Ở phía trước còn có thêm sáu cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ, theo thứ tự là nhân vật lãnh tụ của sáu thế lực lớn như Đạo Minh, Mang Nhai Quốc, Vĩnh Hằng nhất tộc, sinh mệnh đặc thù nhất tộc, Tu hành giả cổ nhất tộc, Hắc Ám quốc gia. Cả đám đều nhìn về phía lối đi, trong mắt đều có vẻ chờ đợi.
Sưu sưu sưu sưu.
Liên tiếp có từng Đạo Quân bay ra ngoài.
- Đi ra rồi.
- Đi ra rồi.
Không ít Đế Quân cổ xưa đều có chút nóng nảy.
- Hắc Kiêu.
Một lão giả tóc bạc tiến lên.
- A, sư tổ.
Hắc Kiêu Đạo Quân ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cung kính nói.
- Ngươi có biết Lãnh Diễm Đỉnh hoa ở trong tay ai hay không?
Lão giả kia lập tức hỏi một câu.
- Lãnh Diễm Đỉnh hoa quả đã bị ai lấy được?
- Ở đâu?
- Ai đã nhận được Lãnh Diễm Đỉnh hoa quả?
Không ít Vĩnh Hằng Đế Quân cổ xưa đều liên tục truy hỏi. Bất quá một ít người tin tức linh thông, địa vị đủ cao như các Chúa Tể. Cộng thêm một ít lĩnh tụ lại rất là trấn định, bởi vì bọn họ đã sớm nhận được tin tức, lệnh phù thứ chín đã bị Kỷ Ninh lấy được!
Sưu sưu sưu...
Theo từng vị Đạo Quân đi ra, rốt cục cũng có ba đạo lưu quang phi đi ra, chính là Tửu Thánh, Cửu Trần cùng với Kỷ Ninh.
Khi nhìn thấy thiếu niên áo trắng lưng cõng thần kiếm màu vàng kia, đám người Minh Lan Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Mang Nhai Chúa Tể vốn còn rất trấn định, khí tức mênh mông cuồn cuộn, còn có lĩnh tụ của ba đại thế lực đều cùng nhau bay đi, bay về phía Kỷ Ninh.
- Bắc Minh.
- Bắc Minh Đạo Quân.
- Bắc Minh tiểu hữu.
Tiếng gọi lên tiếp vang lên, các Đế Quân đỉnh phong nhất ở trong Cương vực vô tận đều nhìn về Kỷ Ninh, trên mặt đều nở nụ cười, vô cùng thân thiết và hữu hảo. Mặc dù là Hắc Ám quốc gia, Vĩnh Hằng nhất tộc, cũng đồng dạng tràn ngập vui vẻ.
Quyển 34
Ba người Kỷ Ninh, Cửu Trần, Tửu Thánh đều có chút không rõ.
Mà ba đại Chúa Tể cùng với mấy vị Vĩnh Hằng Đế Quân đỉnh phong nhất khác cũng bay tới. Giương mắt nhìn qua, Mang Nhai Chúa Tể là lão giả có sáu cọng râu trắng, hai vị Chúa Tể khác, một vị là nữ tử có dung mạo tuyệt mỹ, tay nắm quyền trượng. Vừa mới gặp nàng đã có cảm giác như nhìn thấy sự vật xinh đẹp nhất, không tự chủ được mà sinh ra lòng tôn sùng, không dám có chút suy nghĩ khinh nhờn nào. Mà một vị cuối cùng thì là một nam tử có mái tóc dài màu xanh lá, có thêm râu quai nón màu xanh lá. Đầu, tóc, lông mày, chòm râu của hắn, tất cả đều rất dài.
- Bắc Minh.
Mang Nhai Chúa Tể mỉm cười:
- Để ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Phong Vũ Chúa Tể của Sinh Mệnh đặc thù nhất tộc.
Kỷ Ninh nhìn về phía nam tử tóc dài màu xanh lá, râu quai nón màu xanh lá, khí tức của Phong Vũ Chúa Tể này rất là đặc biệt. Vừa mới nhìn hắn đã lập tức phảng phất như nhìn thấy rừng rậm vô biên.
- Bái kiến Phong Vũ Chúa Tể.
Kỷ Ninh cung kính nói.
Trước mắt nhưng là những người đứng ở trên đỉnh phong nhất trong Cương vực vô tận, sao có hắn dám lãnh đạm cơ chứ?
- Bắc Minh tiểu hữu rất cao minh a. Lần này tổng cộng có chín miếng lệnh phù, một mình tiểu hữu đã chiếm tám miếng, lợi hại, lợi hại.
Phong Vũ Chúa Tể có chút tán dương nói.
- Cái gì?
Kỷ Ninh, Cửu Trần, Tửu Thánh đều khẽ giật mình, nhìn nhau.
