Mãnh Long Thiên Y

Chương 121:  Anh thở phào nhẹ nhõm




Lý Cảnh Thiên đang chuẩn bị mở miệng gọi Hạ Hầu Thanh lại thì cô ấy đã tự động quay đầu.
Mặc dù người đàn ông này rất đáng ghét, nhưng hiện giờ anh suy yếu như vậy nên cô cũng lười so đo với anh.
Cô ấy chỉ nể mặt Nhược Hoa thôi!
Hạ Hầu Thanh đỡ anh lên giường rồi tri kỷ rót một ly nước cho anh.
Mấy phút sau, rốt cục Lý Cảnh Thiên cũng ổn định lại, chân khí trong Đan Điền cũng bắt đầu ngưng kết.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Lần này đối đầu với Đầu Trâu Mặt Ngựa là do anh chủ quan. Vốn cho rằng luyện thành chân khí sẽ dễ dàng hơn nhiều, không ngờ anh vẫn đánh giá thấp pháp lực của hai người và sức mạnh của cờ Chiêu Hồn.
Nhưng điều này cũng làm quyết tâm muốn tiếp tục tu luyện của anh càng thêm kiên định!
"Rốt cục anh làm sao vậy? Anh Nhược Minh phái người đến đánh anh à?"
Lý Cảnh Thiên bị câu nói không đầu không đuôi này của cô ấy làm cho sững sờ.
"Thượng Quan Nhược Minh muốn đánh tôi?"
Hạ Hầu Thanh lại như nói lỡ lời, ánh mắt hơi né tránh.
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, rốt cục anh làm sao thế? Có phải có bệnh kín gì không?"
Hạ Hầu Thanh mặc sức tưởng tượng, khi nói đến bệnh kín thì ánh mắt bất giác nhìn qua nơi nào đó trên người Lý Cảnh Thiên.
Lý Cảnh Thiên lúng túng kéo chăn lên đắp kín nửa người dưới.
Đàn ông ra ngoài cũng phải bảo vệ tốt cho bản thân!
"Không có gì, chỉ hoạt động gân cốt một chút thôi. Trễ vậy rồi mà cô đến phòng tôi làm gì?"
Hạ Hầu Thanh lập tức hơi đỏ mặt.
"Tôi chỉ... Nghe thấy tiếng động trong phòng anh. Đây là nhà cũ của Thượng Quan gia, lỡ anh mà chết ở chỗ này truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của Thượng Quan gia. Nếu anh không có việc gì thì tôi đi đây."
Nhưng khi Hạ Hầu Thanh xoay người thì sau lưng đột nhiên nổi lên một trận gió rồi bịch một tiếng, cửa phòng bị khóa trái.
"Kỳ quái, sao cái cửa này không mở ra được nữa?"
Lý Cảnh Thiên chột dạ rũ mắt xuống.
Hiện giờ Thượng Quan Nhược Hoa bị cha và anh gọi đi nói chuyện, không biết đang ở nơi nào. Mặc dù Hạ Hầu Thanh đáng ghét nhưng cũng là thiên mệnh chi nữ, anh đánh không lại Đầu Trâu Mặt Ngựa nên chỉ có thể dựa vào Hạ Hầu Thanh để giữ mạng trước.
Anh không khỏi thầm cười khổ.
Không ngờ đường đường là Thiên Y đại nhân mà lại giao mạng của mình vào tay một con nhóc.
Hạ Hầu Thanh đột nhiên quay người rồi nhướng mày lên.
"Có phải là anh giở trò quỷ không? Mau mở cửa ra cho tôi!"
Lý Cảnh Thiên lại rất thản nhiên mà ngã ra phía sau.
"Tôi suy yếu thế này, cả leo lên giường còn leo không nổi. Cô thấy tôi giống người có thể làm ra âm mưu quỷ kế này sao? Tôi cũng đâu biết nửa đêm cô tới đây chứ, nhất định là do nhà cũ lâu năm không sửa chữa thôi."
Hạ Hầu Thanh nghe vậy cũng cảm thấy có lý. May mà nhà bọn họ cách nửa năm sẽ tu sửa nhà cũ một lần.
Nhưng bây giờ hai người bị nhốt lại chung một chỗ, trai đơn gái chiếc như vầy thì phải làm sao?!
Cô ấy tính gọi cho Thượng Quan Nhược Hoa cầu cứu, lại phát hiện mình không mang điện thoại, bảo Lý Cảnh Thiên gọi cho Nhược Hoa lại bị quả quyết từ chối.
Thật xin lỗi Hạ Hầu Thanh, vì giữ mạng chỉ có thể bắt cô chịu khổ một đêm!
Anh nghiêm trang mà lừa gạt Hạ Hầu Thanh.
"Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cửa phòng còn hư. Nhược Hoa nhất định sẽ hiểu lầm. Hơn nữa vốn là cô tự ý đến phòng của tôi, nếu không cũng không xảy ra chuyện này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.