**********
Yên lặng.
Lúc này, trong phòng khách, yên lặng như tờ
Mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn những mảnh bình hoa vỡ nằm trên đất, dường như không dám tin vào mắt mình.
Vỡ rồi?
Chiếc bình hoa cổ tốn 500 ngàn để mua, cứ thể bị Lâm Thiệu Huy đập vỡ tan tành.
Hờ.
Chu Như với Trương Khai Minh phản ứng lại thì phút chốc nổi giận, hai người hận không thể lập tức xông đến xé Lâm Thiệu Huy thành từng mảnh. “Lâm Thiệu Huy, anh... anh thế mà lại đập vỡ bình hoa mà chồng tôi tặng, anh bồi thường 500 ngàn cho chúng tôi." "Tên khốn đáng chết này, anh điên rồi sao? anh thể mà lại dám đập vỡ bình hoa của tôi, anh đi chết đi, tôi phải báo cảnh sát, tôi phải khiến anh khuynh gia bại sản."
Ánh mắt hai vợ chồng đỏ hoe. Không chỉ bọn họ.
Sau khi thấy cảnh này, di nhỏ Thẩm Ngọc Chi với dượng Chu Chỉ Đức cũng không dám tin vào mắt mình.
Điện rồi.
Bình hoa 500 ngàn đó, tên khốn này lại coi thành rác mà đập vỡ, quả thật không thể tha thứ được. Thậm chí, ngay cả Bạch Tổ Y cũng choáng váng, dường như sắp tức mà ngất đi. "Lâm Thiệu Huy, anh đang là cái gì thế, đây là món đồ cổ 500 ngàn, anh sao có thể làm thể."
Trên mặt Bạch Tổ Y cũng đầy vẻ thất vọng.
Cô không ngờ.
Lâm Thiệu Huy trước đó bạo lực, đánh bị thương cậu chủ tập đoàn Tân thị, cũng thôi đi.
Mà giờ, thế mà lại vì trút giận, lỗ mãng đập vỡ bình hoa cổ của dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi, đây rõ ràng là điên mới làm ra chuyện này.
Tuy nhiên
Khiến mọi người bất ngờ chính là trên mặt Lâm Thiệu Huy lại không hề có chút hoảng hốt hay lo lắng nào, mà ngược lại, đi đến trước chỗ mảnh bình hoa vỡ, khom người, nhặt lên một mảng trong số đó.
Hừ.
Sau khi ánh mắt tức giận của mọi người nhìn đến mảnh vỡ trên tay Lâm Thiệu Huy xong
Thì những lời tức giận liền biến mất.
Tiếng mắng chửi dừng lại.
Mỗi người giống như nhìn thấy quỷ, nhìn mảnh vỡ đó hay nói đúng hơn là ở một con dấu trên mảnh vỡ. “Đồ giả... Mao Cửu."
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng ở trong mắt cả nhà Thẩm Ngọc Chi ở bên cạnh, mỗi người đều cảm thấy như sét đánh, hoàn toàn sững sờ. "Mao.. Mao Cửu? Đây là đồ giả của Mao Cửu?" Giọng của dượng Chu Chí Đức run lên.
Đồ cổ nhái của Mao Cửu ở An Nam nhiều vô số, mỗi món ở hàng vỉa hè cũng chỉ có 12 trăm tệ mà thôi.
Nhất là những người yêu thích đồ cổ, nếu mua phải đồ giả, họ sẽ bị chính những người trong giới đồ cổ cười nhạo cả nửa năm trời.
Mà giờ đây.
Bọn họ không chỉ mua phải món đồ cổ giả giá bèo, thậm chí còn tổn giá cao 500 ngàn.
Chuyện này nếu như bị truyền ra thì tất sẽ thành trò trong miệng của tất cả những người yêu thích đồ cổ.
Nhổ.
Trương Khai Minh sau khi nhìn thấy bốn chữ này, cả người dường như bị hút hết sức lực, ngã xuống đất: "Tôi bị lừa rồi, tôi dùng 500 ngàn để mua một món đồ giả của Mao Cửu?" "Không... không thể nào, chuyện này, sao có thể chứ."
Trương Khai Minh lúc này chỉ cảm thấy trên mặt mình giống như bị tát một cái, khiến anh ta nóng ran, đau đớn, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, hận không thể tìm một cái hố để chui vào.
Còn bên cạnh
Bạch Tổ Y cũng kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn lại.
Đôi mắt xinh đẹp của cô lờ mờ, nhìn ánh mắt của Lâm Thiệu Huy, tràn đầy vẻ khó tin.
Không cách nào giải thích được.
Cô với Lâm Thiệu Huy đã sống với nhau 3 năm, nhưng chưa từng thấy Lâm Thiệu Huy chơi một món đồ cổ, tranh chữ nào, vốn không thể nào giải thích được con người này làm thế nào mà nhận ra được?