[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 64: Ngục giam, ngục giam và ngục giam




Cửa lớn bằng sắt rầm một tiếng mở ra, cái người vốn đang bọc mình trong chiếc chăn mỏng manh nằm nửa giữa giường mở mắt ra, chống người ngồi dậy.
Gã đàn ông thân mặc áo choàng màu đen bước từ cửa vào, ngũ quan tinh tế đủ để khiến cho hầu hết các sinh vật (bất kể nam nữ) mất hồn.
Nhưng lão già trong phòng lại chỉ hứng thú nghiên cứu bộ áo choàng màu đen kia điểm điểm vài đốm sáng như có như không.
“Chào ngài, ngài Grindelwald.” Zero cúi người xuống. Biểu đạt sự tôn kính. Đối với vị Ma Vương từng thiếu chút nữa là thống trị toàn bộ giới phù Thủy Châu Âu, cho tới bây giờ vẫn đang nắm quyền, tiếc rằng lại khổ sở tương tư này, gã vẫn đánh giá rất cao — đương nhiên là bỏ qua phần khổ sở tương tư kia rồi, “Tôi là quản gia của gia tộc Potter, đã hẹn ngài ba ngày trước.”
“Harry Potter sao……” Lão già thì thà thì thầm, ánh mắt liếc về phía tờ báo dán trên trường. Trên đó, Dumbledore đang nghiêm túc nói về vị “Chúa Cứu Thế” mà mọi người vẫn hằng chờ mong đột nhiên tuyên bố mình sẽ ở vị trí trung lập
“Chào ngài.” Từ cửa bước tới sau lưng gã đàn ông là một cậu thiếu niên gầy yếu tinh xảo, mái tóc hơi dài màu đen mơ hồ dán lên khuôn mặt cậu, đôi mắt màu xanh biếc câu nệ chớp chớp, “Lần đầu gặp mặt, tôi là Harry Potter.” Cậu ta cung kính cúi người một cái, rồi ngồi lên chiếc mà mà Zero đã mang đến không biết tự khi nào, hoạt động chân tay bày ra bộ dạng ngồi chính thức*.
*Kiểu ngồi ngay ngắn tay đặt lên đùi, chân vuông góc.
Quả thực giống với một cậu học trò ngoan ngoãn ngồi nghe giảng bài.
Lão già được gọi là Grindelwald đã nhìn chằm chằm vào cậu từ lúc vào cửa tới giờ, sau một hồi im lặng, đột nhiên lại cười phá lên.
“Ha ha, từ lúc chào đời tới nay, đây là đầu tiên ta nhìn thấy một đứa trẻ giống cậu, thật thú vị.” Giờ phút này lão ta cũng không còn bộ dạng như lão già lúc chập tối trước đó nữa, vỏ kiếm sắc bén đã hoàn toàn được phóng thích, không khí trong phòng lật tức trở nên trầm trọng.
Dưới cái áp lực có thể khiến người ta đổ mồ hôi lạnh này, thiếu niên lại giống như chưa từng cảm thấy hô hấp khó khăn, khóe miệng gợi lên một nụ cười 15°. Cậu ta nhìn nhìn tờ báo, mang theo ý xin lỗi nói: “Thật xin lỗi.”
“?” Grindelwald thu hồi ma áp bốn phía, có chút thưởng thức nhướng mày nhìn về phía cậu nhóc.
“Khiến ngài Hiệu Trưởng có thêm phiền toán.” Harry thật sự cảm thấy có lỗi, dù sao Dumbledore cũng đã bày ra kế hoạch này từ lâu rồi, nay lại bị mình khiến cho loạn thất bát tao*, cậu thật lo lắng trái tim của lão ta không thừa nhận nổi, “Ngay cả như vậy, tôi vẫn hy vọng mình có được một cuộc sống như ý muốn của mình.”
*loạn thất bát tao: lộn xộn
Tiếng nói vững vàng lạnh lành, khiến cho Ma Vương đời trước dù là đã sống nhiều thế kỷ, gặp qua vô số người, cũng không khỏi sững sờ.
Đó là……Ngữ khí sống mà không yêu.
Mấy kẻ lão gặp, đều có vài ước mơ nhỏ hoặc lớn. Dù cho là thánh đồ sùng bái mình, hay là đối thủ oán hận mình, lão đều có thể thấy ánh mắt chúng lóe ra ánh sáng, cũng bởi vậy, nên mới có thể không hề cố kỵ lợi dụng hoặc hủy hoại chúng. Nhưng thiếu niên trước mắt………
Lão có thể thấy được đứa trẻ này đã cố gắng đấu tranh để sống thế nào, nhưng trong đôi mắt xanh biếc của cậu ta, cũng có thể cảm nhận được cái khí tức gọi là “Chết cũng chẳng quan trọng”.
Mâu thuẫn đến cực đoan.
Rõ ràng mới chỉ mười mấy tuổi, thậm chí nó còn chưa trưởng thành…….Albus, đứa trẻ như vậy, ông thật sự nhẫn tâm lợi dụng nó sao?
