Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 49: Ấm lòng quan tâm (2)




Vào CK thấy Dung tỷ đang đứng ở quầy bar , trong tay cầm một điếu khói, thấy cô đi vào cặp mắt quét qua, trong đôi mắt có một tia giễu cợt. Tử Ca mím môi đi tới, "Dung tỷ, bọn họ ở nơi nào?"
Nửa giờ sau, Mộ Diễn nhắn cho cô một cái tin, "Nếu như không muốn ba cô tiếp tục gặp chuyện không may, liền đến CK , cô biết tôi là người không có kiên nhẫn."
Câu nói mang theo sự uy hiếp khiến cô sửng sốt, gọi lại cho đối phương nhưng không có ai bắt máy.
"Lên đi, Phòng Vip." Bấm tắt điếu thuốc trong tay, Dung tỷ ngồi thẳng lên, ánh mắt ở trên người Tử Ca quét một vòng, dáng người xinh đẹp, bộ dáng tinh chế, quan trọng nhất là gương mặt lạnh nhạt, khiến cho đàn ông đều mê say, muốn uống một chút nước đá.
Nhìn cô chuẩn bị tránh ra , Dung tỷ bồi thêm một câu, "Lúc nào muốn trở lại, tìm đến tôi." Giơ cái ly đang cầm trong tay lên, Dung tỷ cười mập mờ.
Tử Ca cước bộ dừng một chút, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, sau đó bị cô che giấu, Cô biết những hình kia làm cho người ta có cái nhìn khác về mình, nhưng cô không thể đứng trước mặt mọi người giải thích hết tất cả được.
Cũng không quay đầu lại , Cô đi vào thang máy.
Đẩy cửa ra, người ngồi bên trong khiến cô sửng sốt. Tử Ca hôm nay mặc một bộ váy liền màu đen trễ ngực, áo khoác đặt trên vai, da thịt trắng nõn hiện ra mê người. Bầu ngực căng tròn như ẩn như hiện dưới bóng đèn
Cơ hồ muốn quay đầu bước đi, lại nghĩ tới tin nhắn của Mộ Diễn, cô im lặng đứng đó.
Nhưng là, cô không nghĩ tới, ba và Chung Nham cư nhiên đều ở đây.
Hạ Xương Nguyên đang nhìn cô gái xinh đẹp vừa đẩy cửa vào phát hiện là con gái mình, đáy mắt tăng thêm sự u ám, sắc mặt lạnh dọa người. Đây là lần đầu tiên gặp nhau sau hai năm xa cách, Tử Ca hoảng hốt, sắc mặt ông ấy khá tốt, không vì ở tù mà bị đả kích
"Đứng đó làm cái gì, tới đây." Mộ Diễn hai chân ưu nhã gác lên, tựa vào ghế salon sau lưng, mặt thanh thản, ngón tay đang cầm một điếu thuốc.
"Ồ, cô ấy là từ đâu tới? Trông rất xinh đẹp." Một người đàn ông lớn tuổi lên tiếng, Tử Ca biết đây là cục trưởng ở Đàm Thành, cũng là bạn cũ của ba cô, bọn họ đã gặp mặt vài lần.
Chẳng qua là, hiện nay cô trang điểm dày đặc, cơ hồ đã hoàn toàn phá hư dáng vẻ trước kia. Môi mím chặc , Tử Ca tay vẫn như cũ đặt ở cửa chưa buông ra, đáy lòng giãy giụa cùng một tia do dự rơi vào trong đôi mắt Mộ Diễn.
Hạ Xương Nguyên sắc mặt khó coi không hình dung nổi, Chung Nham sắc mặt cũng khó nhìn, anh ta liếc mắt nhìn Hạ Tử Ca đứng dậy đi tới bên cạnh cô, một tay đóng cửa, thanh âm nhỏ nhẹ hỏi thăm, "Em tại sao cũng tới?"
Tử Ca đang muốn mượn cớ rời đi, sau một khắc cánh tay lại bị bắt lấy, cả người liền nhào vào trong ngực Mộ Diễn , "Tới khá nhanh." Anh cười, đáy mắt lại không có chút vui vẻ nào, Tử Ca bắt lấy cánh tay của anh, móng tay cơ hồ muốn đâm vào thịt của anh.
"Dĩ nhiên, Mộ tổng phân phó tôi từ trước đến nay luôn phải mau lẹ" Cô đụng vào thân thể của anh, đầu hơi rũ xuống, tóc dài che kín nửa mặt. Cô thật hy vọng giờ phút này có thể hoàn toàn biến mất
Bàn tay nắm cánh tay của Mộ Diễn nhéo một cái, Mộ Diễn đau rên một tiếng, cúi đầu nhìn cô, thanh âm trầm thấp mang theo nụ cười, "Thế nào, mèo con đã đủ lợi hại rồi hả."
Tất cả mọi người đều quen thuộc với việc tán tỉnh nhau ở đây, chẳng qua là trong đó có hai người đàn ông không thể coi chuyện này chuyện đương nhiên. Hạ Xương Nguyên đang nhìn động tác mập mờ của Tử Ca cùng Mộ Diễn , chân mày nhíu thật chặt, ông đang nhìn xem quan hệ của bọn họ là gì.
Chung Nham sắc mặt âm trầm đến tận cùng, hơn nữa anh ta thấy tay Mộ Diễn đang di chuyển trên đôi chân thon dài của Tử Ca, lửa giận trong lòng dâng lên cao như muốn đốt cháy, lại không thể làm gì vì trường hợp bây giờ không cho phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.