[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 77:




Mở mắt ra, bóng tối dày đặc lật tức ôm chặt lấy cơ thể mình; vươn tay ra, đầu ngón tay gần trong gang tấc cũng bị bóng tối níu chặt; nằm xuống, lưng chạm vào một thứ chẳng hề có chút mềm mại nào; đứng lên, mặt đất dưới chân chẳng hề vững trãi. Hình như cậu đang ở trong một không gian hư ảo, nhìn không thấy, nghe không được, không tồn tại bất cứ giác quan nào.
Dạo một vòng quanh cái thế giới khó phân ranh giới, lại trở về điểm xuất phát.
Harry không biết là có thành công gợi khóe miệng lên hay không, nhưng cậu biết chắc rằng trong lòng cậu đang cười đến bất đắc dĩ.
Cậu lại nhắm mắt lại.
Quen thuộc quá, đây mới là nơi quen thuộc nhất với mình.
Cho nên, chẳng sao cả. Mặc cho Tiểu Thất ở bên ngoài khốn khổ thôi.
——–
Lucius đứng ngoài phòng sách, nghe tiếng nổ mạnh và tiếng đồ vật vỡ nát phát ra không ngừng bên trong mà đổ mồ hôi lạnh. Vài phút trước, Chúa tể Hắc Ám còn đang xem báo cáo hoạt động tài chính của Tử thần thực tử, đột nhiên lại nhìn thấy một phong thư đột ngột xuất hiện trên bàn. Ma lực của công tước đại nhân của gã gần đây bắt đầu bất ổn, càng ngày dao động càng mạnh khiến cho gã hạ quyết tâm nhất định phải rời khỏi phòng sách thật mau. Cửa vừa khép lại đã nghe thấy tiếng nổ cực lớn vang lên từ trong phòng khiến cho gã cảm thấy mình may mắn vô cùng khi là một người biết thức thời. Cũng không rõ là thư do ai gửi tới? Bên trong rốt cục viết cái gì? Cư nhiên có thể khiến Chúa tể hắc ám kích động đến thế?
Lúc này, phong thư kia sớm đã biến thành muôn ngàn mảnh nhỏ rơi toán loạn trên mặt đất. Voldemort hung hăng lườm mấy mảnh vụn kia, sau khi dung hợp vài mảnh hồn, đôi mắt gã nhanh chóng biến thành màu đỏ sậm thể hiện sự kích động vô cùng của gã lúc này. Phòng sách đã biến thành một mớ lộn xộn hệt như vừa có một cơn lốc quét qua, giá sách sở hữu rất nhiều cuốn sách đã bị ma pháp kinh khủng xé rách, cực kỷ thê thảm đổ rạp xuống mặt đất, cái bàn thì giờ cũng đã thành đống phế liệu.
Potter đánh chết! Ma Vương đại nhân hận không thể chạy tới trang viên Potter Avada Kedavra cái tên khốn khiếp nào đó một trăm lần. Cái gì gọi là “Để thành Littleton Ried sống một năm, ngài và đám tử thần thực tử sẽ có một vụ mất mùa trong Hội đấu giá.”?! Cái gì gọi là “Chính Tiểu Thất đã đồng ý, lần này hai mảnh hồn của ngài sẽ gia nhập vào danh sách vật phẩm của Hội đấu giá”?!! Cái gì gọi là “Gia tộc Potter nguyện ý giao toàn bộ quyền sở hữu đối với số tiền bán các vật phẩm trong hội đấu giá của thành Littleton Ried cho ngài và Tử Thần Thực Tử, với điều kiện là ngài chấp nhận gả vào gia tộc Potter, kí kết khế ước hôn nhân với đương nhiệm gia chủ Harry Potter”?!!!
Đáng chết cư nhiên là “Gả”! Tên kia cư nhiên dám dùng từ “Gả”!! Dựa vào cái gì mà dám dùng từ “Gả” chứ không phải từ “Cưới” với tôi!!! [Nè!]
Tuyệt đối không có khả năng! Trừ khi là tôi cưới! [Nè nè!!]
Nhưng khi nhìn thấy hai tờ được đánh dấu rõ ràng mức giá khởi điểm của hai Mảnh hồn, Voldemort lại cảm thấy dạ dày mình đau dữ dội. Tuy rằng linh hồn phân liệt ra ngoài là đã đương tương với một nhân cách độc lập khác — ví dụ như cái tên Tiểu thất chân ngoài dài hơn chân trong nào đó, nhưng trong giới Phù Thủy toàn là nguyền rủa người khác qua máu, trông qua linh hồn thì còn chưa biết có thể làm gì đâu. Gã mới không tin Grindelwald sau khi thấy hai thứ này thì sẽ không mua về lấy lòng lão ong mật của ông ta đâu. Hơn nữa, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tử thần thực tử hiện giờ…..Đúng là cùng cực thiệt, bây giờ ngay cả so với Muggle cũng thấy khó khăn hơn, thì làm sao có khả năng so sánh với đám thánh đồ. Một vụ mất mùa trong hội đấu giá quả thật là rất có khả năng xảy ra…..Nhưng nếu có thể sở hữu toàn bộ tiền lời của hội đấu giá thì lúc đó chiến tranh có thể xem là kết thúc rồi. Sau đó Thánh đồ có trà trộn thế nào nữa thì Dumbledore và câu lạc bộ gà tây của lão ta cũng thua chắc.
