- Đường vòng tốt.
Đan Bảo liền nói.
- Dù sao cách Thiên Thương cung cũng không xa, thà rằng đi vòng một mảng lớn nhiều ra một hai năm cũng không sao. Như vậy cũng có thể tránh phiền toái.
- Ân.
Đông Mục lộ ra vẻ xấu hổ.
- Có một chuyện ta còn cần nói rõ.
- Chuyện gì, cứ việc nói.
Kỷ Ninh nói.
Đông Mục vung tay lên, tàu cao tốc xuất hiện một thân ảnh, đó là một thanh niên cường tráng, làn da thanh niên đỏ rực. Hai mắt ẩn ẩn có hỏa diễm, đỉnh đầu trơn bóng giống như hỏa ma thần.
- Bái kiến sư phó.
Thanh niên lập tức quỳ xuống.
- Đây là Bắc Minh sư bá.
Đông Mục giới thiệu Kỷ Ninh bên cạnh.
- Bái kiến sư bá.
Thanh niên vô cùng cung kính.
Đông Mục nói ra:
- Đây chính là tiểu đồ đệ mà ta nói lúc trước, hắn gọi Hám Tước, thiên phú rất không tồi.
- Thời gian hơn hai vạn năm. Hắn tu luyện thành Tổ Thần, thiên phú cũng không tệ.
Kỷ Ninh cũng tán dương.
- Đồ nhi này của ta chọc Thanh Phong Thánh điện. Hắn muốn ngắt một đóa kỳ bảo cứu đạo lữ.
Đông Mục nói ra.
- Cứu đạo lữ?
Nội tâm Kỷ Ninh chấn động.
Hắn nhìn thanh niên trước mặt cũng thuận mắt hơn nhiều.
- Hắn vừa rồi cầu ta đưa hắn về quê nhà cứu đạo lữ của hắn.
Đông Mục có chút xấu hổ nhìn xem Kỷ Ninh.
- Quê quán của đồ nhi ta cũng tiếp giáp cương vực của Thanh Phong thánh điện... Như thế dễ dàng đụng phải Đạo Quân của Thanh Phong thánh.
Kỷ Ninh cười nói:
- Ha ha, chỉ sợ Thanh Phong thánh điện cũng không nghĩ ra chúng ta dám đi vòng vèo! Hơn nữa theo ta được biết, Thanh Phong thánh điện có bốn Đạo Quân nhưng không ai am hiểu suy diễn... Dù sao chúng ta muốn đi đường vòng, trước hết cứ tới quê quán của Hám Tước đi.
- Tạ Bắc minh sư bá.
Hám Tước vô cùng kích đọng, kỳ thật hắn cũng biết chính mình có chút quá phận, chuyện này ban đầu là việc nhỏ, không nghĩ tới càng ngày càng nghiêm trọng, dẫn xuất Thế Giới Cảnh sau lưng hai bên, thế nhưng mà hắn thật lo lắng đạo lữ của mình, lo lắng thời gian lâu thì chân linh đạo lữ biến mất.
Trên một phi toa màu bạc, phía trên có hào quang lưu động, nó xuyên qua hư không cực nhanh.
Trong phi toa!
Môt tên Đạo Quân áo bào màu bạc hoa mỹ đang ngồi đó, bên cạnh có hai tên đệ tử Thế Giới Cảnh hầu hạ. Quy củ Thanh Phong thánh điện vô cùng sâm nghiêm.
- Thiên Thương cung Bắc Minh?
Đạo Quân áo bào màu bạc ngồi ở đó, hắn gầm lên.
- Thật lớn mật.
- Bắc Minh này cũng dám động thủ chung quanh Thanh Phong thánh điện, đúng là tự tìm đường chết.
Một tên đệ tử Thế Giới Cảnh nói ra.
- Không nên xem nhẹ hắn.
Đạo Quân áo bào màu bạc lạnh nhạt nói.
- Thời gian hồi tố tại hiện trường, Bắc Minh chỉ bằng vào kiếm ý đánh bại năm tên Thế Giới Cảnh, thậm chí còn có hai tên Đạo Quân nhất bộ tùy tùng hắn, chỉ sợ hắn có thành tựu kiếm đạo cực cao, thậm chí có khả năng ngộ ra đạo mạnh nhất.
- Thi thế nào, hắn chỉ là một tên Thế Giới Cảnh, ở trước mặt ta, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đạo Quân áo bào màu bạc rất tự tin.
Hắn là Đạo Quân tam bộ..
Cho dù là Bối Tháp Lai Ác, Đông Tu sau khi bước vào Đạo Quân cũng mới sánh ngang Đạo Quân tam bộ.
- Cảnh giới cao như vậy, chỉ sợ có gặp gỡ.
