**********
Đại võ sư Lâm!
Bốn chữ đơn giản này lại giống như tiếng sét đánh ngang tai gia đình Thẩm Ngọc Chi khiển từng người bọn họ trợn to mắt mà nhìn, tròng mắt cũng muốn rơi ra ngoài.
Thầy Lâm!
Dù bọn họ chỉ là dân thường nhưng cũng đã từng nghe qua danh tiếng này rồi.
Quãng thời gian trước, khi mà Kim Cang mang theo đàn em đến Long Giang để gây chiến.
Đột nhiên lại xuất hiện một vị võ sư.
Đối phương chỉ đưa ra vài câu chỉ bảo mà đã khiến đám người của Kim Cang đều thất bại thảm.
Mà mấy ngày gần đây sự kiện Phương Y Thần bị ám sát càng làm chấn động toàn bộ An Nam. Trong đó khiến người ta chấn động nhất chính là vị thầy Lâm kia, hóa ra là một cao thủ giấu mặt - đại võ sư!
Hẳn là...
Đám người Kim Cang đang tìm đại võ sư Lâm, người đã cứu Phương Y Thần?
Nghĩ tới đây!
Mồ hôi lạnh trên trán Chu Chỉ Đức như nước sông cuồn cuộn chảy xuôi xuống: 'Ngài Kim Cang, ngài....Ngài tìm nhầm chỗ rồi! Chúng tôi chỉ là người thường thôi, sao lại có đại võ sư Lâm được?"
Xem chút nữa là Chu Chí Đức bật khóc luôn.
Đối mặt với những tay đầu só thế giới ngầm như Kim Cang, ông ta thấy mình như một con kiến nhỏ xíu yếu ớt.
Chỉ là nghe như thế.
Mặt của đám người Kim Cang không có chút tức giận nào, ngược lại càng nhiệt tình cười cười, cung kính: "Ngài Chu, đại võ sư Lâm chính là ngài Lâm Thiệu Huy! Theo như chúng tôi biết thì vợ của ngài đây chính là di nhỏ của ngài Lâm Thiệu Huy và cô Bạch Tổ Y!"
Ực...!
Lời này của Kim Cang vừa thốt ra. Toàn bộ nhà họ Chu đều yên lặng.
Người nhà Thẩm Ngọc Chi, thậm chí bao gồm cả đám người của ông Mã trước đó cũng lâm vào mơ hồ.
Lâm Thiệu Huy?
Lại là Lâm Thiệu Huy á?
Cả đám người đều khó tin, huyền thoại Blood của giới hoa sĩ là Lâm Thiệu Huy mà đại võ sư của An Nam cũng là Lâm Thiệu Huy?
Chuyện này làm sao có thể được. "Tôi...Tôi hiểu rồi!"
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ thì Trương Khai Minh đã hét lên một tiếng đầy hoảng sợ.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Khai Minh. Chu Như vừa tò mò vừa khó tin hỏi: "Ông...Ông xã, anh hiểu ra cái gì rồi?" "Rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao Lâm Thiệu Huy lại bẻ gãy năm ngón tay của cậu Tân mà vẫn có thể nghênh ngang tới nhà chúng ta!" Dường như Trương Khai Minh đã hoàn toàn hiểu rõ, anh ta vừa lau mồ hôi trên trán vừa sợ hãi nói: "Chính là vì anh ta là đại võ sư! Cho nên anh ta không quan tâm tới chuyện tập đoàn Tân thị sẽ trả thù!"
Chà...
Câu này.
Thẩm Ngọc Chi, Chu Chí Đức và Chu Như ở bên cạnh cũng xôn xao phản ứng lại.
Không sai!
Nếu thật sự Lâm Thiệu Huy là đại võ sư Lâm vậy thì giá trị sức mạnh của anh ta rất đáng kinh ngạc, loại cao thủ đáng sợ như vậy sao lại đi để ý một cái tập đoàn Tân thị nhỏ nhoi được.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện đó.
Người nhà Thẩm Ngọc Chi càng cảm thấy sự kinh khủng và đáng sợ của Lâm Thiệu Huy.
Trong mắt bọn họ thì Lâm Thiệu Huy như một vị thần.
Nhưng mà!
Vẫn chưa hết!
Sau khi Trương Khai Minh nói xong, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói già nua: "Hừ! Ai mà to gan vậy, dám trả thù thầy thuốc Lâm cơ à!"
Cái gì!
Cả đám đều sững sờ, sau đó nhao nhao nhìn ra cửa.
Bọn họ lập tức nhìn thấy những kẻ đầu sỏ thế giới ngầm của Kim Cang đều đồng loạt cúi chào khi người kia bước tới.
Chà...
Hơn mười người đầu sỏ thế giới ngầm ở Hải Dương đều cúi đầu chào thì thân phận của người này cũng khiến cả nhà Thẩm Ngọc Chi sợ tới tiểu ra quần.
Và dưới cái nhìn đầy hoảng sợ của bọn họ. Từng bóng dáng lần lượt chậm rãi đi tới trước cửa.