Trong tay Mộ Diễn cầm một ly rượu màu đỏ , nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt này, bá đạo hạ lệnh, "Uống đi."
Tử Ca hàm răng không nhịn được lại muốn cắn vào môi, người đàn ông này, anh không phải muốn khiến cho cô khó chịu sao? Trong tròng mắt không cam lòng hiện rõ ra ngoài, Cô không nên như vậy, cô đã theo như ý của anh để cho người khác ăn đậu hủ, anh còn muốn như thế nào nữa?
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, Mộ Diễn trong thân thể dâng lên một cỗ tức giận, con ngươi sâu lắng nhìn Hạ Tử Ca, người phụ nữ đáng chết này, sao lúc nào cô cũng tỏ ra quật cường trước mặt anh, bị người khác trêu ghẹo không thấy cô hướng về phía anh cầu cứu, ngược lại hướng về phía người kia cười. Cô không biết, đàn ông nhất định sẽ không chịu được nụ cười mời gọi này sao.
Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, bá đạo mà lạnh lùng nhắm ngay ánh mắt của cô, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo phảng phất một tảng băng thấm vào thân thể của anh, "Làm người phụ nữ của tôi đầu tiên phải tự giác nghe lời"
Tử Ca hơi mím môi, thân thể không nhịn được rùng mình, không phải là nói giỡn, người đàn ông này có lúc vô tình khiến cô kinh hãi. Lấy tay cầm ly rượu, khóe miệng gợi lên nụ cười như không cười, "Mộ tổng, ngài lái xe không thể uống rượu"
Đem ly rượu đỏ đổ hết vào miệng, không muốn thưởng thức mùi thơm của rượu chút nào, rượu mới vừa vào cổ, đôi môi liền bị che lại, lưỡi của anh mang theo lực bá đạo dò vào, tham lam nuốt hết chỗ rượu cô chưa kịp nuốt xuống , bàn tay có lực nâng gáy của cô, khiến cô muốn tránh cũng không thể tránh.
Ưm . . . . .
Lưỡi bị hút tê dại, bàn tay để trước ngực của cô, lại không nhúc nhích chút nào, màu đỏ của rượu không chịu cô đơn đợi khi hai người hoà vào nhau mới chảy xuống, thật hấp dẫn.
Đang lúc Tử Ca cảm giác mình sẽ hít thở không thông, anh mới buông lỏng cô ra, lưỡi nhẹ nhàng phớt qua môi của cô, khóe miệng như có như không cười, "Mùi vị không tệ."
Không tệ cái đầu ngươi, lão nương hô hấp không nổi rồi!
Tử Ca ánh mắt bởi vì hít thở không thông lộ ra một tầng nước mờ nhạt, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Diễn, "Anh. . . . . ."
Hành động của hai người ở trong mắt mọi người xung quanh mười phần đều là đang tán tỉnh nhau, những người khác cũng giống như không kìm chế được, trong lúc này nhất thời sở hội vang lên tiếng rên rỉ không ngừng của các cô gái.
Hạ Minh Châu nhất thời bị cảnh tượng như vậy dọa sợ, con ngươi nhìn chằm chằm Chung Nham, hai gò má đỏ ửng, bàn tay nhỏ nhắn bắt được cánh tay của Chung Nham, thấy anh ta hơi căng thẳng, sửng sốt một chút, chỉ thấy bàn tay đang cầm cái ly gân xanh nổi lên, làm cho người ta cảm thấy ly thủy tinh lập tức sẽ không chịu nổi bể tan tành, luôn luôn ôn hòa như anh ta bây giờ lại như vậy, khiến cô cảm thấy rơi vào một cái hố băng.
"Nham. . . . . . Anh làm sao vậy. . . . . ." Thanh âm sợ hãi yếu ớt mà tràn đầy lo lắng, sau một khắc đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt quét về phía cô gái kia, "Chị. . . . . ."
Chị? Chị!
Hạ Tử Ca hơi nghiêng đầu, thật đáng yêu nháy mắt , nhếch miệng lên, tròng mắt cong cong, "Đã lâu không gặp, Minh Châu."
Thanh âm của cô nhàn nhạt, không nóng nối tiếp là sự lạnh nhạt, tâm tình không mãnh liệt, nhưng Mộ Diễn đang dính vào người cô lại cảm nhận được thân thể của cô đột nhiên căng thẳng , phảng phất sẽ vùi đầu vào vòng chiến, gai trên người cô lặng lẽ nhô lên, tùy thời chuẩn bị công kích tình địch.
Mộ Diễn khóe miệng cong lên, môi mỏng trào phúng cười, môi dán lên tai Tử Ca , hô hấp nóng rực phả vào da thịt cô, cố ý muốn hòa tan khối không khí cứng ngắc kia, trầm thấp giọng nhẹ nhàng nói , "Các người biết nhau?"