[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 70:




So với sự hài hòa trong phòng hiệu trưởng, cũng vào ban đêm, trang viên Voldemort lại đèn đuốc sáng trưng, Lucius Malfoy chân tay luống cuống ôm một tập văn kiện, thừa dịp bốn bề vắng lặng uống một ngụm hết sạch một lọ thuốc tinh lực, thế rồi mới thở sâu, gõ gõ cánh cửa trước mặt
“Vào đi.”
Bạch kim quý tộc đẩy cửa ra, đập vào mắt là hai chồng văn kiện lung lay sắp đổ chiếm lĩnh toàn bộ mặt bàn làm việc bằng gỗ lim. Đại nhân của hắn đang nửa dựa vào cái ghế sau lưng, cau mày lật xem báo cáo trước mặt.
“Đại nhân, đây là tập báo cáo cuối cùng của chi nhánh bên Đức.” Lucius hơi hơi gật đầu, bước lên phía trước đặt cái gì đó trong tay lên bàn, “Thông qua nội dung kết luận của phần văn kiện cuối cùng này, có thể đoán ra được đám Tử thần thực tử ở Đức cuối cùng cũng bị nhãn tuyến của Thánh đồ phát hiện ra. Thời gian đại khái là 3 giờ trước.” Lucius vừa nói vừa không dấu vết lui về phía sau vài bước. Nhưng thứ làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là người đàn ông sau bàn không hề quăng ngọn đèn xuống đất hay ném một đòn hắc ma pháp nguy hiểm đến như mọi khi, mà chỉ dừng ngòi bút lại một chút, rồi là di động tiếp hệt như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Tin tức của Bộ Phép Thuật, vài ngày gần đây có rất nhiều Phù Thủy ngoại quốc tiến vào lãnh thổ của nước Anh, đại đa số là vẫn đi vào từ con đường thông với Muggle, chủ yếu là đến từ nước Đức, Pháp và các nước láng giềng, còn có một số ít phù thủy tới từ Bắc Âu. Theo tư liệu mà chúng ta nắm được, cũng không phải đều là thánh đồ. Bộ trưởng Bộ Ma Pháp muốn gửi một bức thư cho Thủ Tướng Muggle, hy vọng các ngành tương quan của bọn họ chú ý đến đám Phù Thủy dùng danh du khách để tiến vào nước Anh này.”
Cái mày nhíu chặt của Voldemort lại càng nhíu chặt hơn, buông tờ văn kiện vừa mới xem xong trong tay ra rồi lại lấy thêm một tờ mói: “Gì nữa?”
Lucius tạm dừng một lát, sau cùng mới cẩn thận nói: “Hôm nay cũng không nhận được tư liệu về vật phẩm mới của thành Littleton Ried tháng sau.”
“Bộp” một tiếng, bứt lông gãy đoạn. Trái tim Lucius run lên một cái, treo cao lên treo cao lên. Nhìn vị đại nhân kia nâng tay lên, hắn vội vàng mở miệng giải thích: “Chuyện thành Littleton Ried không cho phép hội viên VIP xem tư liệu vật phẩm mới cũng từng xảy ra một lần vào 3 năm trước rồi. Có nghĩa là thành Littleton Ried sẽ tổ chức một hội đấu giá công cộng lớn. Thời gian và địa điểm cụ thể thành sẽ gửi giấy mời đến dự trước 1 tháng cho hội viên VIP. Nghe nói trong lần bán đấu giá trước đã xuất hiện tài liệu độc dược ngàn năm khó gặp, không thiếu sinh vật huyền bí cao cấp và bản sao tư liệu hiếm. Chỉ là……”
“Nói.” Voldemort nâng tay bóp bóp mi tâm. Gần đây thực sự quá mệt mỏi, gã thế nào cũng không nghĩ tới, Ma Vương đời đầu đang an an ổn ổn ở trong Niumengjiade bỗng dưng lại chạy ra ngoài, vẫn là để giúp đỡ cái người từng là đối thủ lớn nhất. Điều này khiến cho gã hoài nghi cái chuyện quyết đấu nơi nơi vài thập niên trước căn bản chính là do hai người kia rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên mới bày trò ra chơi khiến cho toàn bộ thế giới Pháp Thuật chao đảo.