Đạo Quân áo bào màu bạc âm thầm tính toán:
- Trước bắt sống nói sau, đến lúc đó bảo bối của hắn là của ta.
...
Vèo.
Một chiếc tàu cao tốc hàng lâm trên mặt đất đóng băng, trong tàu cao tốc có một đám người tu hành bay ra, chính là Kỷ Ninh, Đan Bảo, Tô Vưu Cơ, Đông Mục cùng với Tổ Thần Hám Tước.
- Đây là hiểm địa tại quê hướng ta.
Hám Tước nói ra:
- Chung quanh tám ngàn vạn dặm đều đóng băng, phía dưới là hàn băng chi nguyên... Ta đặt đạo lữ trong hàn băng chi nguyên, mượn nhờ lực lượng hàn băng chi nguyên đóng băng đạo lữ, cũng làm độc của nàng phát tác chậm hơn.
Thần niệm Kỷ Ninh quét qua.
Hắn phát hiện tai nơi cực sâu thật có một huyệt động che giấu, bên trong có một nữ tử đóng băng.
- Đi thôi, tranh thủ thời gian đi cứu đạo lữ của ngươi.
Kỷ Ninh cười nói.
- Tiểu tử ngu xuẩn, lúc trước trực tiếp tìm ta cứu đạo lữ của ngươi chẳng phải xong? Còn tự mình đi mạo hiểm hái giải dược.
Đông Mục lắc đầu.
- Ta không tìm thấy ngươi.
Hám Tước thấp giọng nói.
Đông Mục tức cười.
Tuy hắn âm thầm dẫn dắt đệ tử, trên thực tế hơn hai vạn năm qua cũng tĩnh tu, ngẫu nhiên chú ý đồ đệ một chút ah. Từ khi đồ đệ thực lực càng ngày càng mạnh thì hắn ít chú ý. Đao lữ Hám Tước mệnh huyền một đường, Hám Tước cũng muốn cầu sư phó nhưng không tìm được sư phó ở đâu.
- Nhanh đi nhanh đi
Đông Mục trách mắng.
- Vâng.
Hám Tước không dám nhiều lời, lập tức thi triển độn thuật đi vào trong lòng núi sâu.
Qua một lúc sau.
Hai đạo thân ảnh trống rỗng xuất hiện trên mặt băng, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn cao ngang Hám Tước, đó là nữ tử xinh đẹp mặc áo xanh, hai người tình nghĩa đậm đặc, sau khi sống sót qua tai nạn thì tình nghĩa càng sâu hơn.
- Tạ sư phó, tạ sư bá cứu mạng hai ta.
Hám Tước quỳ xuống, nữ tử áo xanh bên cạnh cũng quỳ xuống.
- Hừ.
Đông Mục im lặng, lần này hắn suýt nữa mất mạng.
Kỷ Ninh mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt hắn phức tạp.
Đạo lữ bọn họ đoàn tụ, chính mình và sư tỷ khi nào có thể ở cùng một chỗ?
Tô Vưu Cơ nhìn Kỷ Ninh, trên mặt của nàng mang theo vui vẻ hạnh phúc.
- Tuy trong lòng chủ nhân người không có ta, vừa vặn đi cùng chủ nhân là đủ rồi.
- Lần này bởi vì chuyện của ngươi mà ta giao thủ với Thế Giới Cảnh của Thanh Phong thánh điện, thậm chí chỉ sợ còn dẫn xuất Đạo Quân.
Đông Mục nói:
- Hám Tước đồ nhi, chỉ sợ tương lai Thanh Phong thánh điện sẽ không bỏ qua cho ngươi, hiện tại bọn chúng đuổi giết ta và sư bá của ngươi, chỉ sợ sau này sẽ báo thù ngươi. Như vậy cũng tốt, ngươi đi theo ta về Thiên Thương cung đi, về phần gia hương ngươi, nên mang đi thì mang đi, Thiên Thương Vực rất lớn.
- Vâng.
Hám Tước cũng hiểu.
Cùng ngày.
Hám Tước lập tức chuyển dời núi non, về sau theo Kỷ Ninh, Đông Mục rời khỏi quên quán đạp vào con dường đi về Thiên Thương Cung.
...
Đảo mắt Kỷ Ninh và Thanh Phong thánh điện xung đột đã qua bốn tháng.
Phi toa màu bạc bay ngang qua hư không.
- Sư tôn, lại tiến lên chính là Thiên Thương vực.
Hai gã đệ tử Thế Giới Cảnh hơi bất an.
- Thiên Thương vực.
Đạo Quân áo bào màu bac Hổ Phong Đạo Quân nhìn hư không trước mặt, đúng thế, phía trước chính là Thiên Thương vực!