Thời điểm Kỷ Ninh luyện thành tứ trọng thần lôi hơn một ngàn năm.
- Chủ nhân, chủ nhân, ta luyện thành, ta luyện thành.
Đan Bảo Thế Giới Thần chạy tới tìm Kỷ Ninh.
- Đi theo ta!
Sau khi Đan Bảo Thế Giới Thần thật sự nắm giữ chương thứ ba hoàn chỉnh, Kỷ Ninh lập tức mang theo Đan Bảo Thế Giới Thần rời khỏi thế giới động thiên đi bái kiến Đan Tôn Giả.
...
- Vào đi.
Trong động phủ lạnh như băng và đen kịt, Kỷ Ninh kìm không được cảm giác lạnh lẽo, điều này cũng làm cho Kỷ Ninh thở dài trong lòng, vì sao Đan Tôn Giả lại cứ lẻ loi một mình như thế? Cần gì chứ?
Kỷ Ninh nói thầm, đồng thời mang theo Đan Bảo Thế Giới Thần đi vào động phủ.
Trước lò đan cực lớn.
Đan Tôn Giả đang ngồi đó.
- Bắc Minh.
Đan Tôn Giả nhìn về phía Kỷ Ninh, ánh mắt nhu hòa rất nhiều.
- Bái kiến tôn giả.
Kỷ Ninh cung kính nói, Đan Bảo Thế Giới Thần lại ngoan ngoãn quỳ lạy.
- Ngồi đi.
Đan Tôn Giả phân phó.
Nói là ngồi trên thực tế Kỷ Ninh và Đan Bảo chỉ khoanh chân ngồi xuống mà thôi. Đan Bảo Thế Giới Thần hơi nhìn Đan Tôn Giả, cũng không dám lại nhìn chăm chú, hắn cũng ẩn ẩn buồn bực... Rõ ràng là từng nhìn thấy nhưng hắn có cảm giác mình không nhớ dung mạo của đối phương là gì.
- Tôn giả.
Kỷ Ninh mở miệng.
- Nếu như ngươi không ngại, gọi ta là Đan sư phó a.
Đan Tôn Giả nói ra.
- Đan sư phó.
Kỷ Ninh tự nhiên ngoan ngoãn nghe theo, hắn đã ẩn ẩn hiểu quan hệ giữa Đan Tôn Giả và chúa tể chết đi, cũng hiểu một ít cảm xúc của Đan Tôn Giả.
Đan Tôn Giả gật đầu:
- Hôm nay ngươi mang tiểu gia hỏa tới là vì Đan Diệp Thất Chương?
Kỷ Ninh gật đầu:
- Hắn là tùy tùng Đan Bảo Thế Giới Thần của ta, ta truyền thụ ba chương cho hắn, hắn cũng hoàn toàn học xong nên ta mang tới.
- Luyện một lò Thiên Khúc Đan.
Đan Tôn Giả nhìn sang Đan Bảo Thế Giới Thần, ánh mắt rất bình tĩnh, kỳ thật nàng không quan tâm thiên tài luyện đan hay không, đại năng cấp chúa tể thu đệ tử không quan tâm quá nhiều tới thu đệ tử gì đó. Bởi vì đã bản thân có thể sống vô tận năm tháng, cần gì phải thu đệ tử chứ?
Chỉ có thật nhìn thấy thiên tài kinh diễm mà lại thực rất ưa thích mới thu làm đệ tử. Nàng có tình cảm đặc thù với Kỷ Ninh cho nên yêu ai yêu cả đường đi, lúc này cũng cho Đan Bảo cơ hội.
- Vâng!
Đan Bảo Thế Giới Thần hiểu đây là thời khắc quyết định vận mệnh của mình, lúc này đã bắt bắt đầu luyện đan, kỳ thật nhìn thấy cái hồ nước lớn kia chứa đều là hỗn độn linh dịch thì hắn kinh ngạc ngây người.
Đan Bảo phi thường dụng tâm, một lò đan luyện cũng rất không tồi.
- Coi như không tệ, Bắc Minh, tùy tùng của ngươi học hết ba chương trong bao lâu?
Đan Tôn Giả hỏi.
- Hắn ở trong thế giới động thiên của ta gia tốc thời gian trăm lần, cho nên chính thức tính toán hẳn là hơn năm trăm vạn năm.
Kỷ Ninh thành thành thật thật nói ra, nói dối trước mặt đại năng là ngu xuẩn.
Đan Tôn Giả nhíu mày.
Hơn năm trăm vạn năm? Học được ba chương?
Nhìn theo ánh mắt của nàng, tốc độ này đã là chậm! Nàng thu đệ tử đều là thiên tài đỉnh cấp như Bối Tháp Lai Ách, Kỷ Ninh, Đan Bảo có thiên phú luyện đan cao nhưng vẫn kém không ít.
- Ngươi xem như đệ tử ký danh của ta.