“Với nguồn tài chính hiện tại của chúng ta, sẽ không có bất cứ ưu thế gì ở hội đấu giá. Nếu thánh đồ thật sự ra mặt, chỉ sợ sẽ không để lại cho chúng ta bất cứ thứ có giá trị nào. Lại càng không cần bàn đến chuyện còn muốn tiếp tục chiến tranh…..” Tóm lại, tuy rằng được đại đa số thế gia quý tộc chống lưng, nhưng Tử thần thực tử hiện tại vẫn nghèo như trước.
Chiến tranh lần thứ nhất rõ ràng không nhiều phiền toái như thế! Grindelwald đáng chết! Dumbledore đáng chết! Potter đáng chết!! Nếu không phải rất ảnh hưởng đến hình tượng Công Tước Bóng Đêm hoàn mĩ của mình, thì Voldemort thật muốn hung hăng cắn khăn tay một cái. Cái tên quý tộc nắm giữ đại đa số của cái của giới Phù Thủy nước Anh cư nhiên lại chạy tới đây than nghèo! Chuyện khỉ gì đang diễn ra thế?!
Nhưng hiển nhiên Voldemort vẫn rất để ý hình tượng Chúa tể Hắc Ám của mình, bởi vậy nên gã chỉ phất tay để cho Bảo mẫu Tử thần thực tử cực phẩm chủ nhà Malfoy lui gia ngoài, sau khi cửa đóng lại, vẻ mặt trấn định mới suy sụp xuống.
Dumbledore và Hội phượng Hoàng của lão ta đã không cần suy xét đến nữa rồi, giới phù thủy nước Anh bây giờ, ngoài đám Tử Thần Thực Tử ra thì trên thực thế chỉ còn tồn tại hai thế lực đó là Thánh đồ của Grindelwald và Harry Potter với vị trí trung lập và được chống lưng bởi thành Littleton Ried. Trong lòng Voldemort rất rõ ràng, dựa vào việc bản thân mình hiện tại không có đủ linh hồn là lực lượng của đám Tử Thần Thực Tử thì sẽ không có cách nào để lập nghiệp và so sánh với đám Thành đồ đang trực tiếp tham dự vào Thế chiến thứ hai. Đây cũng là lời giải thích cho câu hỏi vì sao mà khi gã có thực lực mạnh mẽ nhất, cũng không hề có định vượt qua eo biển nước Anh.
Không nghĩ tới lần này gã bất quá lại khó khăn đến thế, hỏi người nhà……Chẳng lẽ thật sự cần phải liên hệ với Tiểu Thật sao? Thật không can tâm.
Cũng không cam lòng còn có cả Lucius mới vừa trở lại trang viên Malfoy. Tuy rằng từng sinh ra tâm tư bên lề, nhưng vị Chúa tể Hắc ám trở lại lần này khiến cho hắn nhớ thương sâu sắc cái vị Công Tước đại nhân ưu nhã hoa lệ, lực lượng mạnh mẽ mà mình nhìn thấy khi tốt nghiệp Hogwarts, đây cũng là nguyên nhân mà hắn vẫn không ngại mệt nhọc chịu áp bức ngay cả sau khi đã đưa con đến nơi an toàn. Hắn tin tưởng lúc này đây Chúa tể hắc ám nhất định sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng, và gia tộc Malfoy sẽ trở thành phụ tá mạnh mẽ nhất của Công tước đại nhân.
Cho tới nửa tháng trước.
