Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 530:




Trương Thiên Thành lúc đó mới trở lên kinh ngạc. Vì với việc đã tìm hiểu của anh thì cô không cần thiết phải dùng đến số tiền lớn này. Anh hỏi. thêm 
Sự việc đến lúc này cô chỉ đành phải nói ra sự thật. 
“Tôi muốn mua hết số cổ phần trong tay Vũ Toàn Phong nhưng hiện tại trong tay lại không có bao nhiêu tiền. Nhưng anh yên tâm, đợi sau khi giá cổ phiếu ổn định tôi sẽ trả anh đầy đủ không thiếu một xu.” 
Cô nói rất nghiêm túc, nhưng lại ngờ vực liệu anh ta có cho cô mượn tiền. 
Hai người im lặng không ai nói gì. 
Phải đợi một lúc, tưởng chừng thất bại thì tiếng Trương Thiên Thành vang lên từ điện thoại 
“Cô dựa vào cái gì mà khẳng định bản thân sẽ có thể mua được số cổ phần đó?” 
Trương Thiên Thành hỏi ngược lại.  . Ngôn Tình Sắc
“Anh nói vậy là có ý gì?” 
Vũ Linh Đan hỏi một cách lạnh lùng, dù là cô hiểu ý của Thiên Thành, liền hỏi lại: “Lẽ nào việc này đã bị truyền ra ngoài rồi?” 
Trương Thiên Thành cười lạnh lùng như thừa nhận suy đoán của cô. 
“Vậy thì.” 
Cô nhất thời câm lặng, không nói lên lời. Trước mắt lúc này, số cổ phiếu nhà họ Vũ là một cục mỡ lớn, ai cũng muốn ăn một miếng, nếu Vũ Linh Đan không nhân cơ hội này tiến lên thì cô sẽ không có chút cạnh tranh nào. 
“Chuyện nhà họ Vũ giờ đã xảy ra như vậy, cô muốn mua số cổ phần đó cũng không làm được gì, trừ phi....” 
Không cần Thiên Thành nói hết thì cô cũng hiểu được ý của anh ta. 
Trừ phi, trừ phi cô cũng cũng có tham vọng kiểm soát. Về việc này trước đây anh cũng đã từng hỏi trực tiếp nhưng cô đã gạt bỏ đi. 
Cô không nói gì, cúp điện thoại, trong lòng không thể bình tĩnh được. 
Cô không ngờ rằng, chỉ trong một đêm mà mọi chuyện trở lên phức tạp như vậy 
Nhờ luật sư mà cô có thể hiểu và nắm rõ được mọi chuyện. Chỉ cần tài sản công chứng chưa có tổn thất, Vương Kỳ Sơn sẽ sớm được ra ngoài, còn về phía Vũ Hải Yến, chỉ cần cô ta xin tại ngoại là mọi việc sẽ được ổn thoải 
Vũ Linh Đan có chút nhức đầu. 
Ở trong phòng, cô đã tự rót cho mình một ly rượu, sau đó uống cạn. 
Tay trái của cô ấy lại bắt đầu không nghe lời gì, trừ phi....” 
Không cần Thiên Thành nói hết thì cô cũng hiểu được ý của anh ta. 
Trừ phi, trừ phi cô cũng cũng có tham vọng kiểm soát. Về việc này trước đây anh cũng đã từng hỏi trực tiếp nhưng cô đã gạt bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.