Mãnh Long Thiên Y

Chương 120: Anh không khoẻ sao?



Không có thời gian!

"Mặt Ngựa, mau tung át chủ bài đi!"

Mặt Ngựa cười âm u rồi tung cờ Chiêu Hồn ra lần nữa.

Cờ này vừa tung ra thì ánh sáng xung quanh lập tức biến mất, Lý Cảnh Thiên như rơi vào bóng đêm vô tận không nhìn thấy thứ gì, nhưng anh lại cảm giác rõ được có gì đó đang lôi linh hồn mình ra khỏi cơ thể.

Nhưng Lý Cảnh Thiên lập tức tỉnh táo lại, anh không chút hoang mang mà ngồi xuống xếp bằng trong bóng đêm, miệng bắt đầu lẩm bẩm.

Đúng là chú An Hồn!

Chú An Hồn và cờ Chiêu Hồn là hai vật tương xung tương khắc, người trên dương gian đều biết khi sắp chết Hắc Bạch Vô Thường sẽ mang theo cờ Chiêu Hồn tới dẫn dắt hồn phách. Nếu muốn giữ người này lại thì phải mời đại sư có danh vọng niệm chú An Hồn bảy bảy bốn mươi chín ngày, vậy thì Hắc Bạch Vô Thường sẽ không dẫn linh hồn đi được, chỉ có thể chờ đợi năm tiếp theo.

Chú An Hồn là chú ngữ rất cao cấp, làm sao anh lại biết đ?!

Đầu Trâu lại ném xiên thép ra muốn cắt ngang anh niệm chú, không ngờ cây xiên còn chưa đến gần đã bị một ánh sáng loá mắt dội ngược trở về!

Chân khí hộ thể!

Mặt Ngựa tức đến thở hổn hển, lập tức rót thêm pháp lực của mình vào cờ, cờ Chiêu Hồn vốn đã im lặng lại đột nhiên bộc phát ra sức mạnh to lớn.

Phốc!

Lý Cảnh Thiên bị chân khí bắn ngược phun ra một ngụm máu, đan điền bị hao tổn nên không cách nào dùng chân khí nữa.

Đáng chết!

Anh thầm mắng một câu, Luyện Khí tầng năm còn chưa đủ ngăn cản Đầu Trâu Mặt Ngựa.

"Không ngờ tư chất của đồ đệ lão thiên y lại bình thường như thế. Cho dù truyền chân khí cho mày thì thế nào? Tư chất quá kém cũng chẳng làm nên trò trống gì!"

Mặt Ngựa khinh thường chế nhạo. Lý Cảnh Thiên, rốt cục cũng bắt được mày!

Khi gã sắp chạm được vào anh thì cửa phòng lại đột nhiên mở ra.

Đầu Trâu Mặt Ngựa lập tức kinh hãi, không rảnh quan tâm đến Lý Cảnh Thiên mà trốn ra phía sau màn cửa.

"Này, anh không sao chứ?"

Là Hạ Hầu Thanh!

Lý Cảnh Thiên chưa bao giờ cảm thấy giọng nói của Hạ Hầu Thanh dễ nghe như thế. . ngôn tình ngược

Mà Đầu Trâu Mặt Ngựa trốn sau màn cửa lại tràn đầy đáng tiếc.

Chuyện đã sắp thành công mà lại có thiên mệnh chi nữ xuất hiện.

Đáng ghét, sao lần nào Lý Cảnh Thiên cũng may mắn như vậy?

Dù trong lòng họ mắng trăm ngàn lần, nhưng hai người cũng không dám lộ diện, chỉ có thể căm hận cắn răng rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Hạ Hầu Thanh đẩy cửa đi vào thì thấy Lý Cảnh Thiên như vừa trải qua một trận ác chiến, đang mang dáng vẻ rất suy yếu mà tựa vào góc tường.

"Anh làm sao vậy? Tôi đứng bên ngoài nghe tiếng động rất lớn. Trong phòng chỉ có một mình anh à? Anh đang làm gì vậy?"

Lý Cảnh Thiên nheo mắt lại, lúc này toàn thân anh đau đớn vì linh nhục tách rời, chưa thể ổn định lại được.

"Này? Anh còn sống không vậy?"

Anh rất hi vọng Hạ Hầu Thanh có thể khéo hiểu lòng người mà đỡ anh lên giường nghỉ ngơi.

Nhưng hiển nhiên Hạ Hầu Thanh không có giác ngộ này. Thậm chí cô ấy còn dùng chân đá vào chân anh, điều này làm anh đau đớn không chịu nổi.

Lý Cảnh Thiên nhịn không được mà kêu rên một tiếng, không khống chế nổi thân thể của mình mà ngã thẳng xuống đất.

Vẻ mặt đau đớn của anh làm Hạ Hầu Thanh căng thẳng.

"Anh không khoẻ sao?"

Lý Cảnh Thiên thầm trợn trắng mắt với Đại tiểu thư này, nhưng hiện giờ không thể không dựa vào cô, anh tốn hết sức lực mới nặn ra được một câu.

"Nhờ phúc của cô mà tôi còn sống. Nếu cô có tay thì có thể dìu tôi lên giường không?"

Anh nói thật lòng, lần này có thể sống sót thật sự là nhờ phúc của cô ấy.

Nhưng trong lòng Hạ Hầu Thanh lại có chút khó chịu.

Nếu Nhược Hoa ở đây thì anh nhất định không ăn nói với giọng điệu này.

Cô ấy tức giận quay người muốn rời đi, Lý Cảnh Thiên lại cảm giác được khi Hạ Hầu Thanh xoay người thì phía sau lập tức lạnh hẳn đi.

Đầu Trâu Mặt Ngựa còn chưa rời khỏi.