Cửu Trần đem ba miếng lệnh phù đưa cho Kỷ Ninh, Tửu Thánh cũng bởi vì lời thề cho nên mới đưa cho Kỷ Ninh hai miếng, việc này cũng không có công khai ra ngoài a.
- Không cần kinh ngạc.
Mang Nhai Chúa Tể nói:
- Đây là tin tức mà Giới linh Bồ La nói cho chúng ta biết.
- Ồ.
Ba người Kỷ Ninh có chút giật mình.
- Để ta lại giới thiệu.
Mang Nhai Chúa Tể có chút lạnh nhạt nhìn qua nữ tử ở bên cạnh:
- Vị này chính là Minh Lan Chúa Tể của Cổ Tu Hành giả nhất tộc.
- Bắc Minh tiểu hữu.
Minh Lan Chúa Tể có dung mạo tuyệt mỹ, thanh âm nhu hòa, khiến cho người ta không tự chủ được sinh ra hảo cảm, nàng mỉm cười nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Tiểu hữu rất giỏi a, lại gia nhập Mang Nhai Quốc, cũng là lão gia hỏa Mang Nhai kia quá mức vô sỉ, bắt người cướp của bốn phía, bắt người cướp của tiểu hữu đến Mang Nhai Quốc, nếu không dùng giao tình của tiểu hữu và Cửu Trần thì cũng có hi vọng gia nhập Cổ Tu Hành giả nhất tộc ta a.
Cổ Tu Hành giả nhất tộc, giống như Mang Nhai Quốc vậy, cũng có một ít Tu hành giả gia nhập.
- Hâm mộ, dù ngươi có hâm mộ cũng không được a.
Mang Nhai Chúa Tể lại rất lạnh nhạt.
Lúc trước mặc dù Kỷ Ninh bị Mang Nhai Quốc bắt người cướp của đến, thế nhưng lại cũng không hận Mang Nhai Chúa Tể. Nếu không có Mang Nhai Quốc chỉ dẫn, lại có vô số kiếm thuật của Kiếm Cung hun đúc, cùng với cơ duyên Khởi Nguyên chi địa trong Dị Vũ Trụ... Như vậy chỉ sợ hắn không nhất định đã có thể ngộ ra được Chung Cực Kiếm Đạo a!
- Vị này chính là Kim Tự Đế Quân của Đạo Minh.
Mang Nhai Chúa Tể có một tia kiêng kị, bởi vì nếu muốn đạt được trái cây Xích Ba điện ở trong tay Kỷ Ninh, như vậy Đạo Minh tuyệt đối sẽ là đối thủ lớn nhất của bọn hắn:
- Kim Tự Đế Quân chính là một trong hai vị lãnh tụ của Đạo Minh.
- Ta và Bắc Minh đã từng gawjpr ồi.
Dị tộc tóc vàng hói đầu mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.
- Được rồi, vị này chính là Kỳ Ẩn Đế Quân của Vĩnh Hằng nhất tộc.
Mang Nhai Chúa Tể không muốn để cho Kim Tự Đế Quân này nói chuyện với Kỷ Ninh quá nhiều. Hắn lập tức lại giới thiệu, đó là một vị nam tử dung mạo tuyệt mỹ, thậm chí còn tuyệt mỹ vượt qua cả Minh Lan Chúa Tể, hắn có mái tóc dài màu đỏ, đồng tử màu đỏ nhàn nhạt, lại càng có mị lực tà dị.
- Bắc Minh.
Kỳ Ẩn Đế Quân nhìn Kỷ Ninh, khóe miệng có chút nhếch lên.
Kỷ Ninh cũng lập tức nói:
- Kỳ Ẩn Đế Quân.
- Vị cuối cùng này chính là Tiệt Ngũ Đế Quân của Hắc Ám quốc độ.
Chúa Tể Mang Nhai Quốc liếc mắt nhìn lão giả tướng mạo có chút quái dị, trên đầu có mái tóc dài màu xanh da trời giống như vậy quạt kia.
- Bắc Minh Đạo Quân.
Tiệt Ngũ Đế Quân nhìn về phía Kỷ Ninh, ánh mắt lại có chút chân thành và khiêm tốn.
Người chính thức tiếp xúc với Đế Quân của Hắc Ám quốc độ cũng sẽ biết... Hắc Ám quốc độ là nơi rất ít xuất hiện, khiêm tốn. Bởi vì bọn họ là người từ ngoài đến, sẽ gặp thế lực bản thổ của Cương vực vô tận bài xích, đương nhiên phải càng thêm ít xuất hiện mới được.
- Những người mà ta giới thiệu vừa rồi cũng đã đủ để đại biểu cho khắp nơi.
Mang Nhai Chúa Tể nói.