điện thoại nên không biết là chuyện gì. A Mẫn vội vàng về nhà và thay quần áo ra sau đó mở điện thoại lên.
A Mẫn lướt xem tin tức thì không biết phải nói gì bởi vì hình ảnh của cô được chụp lại lúc ở sân ga. Tuyết Nhi và Minh An đi đâu đó về với nhiều thứ trên tay cũng vội vàng vào nhà. Thấy A Mẫn đang lướt điện thoại thì Tuyết Nhi liền nói: “A Mẫn, lúc nãy mày ở sân ga sao để cho người khác chụp hình thế?”
“Tao không biết bọn họ có ý định gì nên không đề phòng. Mà sao hai tụi bây nét mặt có vẻ căng thẳng thế?” A Mẫn nhìn hai người hỏi, chắc không phải là có chuyện gì liên quan đến cô nên mới vội vàng như thế chứ.
Minh An đoán chắc là A Mẫn đang suy nghĩ nên liền nói: “Lúc nãy đột nhiên Long Ngạo Thiên bỏ một số tiền lớn mua đứt đài truyền hình và phát trực tiếp. Chẳng lẽ mày không có coi?”
“Không có! Mà lúc nãy tao ở trung tâm đâu có thấy gì lạ.” A Mẫn khó hiểu, Long Ngạo Thiên không thể nào mà làm nhiều việc cùng lúc được.
Tuyết Nhi nghe vậy thì mở điện thoại lên cho A Mẫn xem lại đoạn phát trực tiếp, hiện tại trực tiếp này vẫn còn đang phát. A Mẫn cầm điện thoại lên xem, người đang phát ngôn đúng là Long Ngạo Thiên.
“Mẫn Nhi! Em đừng hòng chạy thoát. Anh đã phong tỏa toàn bộ nước Z và những khu vực có liên quan rồi. Nếu em còn không xuất hiện thì sau ba ngày nữa anh sẽ hủy toàn bộ những nơi em từng đi qua.”
Lời nói ngông cuồng tự cao được phát qua điện thoại khiến A Mẫn tức không nói thành lời. Còn Minh An và Tuyết Nhi thì lại cảm thấy mắc cười, không biết lần này A Mẫn có định kéo hết mọi người vào không đây.
“Hai bây không được phản bội tao đâu đấy! Long Ngạo Thiên sẽ không vì tao mà làm hại người khác đâu.” A Mẫn vừa nói xong thì trên đoạn phát trực tiếp có chạy một dòng chữ nhỏ. Tuyết Nhi nhìn dòng chữ sau đó đọc lên, “Người có công khai báo sẽ được thưởng 20000$, nếu có tin tức thì gửi về cho Long Gia và nhận tiền ngay lập tức.”
“Ôi A Mẫn, 20000$ lận đó. Cho dù tao không nói thì người khác ở xung quanh cũng sẽ tiết lộ thôi.” Tuyết Nhi nhìn A Mẫn ngưỡng mộ nhưng không quên nhắc nhở cô.
A Mẫn còn chưa kịp nói gì thì trên màn hình điện thoại có rất nhiều người gửi hình ảnh và địa điểm những nơi cô vừa đến cách đây một tiếng. Bọn họ gửi làm sao mà sát với vị trí hiện tại A Mẫn đang ở. Cô lúc này mới nhíu mày, không nghĩ rằng lại bị lộ ngay lúc này.
Minh An nhìn A Mẫn lắc đầu thở dài, “Không ngờ Long Ngạo Thiên chơi lớn thật! Phương tiện truyền thông và cánh nhà báo bắt tin rất tốt, lại là những tay săn ảnh rất chuyên nghiệp. Mày không chạy được nữa đâu.”
“Vị trí đã gần ở đây thì nơi này không an toàn nữa, tao sẽ rời khỏi đây.” A Mẫn đứng lên cầm điện thoại và lấy một cái ba lô ngay bên cạnh thì Tuyết Nhi cầm tay cô lại hỏi: “Mày định đi đâu? Bây giờ ra ngoài dễ bị phát hiện lắm đó.”
“Tao có cách của mình, hai tụi bây yên tâm.”
A Mẫn nói rồi nhanh chóng rời đi, trước khi ra khỏi nhà liền ngụy trang thành một người phụ nữ trung niên. Đúng là không ai nhận ra, cũng không ai biết A Mẫn. Cô đi trên đường mà cảm thấy bất an. Nơi nào cũng có để ảnh của cô và tin tức mà Long Ngạo Thiên vừa nói. Tất cả mọi người đều vì số tiền thưởng mà liên tục tìm kiếm khiến A Mẫn nhanh chóng rời khỏi đó.
A Mẫn gọi taxi bắt xe đến sân bay nước Z để rời đi, trước khi đi cô có dùng điện thoại gọi cho Vương Thiên An. Con bé vừa nghe đổ chuông đã bắt máy hỏi ngay, “Mẹ, ba đang tìm mẹ đấy.”
“Mẫn An có cạnh con không? Hai đứa bây giờ ra ngoài được không?” A Mẫn đột nhiên hỏi câu khác khiến Thiên An có chút bất ngờ nhưng sau đó con bé liền nói: “Bọn con không thể ra ngoài được, mẹ có thể đến đón được không?”
“Em định dẫn con đi bỏ anh lại luôn sao? Em nhẫn tâm thật đó Mẫn Nhi.” Vương Thiên An vừa nói xong thì có một giọng nói khác chen vào khiến A Mẫn bất ngờ.
Chỉ có Long Ngạo Thiên mới gọi A Mẫn là Mẫn Nhi, cho nên vừa nghe giọng A Mẫn liền giật mình không biết vị trí có phải là bị lộ rồi hay không. Cô nhìn xung quanh thì con đường vẫn chạy bình thường. Lúc này A Mẫn mới lên tiếng: “Vậy anh vì Long Gia mà ở bên cạnh em thì sao? Anh là đang thương hại em đúng không?”
“Nếu thương hại em thì không cần phải làm tới mức này.” Long Ngạo Thiên ở phía bên kia đầu dây nói giọng trầm ấm khiến A Mẫn tắt máy ngay lập tức, cô sợ nếu nghe nữa cô sẽ mềm lòng mất thôi.