Đan Tôn Giả lạnh nhạt nói:
- Ta truyền thụ cho ngươi Đan Diệp Thất Chương trước sáu chương, lập lời thề không thể truyền ra bên ngoài.
- Vâng
Đan Bảo vui mừng.
Có thể học sáu chương là không tồi.
Đan Tôn Giả ban cho ngọc bài màu vàng, ngọc bài dung nhập vào người Đan Bảo, tin tức rót vào trong trí nhớ Đan Bảo, thậm chí trực tiếp làm Đan Bảo không tự chủ phát lời thề bổn mạng. Hiển nhiên thủ đoạn của Đan Tôn Giả với Đan Bảo không giống Kỷ Ninh.
- Tạ sư tôn.
Đan Bảo hoàn toàn ghi nhớ sau đó kinh hỉ vạn phần, cung kính dập đầu cảm tạ.
Mặc dù trước sáu chương nhưng phương diện luyện đan vượt xa Vạn Thần Đạo Quân, luyện ra đan dược trước sáu chương rất nhiều đều là Vĩnh Hằng Đế Quân mới có thể luyện chế ra.
Chương thứ bảy là Đan Tôn Giả lợi hại nhất, không dễ dàng truyền thụ.
- Ngươi là tùy tùng Bắc Minh, như vậy về sau đi theo tùy tùng Bắc Minh đi, nếu có lãnh đạm, đừng trách vi sư vô tình.
Đan Tôn Giả nói ra.
- Đệ tử hiểu.
Đan Bảo cung kính nói ra, hắn kỳ thật cũng đoán ra, hắn có cơ hội này là nhờ vào Kỷ Ninh.
- Đa tạ Đan sư phó.
Kỷ Ninh cũng cảm kích, Đan Tôn Giả đối đãi với mình thật tốt.
- Khí Hỏa luyện chế bổn mạng thần binh cho ngươi, đoán chừng vạn năm sau sẽ hoàn thành.
Đan Tôn Giả nhìn Kỷ Ninh:
- Ta có thể ẩn ẩn suy diễn ra, ngươi được bổn mạng thần binh sẽ rời đi.
- Vâng!
Kỷ Ninh cung kính gật đầu.
- Y theo ta suy diễn, lần này ngươi rời đi, ta và ngươi lại tương kiến chỉ sợ cũng là rất lâu sau đó!
Đan Tôn Giả nói:
- Cho nên tu hành phải cẩn thận, nếu thật sự gặp được đại nạn, cứ báo tên ta là được, có lẽ còn có chút dùng, còn nữa, thủ đoạn của đại năng vô cùng khó lường, cho dù thủ đoạn bảo vệ tính mạng gì cũng không dùng được.
- Ví dụ như ta tính ra ngươi có nguyên thần thứ hai, nếu một ít đại năng muốn giết ngươi, bằng vào pháp môn nhân quả, hoàn toàn có thể diệt sạch tất cả chân linh của ngươi, bất kể là bản tôn hay là nguyên thần thứ hai.
Đan Tôn Giả nói ra:
- Pháp môn nhân quả lợi hại cùng loại với lời thề bổn mạng, có thể dựa vào liên hệ trong tối tăm diệt sạch tất cả chân linh phân thân của ngươi.
Kỷ Ninh nghe xong âm thầm kinh hãi, một khi vi phạm lời thề bổn mạng thì cả bản tôn và phân than đều phải chết.
Thật không nghĩ đến còn có thủ đoạn công kích này? Đại năng thật đáng sợ.
- Thủ đoạn của đại năng, tương lai ngươi sẽ biết.
Đan Tôn Giả nói ra:
- Cho nên tu hành tuyệt đối cẩn thận, như vậy ta và ngươi có ngày tương kiến. Ngươi đi đi, lúc rời đi không cần gặp ta.
- Vâng, đan sư phó.
Kỷ Ninh cung kính quỳ xuống cảm tạ.
Tuy gặp mặt rất ít nhưng Kỷ Ninh cảm giác được Đan Tôn Giả không có tâm kế với mình, hoàn toàn muốn tốt cho mình.
Kỷ Ninh cũng xem Đan Tôn Giả như trưởng bối của mình, hắn sẽ ghi nhớ ân tình này, hiện tại chính mình còn rất nhỏ yếu, bàn báo đáp còn xa lắm.
Bái biệt Đan Tôn Giả, nội tâm Kỷ Ninh vô cùng thổn thức.
Lần này từ biệt... Không biết tương kiến ra sao, dù sao Đan Tôn Giả ở dị vũ trụ, mình ở lãnh thổ quốc gia vô tận! Mình còn phải quay về.
...
Ở trong Tam Diệp Cảnh sáu vạn năm, Khí Hỏa Đế Quân cũng bảo tôi tớ tới tìm.
- Khí Hỏa Đế Quân muốn gặp ta?
Kỷ Ninh vui mừng.