Chẳng lẽ thật sự phải [ beep –]?
“Lucius, lăn vào đây.” Voldemort nâng tay tu cái ghế dựa sau bàn, mở miệng triệu hồn tên đại quý tộc bạch kim vào.
Lucius hạ mắt bước vào, nhìn không chớp mắt: “Đại nhân.”
“Trong một tháng, Tử thần thực tử có thể góp nhiều nhất bao nhiêu tiền?” Ít nhất cũng phải đủ để mình mua Mảnh hồn chớ.
Gã ngược lại lại không nghĩ tới hoàn toàn có thể nhúp một tên pháo hôi* lên làm đồ treo thưởng.
*bia đỡ đạn/ vật hy sinh
“Ách……” Trong Tử thần thực tử có vài thế gia quý tộc nhưng đại đa số đều gia nhập chiến tranh lần một, cho dù may mắn bảo trụ được gia tộc, nhưng mười mấy năm qua cũng phải chịu phiền toái không ngừng, vì muốn thanh tĩnh nên không ít người chọn ném tiền vào Bộ Phép Thuật, hơn nữa đại đa số sản nghiệp quý tộc đều không thể lưu thông tùy ý, giờ mà muốn đống góp tài chính thì thật đúng là…..“Trong một tháng thì có thể góp nhiều nhất 1 triệu 3000 vạn Galleons.” Ngay cả một sợi cỏ trong Hội đấu giá cũng không mua nổi.
Không khí lập tức cứng lại. Lucius thật cẩn thận ghé mắt nhìn cái vị đại nhân âm thầm ngồi trên vị trí chủ thượng, gã đang nhíu chặt mày, mặt vặn bẹo, đôi mắt màu đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm cái bàn trống trải. Một lát sau, Voldemort mở miệng: “Chuẩn bị đi, ta muốn đến trang viên Potter.”
“Không cần phiền toái.” Cửa phòng sách bị đẩy ra, cậu bé vừa rồi còn làm vị Chúa tể Hắc ám nào đó tức chết bước vào, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng sách thì sửng sốt vài giây, lật tức cười rộ lên tỏ ý “Tui hiểu mà, tui hiểu mà”, “Đại khái là biết anh muốn gặp tôi, cho nên tôi liền tới đây. Sao thế, không chào đón à?” Nói rồi, cậu ta liền đi qua, theo sát phía sau là Zero đã sớm chuẩn bị sô pha thoải mái và trà bánh.
“Đại nhân, tôi lui trước.” Lucius thấy thế, vội vàng rời khỏi phòng sách. Gã cũng nhìn ra Harry có chút vấn đề, bất quá Chúa Tể Hắc Ám còn chưa nói gì thì một tên quá chăng cũng chỉ là thuộc hạ [Mỗ miêu: Rõ là là triệu hồi thú ~] cũng không dám nhiều lời.
Nhanh chóng sắp xếp hoàn tất, Voldemort phất tay làm cho phòng sách đang loạn thất bát tao sửa thành cái nơi mình quen thuộc, vừa hứng thú đánh giá cậu bé đang ngồi trên sô pha uống trà: “Tiểu Thất?”
“Không sai.” Bọn họ có cùng một linh hồn, cảm ứng giữa hai bên rất mạnh, nên bị nhìn ra ngay lật tức cũng chẳng kỳ quái gì.
“Thế thì, có thể nói cho tôi biết lá thư này là sao được chứ?” Voldemort nguy hiểm nheo lại ánh mắt. Gã hoàn toàn không tin cái chủ ý này là do Harry Potter nói ra.
Không thể không nói, kẻ hiểu mình nhất vĩnh viễn luôn là chính bản thân mình.
“Thì chính là thế đó. Chủ hồn, khả năng đọc của anh giảm xuống rồi sao?” Tiểu Thất hoàn toàn không cảm thấy chuyện tự châm chọc mình là một chuyện rất quỷ dị.
“Tôi cũng không nhớ mười sáu năm trước tôi lại…..hoạt bát như thế.” Cắn răng phun ra từng từ một, Voldemor nhìn chăm chú vào khuôn mặt mang biểu tình như thể ăn phải ruồi bọ kia, tâm tình tốt hơn một chút.
“Zero đã khẩn thiết nói chuyện với ngài Grindelwald rồi, đối phương đã đồng ý đóng gói lão ong mật về Đức — cưới hỏi đàng hoàng nga~ đây là bảng giá khởi điểm của hai mảnh hồn. Nhưng tôi dù sao cũng là Voldemort, không định để mình một mình lưu lạc tha hương, hơn nữa Grindelwald vào lão ong mật khi không có việc gì làm cũng thích nghiên cứu này nọ, ai biết bọn Tiểu Tam Tiểu Tứ vào tay họ thì sẽ ra sao. Chủ hồn, anh nghĩ thế nào?”