Lão Ma Vương thở sâu, mặt không chút thay đổi nói “Đúng thật, ta có thể tưởng tượng tháng này Albus có bao nhiêu sứt đầu mẻ trán.” Nói đến đây, lão ta không khỏi cong khóe miệng nên — có nên đan vớ gửi đến an ủi lão ta không nhỉ? “Nhưng, chuyện này thì liên quan gì đến ta?”
Đúng vậy, khi mình quyết định bước chân vào tòa ngục giam này, cũng đã chú định, tất cả hỗn loạn phức tạp của thế giới bên ngoài, đều không còn liên quan gì đến lão nữa.
“Bởi tôi tùy hứng, khiến cho rất nhiều người, đặc biệt là ngài Hiệu Trưởng gặp rất nhiều phiền toái, cho nên mới có hy vọng muốn khắc phục.”
“Thật đáng tiếc, ta cũng không có ý định rời khỏi chỗ này — nếu đây là hy vọng của cậu, cậu Potter.”
Cậu nhóc giống như rất nghi hoặc mà nghiêng đầu, nhăn mi lại đến đáng yêu, như là đang suy nghĩ một bài tập khó mà giáo viên đưa ra, khiến Grindelwald vừa nhìn đã có cảm giác dạ dày co rút đau đớn một trận.
Vì sao mà nhất định phải giả bộ học trò ngoan trước mặt ông đẩy như vậy?! Bộ nhìn mặt ông ngó thấy giống giáo viên lắm hả?
“Bảo bối Tử thần ngoài cây đũa thần cũ ra thì còn hai thứ khác vẫn ở bên ngoài, hai bản đồng nhân GG/AD và AD/GG* mà nữ hiệp Hogwarts đang sở hữu, ảnh chụp tư nhân do ngài hiệu trưởng cất giấu, thêm cả bút ký nghiên cứu hệ thống ma pháp Ai Cập của tôi nữa, tôi sẽ đưa cả cho ngài nếu đổi lại là ngài chịu ra ngoài âm thầm chăm sóc mối tình đầu của mình, được chứ?
*Tên viết tắt của hiệu trưởng và Grindelwald
“Khụ khụ……” Grindelwald hoàn toàn bỏ qua hình tượng ngã vật ra giường cố gắng hít lại chỗ không khí mà mình đã mất, khiến cho Zero vẫn đứng sau lưng nhìn lão vào Harry rối rắm nghi ngờ nhau nghẹn cười gần chết.
Thiếu gia, xin ngài đừng dùng cái loại ánh mắt vô tội và ngữ điệu nghiêm trang như vầy — để nói ra những lời nói đáng sợ như vầy a.
Zero không nói gì mà chỉ nhìn trời, tỏ vẻ bái lạy trình độ xấu bụng của thiếu gia nhà mình.
Cuối cùng, khi Ma Vương thiếu chút nữa bị nghẹn chết cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu tỏ vẻ sẽ thật lòng suy xét đề nghị của Harry. Nhìn thiếu niên tóc đen mắt xanh cúi đầu rời đi đúng theo quy củ, Grindelwald ánh mắt lo lắng nhìn về phía Dumbledore đang phát biểu với lời lẽ chính nghĩa trên tờ báo.
“Albus…… Ông không thắng được nó.” Lão nằm xuống một lần nữa, để cái lời độc thoại nhẹ nhàng kia tiêu tán trong không khí.
*******
Trong khi Harry và Đại Ma Vương thứ nhất bên này đang vui vẻ ấm áp [?], mở tiệc trà giao [??], thì bên Đại Ma Vương thứ hai đang ở nói đầu sóng ngọn gió…..Đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió [Từ hàm nghĩa], phía sau là một đám Tử Đồ Thực Tử đang hưng phấn, xốn xang.
“Động thủ.” Đứng trên tảng đá tối đen, Voldemort mở miệng. Ngay sau đó, đủ loại ánh sáng đủ màu sắc mạnh mẽ hướng về phía vách đá già nua phủ đầy rêu xanh của Azkaban.
Gió biển dính dáp lạnh lẽo thổi làm lay động áo choàng, đôi mắt màu đỏ tiên diễm nhìn chăm chú vào tòa kiến trúc dần dần hóa thành băng, đầu ngón tay để trong túi áo khẽ nhúc nhích — tự biến cho mình một phép giữ ấm.
Thật sự là…… Thời tiết khiến người ta khó chịu.
Ánh vào mi mắt là ánh lửa dâng tận trời, hòa cùng tiếng kêu thảm thiết phô thiên cái địa* của lũ tù nhân bị giam giữ bên trong đều không thể khiến cho gã bình tĩnh trở lại, ngược lại khiến gã càng thấy phiền toán.
*phô thiên cái địa: phủ khắp trời, che kín đất => í nói cái thế lớn mạnh.
Giết nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng.
Voldemort đấu tranh thật lâu, vẫn lấy tấm giương hai mặt ra.
“Lucius.”
Mặt kính lắc lư một trận, rồi xuất hiện ra một cái đầu tóc bạch kim, “Đại nhân?”
