Đờ mờ! Gian lận!
Lý Cảnh Thiên vừa né tránh vừa chửi ầm lên trong lòng, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ ngốc nghếch.
"Cứu mạng, súc sinh đến rồi!"
Đầu Trâu Mặt Ngựa nghe thế thì lập tức nổi nóng.
Mặc dù chức quan của bọn họ không cao, nhưng cũng là tâm phúc của Diêm Vương. Nếu không trọng trách bắt lấy Lý Cảnh Thiên sẽ không rơi vào tay họ.
Hôm nay vốn không phải Diêm Vương phái họ đến, mà là trong quá trình chấp hành nhiệm vụ khác có nghe thấy đồn đãi liên quan đến Lý Cảnh Thiên. Nghe nói anh đang ở khu biệt thự trung tâm, còn ngày đêm được một thiên mệnh chi nữ hầu hạ ở bên cạnh.
Hai người không khỏi phiền muộn, quỷ trong Địa Phủ đều biết khu biệt thự trung tâm là nơi có linh khí mạnh nhất cả Bạch Thị, hơn nữa bên cạnh anh có thiên mệnh chi nữ đi theo thì bọn họ mãi mãi đừng mơ hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà... Gần đây Lý Cảnh Thiên có không ít hành động không giống đần độn làm ra được.
Chẳng lẽ anh giả điên giả dại để trốn Diêm Vương chọn rể?
Biết hôm nay rốt cục Lý Cảnh Thiên cũng không ở khu biệt thự trung tâm nên hai người định tới thử thời vận, mà trùng hợp là hai thiên mệnh chi nữ lại rời đi.
Cơ hội quá tuyệt vời.
Hai người lập tức phấn chấn tinh thần!
Không phải đang thi hành nhiệm vụ mà mang Lý Cảnh Thiên về được thì công lao của bọn họ càng lớn.
Lý Cảnh Thiên đột nhiên nghĩ đến hôm nay khi nhìn thấy Thượng Quan Nam và Thượng Quan Nhược Minh thì vệt đen trên trán họ đã nhạt đi rất nhiều.
Vận rủi của Thượng Quan gia đã được hoá giải.
Lý Cảnh Thiên lập tức giật mình!
Chẳng lẽ là vì anh xen vào chuyện làm ăn của Thượng Quan gia và Tề gia nên vô tình cứu Thượng Quan gia một mạng, phá vỡ xu hướng suy tàn của Thượng Quan gia nên dẫn Đầu Trâu Mặt Ngựa tới?
Khó trách sư phụ lại truyền âm cho mình là đại họa ập đến.
Đầu Trâu bỗng ném mạnh xiên thép về hướng Lý Cảnh Thiên.
"Lần này không có thiên mệnh chi nữ, xem làm sao mày trốn được! Nạp mạng đi!"
Lý Cảnh Thiên nhẹ nhàng lách qua để né tránh.
"Con trâu ngu! Ha ha, con trâu ngu! Ném hụt rồi!"
Đầu Trâu đưa tay chộp một cái, cây xiên thép bị ném ra lập tức trở lại trên tay.
Lần này gã cẩn thận hơn nhiều, hình như phát giác Lý Cảnh Thiên còn linh hoạt hơn trước kia nên thầm đang tính toán quỹ đạo anh di chuyển, đồng thời dùng ánh mắt ám chỉ Mặt Ngựa phối hợp.
Dù sao hai người cũng là cộng tác nhiều năm, thừa dịp Lý Cảnh Thiên không chú ý, Đầu Trâu lập tức tung xiên ra, Mặt Ngựa thì xông về hướng ngược lại của cây xiên.
Lý Cảnh Thiên giật mình, đột nhiên rút lui về phía sau, vừa vặn đụng phải âm khí của cái xiên kia.
"Soạt" một tiếng, góc áo của anh bị âm khí trực tiếp cắt rách.
Đờ mờ!
Lý Cảnh Thiên thầm mắng trong lòng, vốn định đối đầu trực diện để thăm dò công lực của Đầu Trâu Mặt Ngựa mạnh đến cỡ nào.
Hiện tại xem ra sức mạnh của phàm nhân không cản nổi một chiêu của họ.
Đầu Trâu hừ lạnh một tiếng: "Con gái của lão già sống dai kia không có ở đây, hôm nay không ai giúp được mày, ngoan ngoãn chịu chết đi!"
Gã dùng sức ném xiên thép về hướng Lý Cảnh Thiên, âm khí như gió lốc xoáy nhanh đến.
Vào thời khắc mấu chốt, Lý Cảnh Thiên không thể giả ngốc nữa mà lật tay tung châm, trực tiếp phá âm phong của cây xiên kia.
Chân khí hóa sát!
Đầu Trâu Mặt Ngựa hoảng sợ!
Sao thằng ranh này lại có chân khí?!
Lần này hỏng bét rối!
Nếu Lý Cảnh Thiên là thân thể phàm nhân thì họ dư sức bắt giữ. Nhưng anh mang chân khí trên người thì nhiệm vụ càng khó hoàn thành.
Đầu Trâu Mặt Ngựa vừa lo lắng thiên mệnh chi nữ trở về, vừa tính toán thời gian. Bọn họ nhất định phải rời đi trước khi gà gáy, nếu nghe thấy tiếng gà gáy thì họ sẽ tan thành mây khói.