“Đáng chết!” Không có người ngoài ở đấy, Lucius cuối cùng cũng có thể mắng ra một tiếng. Thánh đồ đột nhiên nhúng tay vào khiến cho mọi người bất ngờ. Tuy nói dù thế nào thì bọn họ cũng không có khả năng ngang nhiên đứng về phía Hội Phượng Hoàng vốn vẫn luôn đối địch với họ, nhưng chỉ cần họ đứng một bên quấy rối cũng đã đủ khiến ta sứt đầu mẻ trán rồi.
Lại nói, vì sao Grindelwald lại giúp Dumbledore, thậm chí còn không tiếc đánh vỡ lời thề đã hạ trong lần quyết đấu năm đó? Trong giới Phù Thủy, lời thề chẳng phải chỉ nói suông thôi đâu, Phù Thủy có lực lượng càng mạnh, thì lời thề sẽ mang theo ma lực càng mạnh, một khi làm trái lại lời thề thì phản hệ theo đó cũng sẽ càng lợi hại.
Grindelwald cư nhiên tình nguyện gánh vác phản phệ cũng muốn giúp Dumbledore, rốt cục là do duyên nhân gì?
Lucius đột nhiên run rẩy một cái. Hắn nhớ một hôm nào đó vừa vào phòng đã nhìn thấy Narcissa xem một cuốn sách bìa cứng, trên mặt bìa có in hình cơ thể hai ông cụ quấn riết lấy nhau……
Không, tôi gì cũng chưa nghĩ đến, gì cũng không biết. Lucius không ngừng tự thôi miên mình, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người.
Ừm, trở lại vấn đề cần giải quyết cấp bách hiện nay nào. Cho tới nay, Lucius đều cảm thấy kiêu ngạo về gia tộc của mình. Làm đệ nhất quý tộc giới Phù Thủy nước Anh, gia tộc Malfoy dẫu là ở lĩnh vực chính trị hay buôn bán, đều đứng ở vị trí mà người ngoài không thể lay động được, nhưng giờ đây, hắn lần đầu tiên cảm thấy nhà mình kiếm tiền còn xa mới đủ dùng, điều này thật sự khiến cho người ta cảm thấy thất bại vô cùng.
Cái này khiến hắn sinh ra ghen tỵ với cái tên bạn thân nào đó đang làm khách trong trang viên Potter, ngoài nghiên cứu độc dược ra thì cái gì cũng không thèm xét. Nếu Harry Potter có thể nhét Severus vào trong phạm vi bảo vệ của nó, nói vậy thì cũng sẽ không để ý mà đưa cho gã bình dược liệu độc dược vốn hẳn nên ở buổi đấu giá đi….Nghĩ như vậy, bạch kim đại quý tộc bắt đầu xanh xao.
May là hắn không biết vị bà xã mà mình vừa nhớ tới cách đó không lâu, đang ngồi bên giường vội vàng gấp gáp chế tạo Đoản văn nhiều tập [Phụ bản tuần san cho Nữ Phù Thủy Thánh Mungo] chuẩn bị xuất bản. Lại càng không biết hai ông cụ vừa khiến cho hắn một thân mồ hôi lạnh, đang bình yên ngủ chung trên một chiếc giường.
Có đôi khi, không biết mới thật sự là hạnh phúc.
——–
Dập lửa dưới vạc kim loại đi, Snape đổ chỗ độc dược mới chế vào bình thủy tinh rồi đặt nó lên giá để thành phẩm độc dược bên cạnh.
Hắn chưa từng bao giờ nghĩ mình có thể sinh hoạt như bây giờ, mỗi ngày đều không phải đọc sách mà chỉ thực hành các phương pháp phối độc dược, không còn phải tiếc nuối những linh cảm vừa lóe ra đã chết, cũng không cần phải lo lắng nguyên vật liệu không đủ nên đành phải buông tha cho thực nghiệm nào đó. Trong cái cuộc sống tựa như đang nằm mơ này, hắn thậm chí còn mau chóng quên sạch tất cả những đau khổ tra tấn mà mình đang đeo trên lưng, đang gánh vác. Hội Phượng Hoàng cái gì, Tử thần thực tử cái chi, đều không liên quan đến hắn.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ chết trong chiến tranh song phương, chết trong lúc bảo vệ đứa trẻ kia, đây ban đầu chính là con đường hắn chắc chắn sẽ phải đi, một thân một mình, mang theo cả sự hiểu lầm và oán hận.
