Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 30: Liên hoan (1)




"Sớm vậy"
"Sớm, Lâm tỷ." Khẽ gật đầu , Hạ Tử Ca thong dong nhảy vào thang máy lễ phép chào hỏi.
Chiếc áo sơ mi che lấp đủ thứ, đứng ở Mộ thị khuôn mặt Hạ Tử Ca đã bình tĩnh lại, từng vết thương ngày hôm qua đã bị ánh mặt trời chiếu rọi tan thành mây khói.
Những thứ đau đớn kia chỉ có thể ở trong đêm nở rộ, dưới ánh mặt trời cô vĩnh viễn tự tin kiêu ngạo mà xinh đẹp.
"Nghe nói Lữ Phương trở lại."
"Phải không? ! Thật tốt quá!"
"A, cô cao hứng cái cái gì, đừng quên anh ta đã có chủ, Trợ lý Chương nên cao hứng mới phải."
"Ngoan ngoãn ở nhà tìm người đàn ông khác đi."
"Như đã nói qua, đối với anh ta tôi còn cảm giác một chút, chứ mấy người kia thì . . . . ."
"Chủ yếu là Mộ tổng quá lạnh , trời ạ, tôi mỗi lần bị anh ấy nhìn một lát thân thể cũng đông cứng run lên, chỉ sợ làm sai. "
"Cô coi Mộ tổng như dã thú vậy, đàn ông chính là phải lạnh lùng mới được. . . . . ."
Ha ha. . . . . .
Một đường hướng về phía trước thang máy, nghe tiếng họ cười giỡn, Hạ Tử Ca cười duy trì sự lễ phép vui vẻ, nhưng không có ý định nói chuyện cùng.
Lữ Phương? Đến Mộ thị cô còn chưa từng nhìn thấy anh ta, nhưng lại là một nhân vật vang dội mọi nơi. Liên quan đến Mộ Diễn sao? Đang suy nghĩ Hạ Tử Ca đột ngột dọa mình giật mình, nhanh chóng hồi thần. Đi ra ngoài thang máy, cô cho rằng anh không phải là băng, mà là một con báo, nếu như anh muốn sẽ hiện lên vẻ ưu nhã, nếu như anh không muốn, sẽ đem con mồi xé nát.
Chỗ sâu nhất trong thân thể bắt đầu đau , Hạ Tử Ca khẽ xoa mi tâm của mình, không để những suy nghĩ này quấy nhiễu.
Phòng nhân sự điều lệnh xuống, Tử Ca đang sửa sang lại văn kiện, Thường Minh Tụ chẳng qua nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén, "Bộ nhân viên giám đốc Liêu tìm cô nói chuyện."
"Được." Khẽ lên tiếng, Tử Ca chưa từng ngẩng đầu, Cô bây giờ cũng không biết nên dùng biểu tình gì đối với Thường Minh Tụ.
"Hạ Tử Ca, một lát giao tiếp xong. Cô quay lại đây, dù sao cô cũng là nhân viên ở đây" dừng một cái, Thường Minh Tụ cười tươi nét mặt vui vẻ, "Lý Hà, cô thông báo cho mọi người, tối hôm nay sau khi tan việc vì tiễn Hạ Tử Ca , tôi mời khách."
Con mắt kinh ngạc nhìn về phía Thường Minh Tụ, vì tiễn cô đi?
"Oa, quá tuyệt vời, như vậy tối nay muốn cuồng loạn một bữa, hiếm khi được Thường quản lý mời khách nha." Mấy người nhìn về phía Thường Minh Tụ trên mặt nở nụ cười, cũng yên tâm ồn ào nói.
Hạ Tử Ca nhìn mọi người nhiệt liệt như vậy, cúi đầu khẽ cười một cái, có lẽ cô thật quá nhạy cảm. Tử Ca ngẩng đầu lên nở nụ cười êm ái , "Tốt."
Trong nháy mọi người cười vang
Nhưng một khắc, ai cũng không thấy được sau vẻ mặt tươi cười của Thường Minh Tụ chợt léo lên tia lạnh lẽo.
Sáu giờ tối, đoàn người đúng lúc xuất hiện ở quán rượu nổi tiếng, mấy tiểu thư đều ra nghênh đón
Những người khác hiển nhiên rất hưng phấn, Hạ Tử Ca cười nhẹ không nói, nơi này mang theo vẻ xa hoa không hợp với cô
Hạ Tử Ca chọn một góc để ngồi, cô suy nghĩ về nhân vật chính, Thường Minh Tụ không có tới đây, chẳng qua là gọi điện thoại nói để bọn họ gọi món trước, nên bọn họ lập tức đến.
Lý Hà tiến tới ngồi bên cạnh Hạ Tử Ca , dáng vẻ ngượng ngùng khiến Hạ Tử Ca cảm thấy đặc biệt thân thiết, mặc dù mình chẳng qua lớn hơn cô ta một tuổi, cô lại cảm giác mình không thể ngây thơ như cô ấy được.
"Tôi với cô ngồi cùng đi, bọn họ có thể uống rượt, tôi nhìn liền sợ."
Hạ Tử Ca khẽ mỉm cười, "Không thể uống rượu được sao? Không có ai buộc cô uống đâu."
Hai người nhìn thấy Thường Minh Tụ bước vào, xinh đẹp toả sáng như một minh tinh
Ánh mắt cô chạm ở cánh tay người đàn ông đang khoác tay Thường Minh Tụ, Hạ Tử Ca nhốn nháo, ngay sau đó rũ mi mắt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.