Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 13: Em là rùa hả?



"Phó thiếu cố lên!"

"Dịch Bắc cố lên!"

Trên sân bóng hầu hết các thiếu nữ đều hò reo cổ vũ cho Phó Dịch Bắc, ngay cả La Tuệ Lăng hai má ửng đỏ ngượng ngùng cũng lớn giọng cổ vũ cho anh.

Duy nhất chỉ có Tần Nguyệt mãi vẫn không hó hé lời nào, cô ôm chặt chai nước khoáng trong lòng đôi mắt âm thầm dõi theo bóng dáng thiếu niên kia.

"Hoan hô!"

Phó Dịch Bắc lần nữa úp bóng vào rổ khiến cho cả đám thiếu nữ phải réo lên một tiếng.

Cả người anh ướt đẫm mồ hôi nụ cười sáng chói còn hơn cả ánh mặt trời ban trưa, anh đập tay ăn mừng với Thẩm Thiên Thành một cái rồi cố ý liếc nhìn sang hướng Tần Nguyệt.

Bốn mắt chạm nhau, Tần Nguyệt hơi đờ người giây lát sau đó vờ như không có gì mà thu tầm mắt về, cô bất giác mở chai nước khoáng ra ngửa đầu uống.

Khoé môi Phó Dịch Bắc nhếch lên anh khẽ xì một tiếng tiếp tục lao vào trận bóng dang dỡ.

Tần Nguyệt uống một hơi gần nửa chai nước đưa tay vuốt vuốt ngực nhuận khí, cô tưởng mình sắp tắt thở tới nơi rồi!

Người kia tự dưng lại nhìn cô làm gì không biết, còn cười nữa!

Từ lúc sáng nay ở rừng cây nhỏ cô đã thấy anh khác khác rồi mà không hiểu vấn đề nằm ở đâu.

Bây giờ thì cô đã có thể xác định anh có chút khác với vài lần gặp mặt trước, cụ thể chính là trong ánh mắt anh lúc nhìn cô đã không còn tia địch ý nhàn nhạt kia nữa.

Tần Nguyệt không biết vì sao anh lại thay đổi cái nhìn về cô, nhưng bớt đi một người chán ghét mình trong lòng cô cũng thấy nhẹ nhõm đi không ít.

Trận bóng rất nhanh đã kết thúc, đội chiến thắng chính là đội của Phó Dịch Bắc và Thẩm Thiên Thành.

Theo như lời hứa ban đầu, Thẩm Thiên Thành vui vẻ kéo Tần Nguyệt và La Tuệ Lăng đi ăn kem, ngoại trừ bốn người bọn họ còn có ba nam sinh khác cùng đội bóng khi nảy đi cùng.

Gần đại viện có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, cả đám kéo nhau đi bộ đến đó. Thẩm Thiên Thành miệng vẫn luyên thuyên không ngừng cùng ba nam sinh khác bàn luận về trận bóng khi nảy.

"Lúc đó tôi ném bóng qua, Dịch Bắc liền bắt được sau đó bật người tung bóng!"

Thẩm Thiên Thành búng tay cái chóc, cảm khái thốt hai từ.

"Ngầu đét!"

Cả đám đều bật cười thành tiếng, La Tuệ Lăng cũng chạy đến góp vui đôi câu.

"Đúng ạ, lúc đó đường chuyền bóng của mấy anh tuyệt lắm luôn, đặc biệt là cú ném 3 điểm của anh Dịch Bắc!"

Một trong ba nam sinh đi cùng tên là Phùng Vĩ, nhìn La Tuệ Lăng xinh đẹp khả ái cười cong cả mắt khen bọn họ, thì nhịn không được mà đỏ mặt.

"Em tâng bốc bọn anh quá!"

Anh ta gãi gãi ót sau đó nhìn sang Phó Dịch Bắc, nói thêm một câu cho đỡ ngại.

"Cậu thấy sao Phó thiếu?"

La Tuệ Lăng thẹn thùng nhìn sang Phó Dịch Bắc, chỉ thấy anh lười nhác đem cọng cỏ ngậm trong miệng ném đi đáp bâng quơ.

"Thường thường."

Ánh mắt La Tuệ Lăng chợt ảm đảm đi, nhưng rất nhanh đề tài này đã bị Thẩm Thiên Thành chuyển đi.

Phó Dịch Bắc xoay xoay cổ thư giãn gân cốt, sau đó anh dừng lại bước chân khuỵu gối thắt lại dây giày, đám người nói chuyện hăng say nên anh có dừng lại cũng không ai phát hiện.

Tháo ra, thắt lại, lúc anh đứng lên thì Tần Nguyệt cũng đã chậm chạp đến gần. Anh nhíu mày liếc cô một cái, giọng nói bất thiện.

"Em là rùa hả? Bò lâu như thế mới đến!"

Tần Nguyệt vốn cảm thấy bản thân không thể hoà nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ nên mới cố tình đi tụt lại phía sau.

Cô nhìn chân mày nhăn tít của anh, vốn muốn giải thích một chút nhưng lúc lời đến bên môi lại là:

"Ừ."

Phó Dịch Bắc nghẹn họng tức tối không thôi lại thấy cô vẫn dùng cái vận tốc rùa bò kia mà đi, anh liền dứt khoát nắm lấy cổ áo cô xách lên ép cô bước đi theo chân mình.

"Vậy thì tôi chỉ còn cách xách con rùa này đi cho nhanh vậy."

Tần Nguyệt trợn mắt há hốc miệng cố vùng vẫy khỏi tay anh.

"Anh làm gì thế hả? Thả ra!"

Phó Dịch Bắc mắt điếc tai ngơ không chút dịu dàng kéo cổ áo cô lôi đi, Tần Nguyệt không địch lại sức của anh cuối cùng chỉ đành sải chân dài hơn đuổi theo bước chân anh.

Nhưng chân cô ngắn không thể so với cặp dò như cái sào của anh, đi một hồi đã không có cách nào theo kịp.

"Anh đi chậm thôi, tôi theo không kịp!"

Cô nhỏ giọng muốn thương lượng với anh, nhưng người này ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn cô.

Tần Nguyệt vừa bực vừa ức hốc mắt thoáng đã đỏ bừng cả lên, cô mím môi thỏ thẻ gọi một tiếng.

"Phó Dịch Bắc."

Phó Dịch Bắc chớp mắt một cái cúi đầu nhìn cô.

"Gì?"

Tần Nguyệt mím môi, nói:

"Anh đi chậm thôi, tôi theo không kịp."

Phó Dịch Bắc lần này đã chịu thu tay về sải chân đi trước cô, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

"Phiền phức."

Tần Nguyệt bị anh chê phiền cũng không nói năng gì mà nhấc chân đuổi theo anh.

Anh đi trước cô đi sau, nhưng bất ngờ là lần này cô đã đuổi kịp bước chân anh. Tần Nguyệt cúi đầu nhìn chăm chú nhịp chân đều đặn của hai người, có chút thích thú mà cong cong môi.

Phó Dịch Bắc cũng lén liếc mắt nhìn sang xem cô có đuổi kịp bước chân mình không, anh đưa tay gãi gãi đầu nhớ lại giọng điệu khi nảy cô gọi tên mình.

Có chút mềm, có chút lạnh, ừ nghe cũng rất êm tai.