Mà giờ đây, ngược lại bản thân mình lại được đứa bé kia bảo vệ………sao…..
Snape lại vẫn nhớ rõ cái câu thuật lại của tên quản gia nhà đứa bé: Đây là sự bồi thường từ mẹ tôi. Bởi vì câu này, hắn mới ở lại. Cũng không phải là thật sự muốn cái gọi là bồi thường, chỉ là, hắn hiểu Lily, không hy vọng cô gái tinh khiết hệt như hoa bách hợp kia dù cho đã sang thế giới bên kia cũng không thể an tâm.
Như là biết tâm tư của mình, từ khi vào trang viên Potter, Snape chưa một lần từng thấy Harry Poter, một ngày ba bữa đều do Zero đem đến khu nghỉ ngơi cạnh phòng thí nghiệm. Muốn cái gì cũng chỉ cần nói với Zero một tiếng, thậm chí chỉ cần viết một tờ giấy để lên bàn, nhiều nhất là ba ngày sau là sẽ có thể thấy thứ kia nằm lẳng lặng trong kho dự trữ nguyên vật liệu đối diện với khu nghỉ ngơi, hoặc là kho hàng cách vách chuyên môn lưu trữ đồ dùng sinh hoạt.
Hắn ngược lại lại gặp con đỡ đầu của mình Draco. Đứa nhóc tóc bạch kim này là một trong số ít khách nhân của trang viên Potter, bình thường 1~3 giờ chiều nào cũng chạy tới phòng thí nghiệm hỏi những vấn đề liên quan tới độc dược. Theo miệng thằng nhóc thì có thể biết được một ít tin tức bên ngoài, và tình trạng của chủ nhân. Về phần con chó ngốc cũng làm khách ở đây, Snape hoàn toàn không thèm nhìn đến.
Ngày nào cũng đọc sách, thực nghiệm, chỉ bảo con đỡ đầu, từng ngày từng ngày trôi qua, bĩnh lặng tựa như mọi rối loạn bên ngoài căn bản đều không tồn tại. Tất cả đều khiến hắn có cảm giác không chân thật
Harry Potter…… Lắc đầu muốn loại cái tên này ra khỏi óc, Snape cầm một lọ độc dược, ngửa đầu uống xuống.
“Ngày nào cũng uống thuốc tinh lực thì không tốt cho cơ thể đâu, ông nên nghỉ ngơi nhiều lên.”
Snape đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn bóng dáng thẳng tắp đang đứng ở cửa. Hắn lại một lần nữa không phát hiện người này đến. “Tôi có thể cho rằng ngài Zero bị rảnh rỗi chiếm sạch đầu óc nên mới chạy tới đây xen vào chuyện của người khác không?”
“Xin lỗi quấy rầy.” Zero không quan trọng trả lời, trên mặt có vẻ ưu sầu khó có được khiến Snape hơi hơi giật mình. Hắn chưa từng thấy trên mặt người đàn ông này có biểu tình gì khác ngoài tươi cười. Snape đột nhiên có dự cảm bất thường. Quả nhiên, câu tiếp theo của người kia khiến tim hắn tạm dừng trong một cái chớp mắt.
“Nếu không phải bởi vì nếu còn cứ tiếp tục như vậy, thiếu gia sẽ thật sự đi gặp cha mẹ xa cách đã lâu của cậu ấy mất, thì tôi cũng không đang khuya chạy tới nơi này cho ngài Snape mắng đâu.”
“Anh nói cái gì?!”
_________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.