**********
Tập đoàn Tân Thị là một con chó của nhà họ Tê!
Ở trong mắt những thể lực hùng mạnh như nhà họ Phí, nhà họ Tê, mấy nhà giàu mới nổi đấy thì trong mắt bọn họ cùng lằm cũng chỉ bằng một con chó dưới chân, không thể hơn.
Nghe vậy, ông cụ nhà họ Tê vội vàng gật đầu: "Ông anh, anh cứ yên tâm đi! Đừng nói chỉ là một con chó của nhà họ Tề chúng ta, cho dù có là người của nhà họ Tề chúng ta đi chăng nữa thì đã dám can đảm mà động đến cậu Lâm, dù có phải liều cả cái mạng già này, tôi cũng phải cho chúng nó biết tay!"
Ông cụ nhà họ Tê nói ra những lời lạnh đến thấu xương.
Mà hai người đứng đầu giới đã một hỏi một trả lời với nhau, cứ như thế mà đã quyết định xong số phận của tập đoàn Tân Thị.
Mà một màn này trong mắt của hai vợ chồng Trương Khai Minh và Chu Như, đã khiến cho trong lòng bọn họ vô cùng chua xót.
Chênh lệch!
Đúng là vô cùng chênh lệch mà!
Vợ chồng bọn họ làm việc bán mạng ở tập đoàn Tân Thị cũng chỉ đổi lấy được một chút tiền lương bèo bọt.
Mà Lâm Thiệu Huy thì sao?
Chỉ vì cậu chủ của tập đoàn Tân Thị muốn trả thù anh mà cả tập đoàn Tân Thị bị những con quái vật lớn như nhà họ Phí, nhà họ Tê diệt cho tận gốc.
Đây chính là sự khác biệt giữa rồng và kiến!
Ngay lúc đó.
Trên một con đường ở thành phố Hải Dương, một chiếc Mercedes- Benz đang từ từ chạy qua.
Người ngồi trong xe chính là Bạch Tổ Y đang vô cùng bực bội.
Cô không tài nào mà biết được bây giờ ở nhà họ Chu đang xảy ra chuyện gì rồi.
Cô chỉ biết là chồng của mình đã làm loạn, làm hỏng tiệc sinh nhật của dì nhỏ, lại còn để giữ thể diện, vẽ một bức tranh không biết là cái gì, bị mọi người chê cười. “Lâm Thiệu Huy..."
Bạch Tổ Y quay đầu lại, trông rất thất vọng mà nhìn về phía Lâm Thiệu Huy. "Làm sao thế hả vợ?" Dường như Lâm Thiệu Huy không ý thức gì về sự mất mặt kia, ngược lại còn cười túm tím hỏi.
Nhìn vẻ mặt chẳng hề để ý gì của Lâm Thiệu Huy, khóe miệng của Bạch Tổ Y khẽ giật giật, trong lòng lại càng thêm bực mình.
Cô không thể nào mà hiểu được tại sao Lâm Thiệu Huy lại có thể như vậy được, đã mất mặt như thế rồi mà cũng không thèm bận tâm. "Lâm Thiệu Huy à, sau này anh có thể dừng tó ra cà lơ phất phơ như vậy được không?" "Anh có biết không, vừa rồi lúc ở nhà của dì nhỏ, hành động của anh không chỉ đã làm mất mặt cá anh và em, mà còn làm hỏng hết cả bữa tiệc sinh nhật của dì nhỏ!” "Anh làm như vậy rồi thì sau này em còn mặt mũi nào mà đi gặp dì nhỏ nữa!"
Trong lòng của Bạch Tố Y vô cùng giận dữ, cứ vậy mà trách mắng Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là nghe thấy những lời ấy, khóe miệng của Lâm Thiệu Huy hơi nhếch lên, lại vẫn không thèm để ý như cũ, nhún vai: “Vợ à, em cứ yên tâm đi! Bây giờ cả nhà dì nhỏ còn phải cảm ơn chúng ta ấy chứ!" "Thậm chí phải thấy vì liên quan đến hai chúng ta mà tự hào ấy!"
Cái gì cơ!
Những lời của Lâm Thiệu Huy khiến cho Bạch Tổ Y cảm thấy mờ mịt.
Cảm ơn chúng ta?
Tự hào?
Đây không phải là điên rồi thì là gì?
Bạch Tổ Y lập tức bị những lời nói của Lâm Thiệu Huy khiến cho tức giận đến nỗi đỏ bừng hết cả mặt. Cô quay đầu sang bên kia, không muốn nhìn Lâm Thiệu
Huy nữa.
Nhưng mà.
Chiếc xe Mercedes- Benz đang đi trên đường thì bỗng quẹo vào lề đường.
Két...
Đột nhiên Lâm Thiệu Huy giẫm phanh một cái, lái xe tấp vào lề, làm lốp xe ma sát với mặt đường "Kít!" một tiếng rồi dừng lại. “Lâm Thiệu Huy, anh... Anh làm cái gì vậy chứ!"
Bạch Tố Y hoảng sợ. Cô cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa giận dữ, liên tục quát lớn vào Lâm Thiệu Huy.
Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy trên môi của Lâm Hàn nhếch lên một nụ cười đầy lạnh lùng, ánh mắt nhìn chắm chắm ra ngoài qua cửa kính phía trước, nhẹ giọng nói: "Vợ à, báo thù tìm đến đây rồi."
Lại cái gì nữa!
Nghe thấy câu nói của Lâm Thiệu Huy, Bạch Tổ Y lại một lần nữa hoảng sợ.
Cô vội vàng quay đầu về phía trước để nhìn xem, chợt nhìn thấy một chiếc xe tải lớn từ phía trước lao tới, ngay lập tức đã chặn ở ven đường phía trước, chặn ngang hết cả đường cái.