Tôi nghĩ thế nào á…..Tôi nghĩ là cậu chết luôn đi! Voldemort thật muốn không chút hình tượng rống lại như thế. Hình tượng là cái gì? Có thể giúp gã có tiền thu mua hai Mảnh hồn kia trong vòng một tháng sao? [Mỗ miêu: Ấy….Thật sự không thể có chuyện đó đâu Ma Vương đại nhân ~ Voldemort: A! Va! da!]
Tiểu Thất không phá rối chủ hồn đang tự hỏi, ung dung uống một ngụm trà, nhắm mắt lại. Tìm kiếm linh hồn Harry trong một mảnh tối đen hoang vu của không gian ý thức, mấy ngày nay anh làm thế nào cũng không thể tìm thấy cái linh hồn lặng yên kia.
Nhất định rất cô đơn ha. Hệt như lúc mình bị vây khốn một mình trong không gian ý thức.
Cho nên anh mới đồng ý không chán ghét thay cậu nhảy nhót lần này.
“Chuyện này hẳn nên là một vị khác đương sự đến nói với tôi chứ nhỉ?” Voldemort lại mở miệng, lại không trả lời câu hỏi lúc trước, ngược lại nhướng nhướng mày,“Harry Potter đâu?”
“Tên kia không ngại cưới anh.”
“……” Ế một lúc. Voldemort nắm chặt đũa phép trong túi áo, lật tức buông tay ra, “Harry Potter tất có lí do để vội vàng kí kế ước hôn nhân với tôi trong vòng một tháng chứ.” Gã quyết định nói ra phán đoán.
“Đúng là không hổ là tôi.” Tiểu Thất thật lòng bật cười, “Đương nhiên có lý do, không thì nào có gia đình quý tộc nào thèm nhận anh làm con dâu chứ? Nhà Potter cũng phải trả một cái giá rất lớn đó~”
“Chúng ta đều là Voldemort.” Ngữ khí bình tĩnh nhẹ nhàng nói ra. Tốt xấu gì chúng ta cũng đều là Voldemort, ai lại cố gắng hết sức để gả mình ra ngoài như thế?
Làm người ta ngoài ý muốn là Tiểu Thất lại thu lại nụ cười. Ôm chén tràn nóng hầm hập trong tay, anh nhìn chăm chú vào chén nước, trong mắt dần mất đi tiêu điểm. Khói trắng bốc lên che đậy biểu tình của anh ta. Giống như qua rất lâu sau, cuối cùng anh ta mới nói: “Tôi biết nhiều chuyện lắm, cậu ta sẽ không để cho tôi đi. Hơn nữa…..” Tôi đại khái cũng không muốn rời đi, “Cho nên chỉ có anh là Voldemort thôi.”
Mà tôi, có lẽ sẽ vĩnh viễn là Tom Riddle.
Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy trước đây anh chưa từng thoải mái. Từng làm Voldemort sở hữu dã tâm và nhuệ khí, nhưng tất cả đều đã phai nhòa đi sau một khoảng thời gian ngủ say do bị phong tỏa. Cho tới nay, anh rốt cục cũng thừa nhận, mình rốt cuộc cũng không thể quay lại thời kì Chúa tể Hắc ám năm đó, rốt cuộc không thể quay lại cái thời tuổi trẻ khí thịnh, lực lượng mạnh mẽ đó, không có đủ quyết đoán để chiến đấu với Dumbledore và các đại quý tộc trong sáng ngoài tối khác.
Rốt cục cũng thừa nhận, mình chỉ là Tom Riddle. Buông tha cho cái gọi là khát vọng và trách nhiệm, ở bên ngoài ầm ĩ đã lâu, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát.
Trận cá cược giữa anh và cậu bé, trong lúc anh không hề phát hiện, đã thua trận triệt để. Có lẽ, hệt như lúc cậu ta nói, lúc mình đưa ra đề nghị muốn cá cuộc, là đã thua rồi.
Cũng không biết khi nào thì chủ hồn nhận ra được. Mình chung quy cũng chỉ là một mảnh linh hồn nho nhỏ.
“A, cậu hiện tại không hề có điểm nào giống một bộ phận của linh hồn tôi.” Voldemort cười nhạo một tiếng. Gã đương nhiên có thể hiểu ý tứ trong lời đối phương, với gã mà nói, đó đúng là chuyện mình chẳng thể lý giải nổi.
“Vậy khi tôi không phải anh nữa rồi. Tôi cũng có thể càng thêm không cố kỵ thúc đẩy chuyện anh gả vào nhà Potter.” Tiểu Thất nheo mắt cười, một tia cô đơn ẩn sâu trong đáy mắt.
“……” Cậu có thể ngoan một chút, thật đó…..
“Thuận tiện nói một câu, lực lượng của Thánh đồ lúc này gấp mười hai lần Tử thần thực tử, còn chưa tính đến những lực lượng ngầm đâu, anh biết đó.”
Voldemort thiếu chút nữa cắn một ngụm nha.
Mợ nó, đều là tổ chức khủng bố nổi tiếng được cả giới Phù Thủy công nhận, sao chênh lệch có thể lớn đến vậy a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.