Quả nhiên so với cái câu “Chủ nhân” đầy nịnh nọt trước kia nghe thoải mái hơn nhiều, trước kia sao lại não tàn thế chứ? [Mỗ miêu: Nè! Cái kẽ não tàn còn không phải là mi sao? V: A! Va! Da!] “Trong vòng một tuần, ta muốn đến nhà Potter.” Rõ ràng vừa nói xong, lại không đợi đối phương kịp trả lời đã tắt giương rồi ném trở lại túi.
Trong trang viên nhà Malfoy xa xa, Lucius không sai biệt lắm vừa được thăng cấp [?] từ “Trợ thủ đắc lực của Chúa Tể Hắc Ám” thành “Thư ký toàn năng của Chúa Tể Hắc Ám” dụi dụi hai mắt màu xám, mái tóc màu bạch kim ỉu xìu gục xuống. Gã nắm lấy một tấm giương khác, dùng cái giọng cực kỳ ai thán nói, “ Severus ~ Tui cuối cùng cũng đồng ý với ý kiến của anh rồi….Không có loại thuốc độc chất lượng nào mà không gây đau đớn sao……..”
“……” Bên kia hiếm khi không thấy phun nọc độc.
Trong một đoạn im lặng dài thượt, bạch kim đại quý tộc gần đây bị áp bức có chút bi thảm không để ý đến hình tượng nữa mà vùi đầu vào chồng văn kiện.
*******
Nhấp một ngụm trà, Harry buông tờ [Nhật Báo Tiên Tri] số mới nhất xuống. Trên đó, là hình ảnh Azkaban bị bao vây bởi lửa đỏ hừng hực, không khí vặn vẹo, sóng biển không ngừng đánh vào nham thạch, nhưng vẫn không thể dập tắt lửa đỏ dấn lên như là đang ở nơi sâu nhất của Địa Ngục. Tiêu đề thật lớn màu đỏ tươi: Do làm xằng làm bậy nên phá đi xây dựng lại?!
Trên bài đặt vài tờ báo khác với nội dung tương tự, còn có cả vài tờ báo nước ngoài, thậm chí còn có vài tờ báo Muggle lộn xộn.
Liếc liếc mắt nhìn cái tên nào đó đang chờ mình phát biểu cảm tưởng một cái, Harry mặt không chút thay đổi đẩy đống báo chí ra, cầm một bức thư đặt bên cạnh lên, nói: 「Ừm, rất đẹp.」
「Dân chúng đang chờ mong “Chúa Cứu thế” ngài đáp lại chuyện này. Cho dù ngài đã tuyên bố trung lập, nhưng việc khiến bọn họ buông cái niềm tin đã tồn tại từ xưa đến nay vẫn là một chuyện rất rất khó khăn, thêm cả ngài Dumbledore góp sức, tôi thật sự không thể đem câu nói vừa rồi của ngài đi truyền tin trả lời được.」
「 Kia……..Phá thiệt đẹp.」
「 Thiếu gia……」
「 Nói thật mà.」 đột nhiên, cậu như nghĩ đến cái gì thú vị, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Thời gian tiếp xúc càng lâu, thiếu niên trước mắt lại càng ít cười trước mặt mình. Hoặc là nói, cái biểu tình như mặt nạ để lừa gạt kẻ khác kia cậu cũng dùng để đối với mình, cảm tình giữa hai người càng ít xuất hiện. Zero rất cảm ơn tín nghiệm của cậu, nhưng nhiều lúc, nhìn khuôn mặt thờ ơ như trống rỗng, không cảm xúc kia, ngực lại đau đến thắt chặt
Thật sự xin lỗi a…… Muốn cho cậu thoát khỏi vận mệnh của quân cờ, quả nhiên vẫn là, sai sao……..
「 Không cần để ý.」 Harry không ngẩng đầu, nhưng lại như nhìn thấu kẻ trước mặt, 「Bất quá chỉ là con đường khác nhau mà thôi.」
Chẳng qua là từ một nhà giam này, trốn sang một nhà giam khác. Tuy nhiên nếu nói có gì khác, thì hiện tại xem ra lại càng thoải mái hơn chút đi.
Cho nên, không cần để ý a……
「Đưa thứ này đến trang viên Malfoy.」Cậu dán lá thư vừa viết xong lại, rồi đưa qua.
Im lặng một lát, Zero nhận lấy bức thư rồi bỏ vào túi trong: 「Ngài quyết định rồi sao? 」Quyết định muốn gặp người kia sao?
「 Dù thế nào cũng gặp một lần, dù sao thì….làm gia tộc trung gian, quan trọng là công bằng a.」Mà mấy ngày trước cậu đã gặp Dumbledore rồi.
「 Tôi hiểu, sẽ nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.」Zero cúi đầu 90°, một hồi lâu sau mới đứng thẳng dậy, 「 Rất rất cảm ơn ngài, thiếu gia.」
Ngài luôn như vậy, chu đáo suy xét để ý đến người bên cạnh. Đến khi nào thì ngài mới thu ánh mắt lại, để tự nhìn bản thân đây…
Zero nhìn chăm chú vào thiếu niên vùi đầu vào công việc sau bàn, lẳng lặng đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.