**********
Gãy rồi...
Chân Độc Xà bị người ta tươi sống bóp nạt, trong phút chốc, gã trở thành một kẻ tàn phế.
Gã không ngừng gào thét, tiếng thét đau đớn khó kìm nén, gã muốn tránh thoát nhưng hai bàn tay to lớn túm lấy gã cứ như kim sắt vậy, mặc cho gã dùng sức để giãy dụa ra sao thì vẫn đều vô ích. "Không... anh rể, đừng đánh nữa! Van cầu anh, tha cho em, đừng đánh nữa mà!" "Em không hề chọc vào ông to bà lớn nào cả, những người em động tới đều chỉ là người thường thôi!"
Độc Xà hét đến khán cả giọng, trong tiếng thét tràn ngập sự hoảng loạn, sợ hãi vô biên.
Cho dù tới bây giờ, cái chân của gã đã mất những gã vẫn nghĩ không ra bản thân gã đã trêu phải người nào để xảy ra nông nỗi này.
Đáng tiếc.
Trước sự van nài khẩn thiết của gã, Hà Sinh lại chẳng để vào tai.
Gậy bóng chày trong tay ông không ngừng nện thẳng lên đôi chân còn lại của gã, chiếc gậy vung đi còn mang theo tiếng rít gió, đủ biết một gậy này tàn nhẫn đến mức nào.
Ram! Rắc!
Lại một tiếng gãy vang lên giòn giã, tiếp theo đó là âm thanh rú dài, đầy đau khổ của Độc Xà. m thanh văng vång vang vọng nơi đại sảnh.
Chứng kiến Độc Xà trong phút chốc mất liền hai cái chân, từng cái đều máu thịt nát bét thì đám người xung quanh, bất kể là gã béo hay đám bảo vệ cùng lễ tân đều sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, cả người không nhịn được mà rùng mình một cái.
Nhưng, bọn họ không biết đây mới chỉ là bắt đầu, những chuyện đáng sợ hơn còn đang chờ đám người họ phía trước.
Sau khi đập nát đôi chân của Độc Xà, ông Hà Sinh quang cây gậy bóng chày ra phía sau rồi từ tốn sứa sang lại quần áo của mình.
Lộc cộc, lộc cộc!
Một đôi giày da bóng lộn chầm chậm bước về phía đám người Lâm Thiệu Huy.
Người đàn ông trung niên dừng ngay trước mặt Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y rồi khẽ khom người cúi xuống: “ “Hạ Sinh đại biểu cho tất cả công nhân của tập đoàn Bảo Thịnh cung nghênh khách quý cấp Đế Vương, cô Bạch Tố Y tới viếng thăm!”
Cái... cái gì!
Tất cả mọi người ở đại sảnh nghe xong một câu này đều trợn mắt há mồm, những âm thanh ồn ào khi nãy cũng biến mất tăm.
Thậm chí tên Độc Xà còn quên cá gào thét, hai chân tưởng chừng không còn đau đớn nữa, dùng hết sức trợn tròn đôi mắt nhìn về tình cảnh trước mắt.
Ảo giác!
Đây nhất định là ảo giác!
Tất cả những thứ này đôi với gã, tựa như ảo giác vậy.
Người anh rể giám đốc kia bỗng dưng lại cúi đầu trước một người phụ nữ xinh đẹp để chào hỏi?
Điều này, sao có thể chứ? "Trời ạ, khách quý cấp Đế Vương... thật ư?"Gã tiếp tân lúc này bị dọa suýt nữa tè ra quần.
Bọn họ đương nhiên biết rằng, thẻ khách hàng cao quý nhất của tập đoàn Báo Thịnh chính là tấm Đầu Lâu Để Vương, tấm đó chính là tấm dành riêng cho ông chủ của tập đoàn Huy Hoàng.
Nhưng, loại tạp độc nhất vô nhị đó là để dành cho những nhân vật tai to mặt lớn, những nhân vật có sức ảnh hưởng tới thế giới.
Mà bây giờ..
Âm!
Từng người trong đám báo an và tiếp tân đều rùng mình một cái, trong lòng run run rồi vội vội vàng vàng chạy tới đứng sau lưng những nhân viên cấp cao rồi đồng loạt cúi đầu chào hỏi Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y.
Hình ảnh ở đại sảnh giây phút này khiến người ta rung động vô cùng.
Tổng cộng có hơn mười người, đồng loạt, chỉnh tề củi dầu cao giọng chào hỏi, hành động đột ngột, mười người như một lại cao giọng chào hỏi thật sự khiến người ta phải giật này mình, khiến cho người ta có một loại suy nghĩ rằng mình bị ảo giác sao?
Mà người bị hờn cảnh trước mắt rung động nhất chính là một cả nhà Thẩm Ngọc Chi.
Ứng ực...
Trương Khai Minh nuốt nước bọt ừng ực một ngụm rồi nhìn về đám người ngay ngắn đang cúi đầu trước mặt mình và mấy người bên cạnh, anh ta nhịn không được, quay sang hỏi Chu Như: “Vợ... vợ à, em véo anh một phát xem, anh không nằm mơ đúng không?" Nghe Trương Khai Minh nói thế, Chu Như cũng nuốt nước bọt đánh ực một cái, sau quay sang véo Trương
Khai Minh một cái đau điểng.
Cảm giác đau đớn truyền đến não bộ khiến Trường Khai Minh giật mình một cái, sau đó sợ hãi trợn mắt. "Thật sự! Trời ơi, chị Bạch Tổ Y thật sự là khách hàng cấp Đế Vương của tập đoàn Báo Thịnh, những ông lớn này lại cúi đầu chào hỏi chúng ta? Chuyện này... chuyện này thật khó mà tin nổi à!
Trong một khoảng thời gian ngắn mà lòng Trương Khai Minh trải qua đủ các cung bậc, sợ hãi, kinh ngạc, phấn khích rồi kích động vô cùng.
Mà một nhà ba người Thẩm Ngọc Chi, Chu Chí Đức, Chu Như đứng cạnh đó, ánh mắt họ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y trở nên vô cùng phức tạp.