Do cuộc tranh cãi vừa rồi mà bầu không khí trên bàn trở nên trầm lặng.
Sau khi im lặng ăn hơn mười phút, Trương Quý Sinh lại đột nhiên nói: "Con luôn cảm thấy mình nợ anh trai."
Trương Hồng Phúc vừa nghe xong đập bàn ăn, chén đĩa kêu loảng xoảng: "Quý Sinh, hôm nay mày làm sao vậy?"
Trương Quý Sinh phớt lờ ông tiếp tục nói: "Lúc thi đầu vào đại học…"
"Quý Sinh! Mày muốn chết phải không…"
"Nghe con nói! Hồi kỳ thi đại học, anh trai con học tốt. Ba mẹ bắt con đổi phòng thi với anh ấy, để anh ấy thi hộ. Cuối cùng con đã dùng điểm của anh ấy để đỗ trúng trường đại học trọng điểm. Còn Trương Sơ Sinh, anh ấy vì bài thi điểm thấp của con, cuối quả đến trường ban đầu còn không chấp nhận. Thi được hai năm, điểm năm nay càng thấp hơn trăm trước. Còn con, Trương Quý Sinh, được học ở một trường đại học tốt, sau tốt nghiệp thì tìm được một công việc tốt, từ việc học đến công việc đều thuận buồm xuôi gió. "
Bàn ăn trở nên im lặng, Lưu Khiết nhìn chằm chằm vào anh với vẻ khó tin. Cô biết chồng mình học không quá giỏi, lại còn trượt nhiều môn nhưng cô chỉ cảm thấy đó là do anh bỏ bê việc học sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Lại không ngờ đến, kết quả này ngay từ đầu vốn đã không phải của anh! Hình tượng của chồng, thậm chí là hình tượng của gia đình chồng trong lòng cô bỗng nhiên hoàn toàn bị sụp đổ. Còn Trương Sơ Sinh thì sao, Trương Sơ Sinh có thực sự là loại người mà cô từng nghĩ trước đây?
Cô nhớ lại tiếng gầm thét mà cô nghe thấy ở bên kia cửa. Mạng của anh là của tôi. Hóa ra đây không phải là một lời đe dọa, mà là một lời cáo buộc.
Nhưng sao hôm nay tự dưng thấy chồng mình cắn rứt lương tâm? Nghĩ đến biểu cảm của anh kể từ lúc trở lại vào tối hôm qua, Lưu Khiết luôn cảm thấy xung quanh mình có một thứ gì đó vô hình khiến cô không yên lòng.
Trương Quý Sinh không quay đầu lại xem phản ứng của Lưu Khiết mà lại cười với ba mẹ "Ba mẹ nói xem, đây là công bằng sao? Con với anh đã đánh đổi cuộc sống của nhau!"
Trần Tuệ Ngọc lo lắng: "Đừng nói như vậy, nếu điểm của anh trai con thật sự tốt, nó có thể thi đậu vào năm thứ hai, ai biết nó lại không đậu. Không phải mẹ cũng đồng ý cho nó thi lại sao? Ai biết được lần này lại kém hơn lần trước! Là do nó không chăm chỉ học hành, trong lòng hận chúng ta! Tâm chí yếu đuối như vậy, làm sao học được đại học của con, có thể bước được vào xã hội sao? "
Trương Quý Sinh nhìn chằm chằm thức ăn trong bát, đột nhiên nói: "Nếu như đổi lại thì sao! Nếu lúc trước đổi được, bây giờ cũng có thể để chúng con đổi lại, cho anh ấy công việc của con, cho anh ấy nhà, rồi con dẫn vợ con về ở cùng ba mẹ, ba mẹ có đồng ý không? "
"Vớ vẩn!"
“Tại sao ba mẹ có thể tùy ý thay đổi, còn con lại không thể!” Trương Quý Sinh định nói tiếp thì điện thoại trong túi lại đột nhiên vang lên, anh bật dậy khỏi chỗ ngồi giống như bị điện giật nắm chặt điện thoại chạy thẳng ra ngoài.
Chưa đến hai phút sau anh đã quay lại, im lặng đi đến bồn rửa mặt rồi mới ngồi lại xuống bàn.
Mọi người trong bàn đều nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với anh, im lặng nhìn anh chờ đợi, không biết đợi đến khi nào.
Anh cúi gục đầu xuống, giống như cánh cung bị kéo căng hết cỡ, hồi lâu sau mới ngồi thẳng lại, nhìn chằm chằm vào hai người trên bàn nói: "Muộn lắm rồi vừa có cuộc điện thoại nói anh con đã nhảy lầu. "
"Gì cơ?"
"Quý Sinh đừng có đùa giỡn như vậy, làm sao có thể?!"
Trương Quý Sinh nghe xong lời này, đột nhiên như có sinh khí, hai mắt rực lửa, ngữ khí dồn dập chất vấn: "Hai người nghĩ rằng anh ấy không thể nhảy lầu sao? Tại sao? Vì lý do gì?"
Tất nhiên họ không nghĩ là có lý do gì cả, sự phủ nhận vừa rồi chỉ là cố ý trốn tránh. Trên thực tế, Ông bà Trương đều biết rõ lý do Trương Sơ Sinh tự sát.
"Đừng hỏi nữa, tại sao nó lại đột nhiên nhảy lầu? Thật là khủng khiếp, đang yên đang lành..."
Nhìn thấy ba mẹ dường như cuối cùng đã chấp nhận sự thực này, họ bắt đầu bật khóc, ngọn lửa trong mắt Trương Quý Sinh vụt tắt.
Anh thu ánh nhìn đầy uất ức của mình và đi ra ngoài với vẻ mặt thất thần. Lưu Khiết sợ anh xảy ra chuyện gì nên chần chừ một lúc rồi đi theo anh ra ngoài, chỉ thấy anh ta mở cốp xe lấy ra một chai rượu.
Cô lại chạy theo Trương Quý Sinh trở lại nhà. Nhìn Trương Quý Sinh mở chai rượu, rót rượu vào ly của mình và của ba mẹ, lại rót đầy một ly rỗng khác.
Sau khi rót xong rượu, anh nói: “Chai rượu này vốn định để ở nhà, đợi dịp Tết Nguyên Đán mới mời cả nhà uống, chúng ta uống ly này coi như tiễn anh ấy đi. "
Nói rồi anh đổ rượu từ trong ly xuống đất.
Lưu Khiết nhìn người chồng đang đau buồn của mình và cảm thấy rằng cô không nên so đo về những gì đã xảy ra trước đó, cô đưa tay ra muốn rót cho mình một cốc.
“Không phải việc của em!” Trương Quý Sinh gạt tay cô ra.
Cô chỉ có thể yên lặng ngồi ôm Nhạc Nhạc sang một bên, Nhạc Nhạc ngẩng đầu trong vòng tay của cô nghiêm nghị nhìn Trương Quý Sinh.
Chương 9
Nhìn thấy ba mẹ cầm chén rượu lên muốn uống, Trương Quý Sinh lại giơ tay ra hiệu họ từ từ, rồi nói với họ: “Ba mẹ còn nhớ không? Khi còn nhỏ hai đứa con leo lên cây không xuống được, hai người đứng dưới gốc cây bảo hai đứa tụi con nhảy xuống. Kết quả hai người đều chạy đến đón con, anh không được ai đón ngã xuống mặt đất, mà dưới đất thì có tảng đá…”
Trương Hồng Phúc gào to ngắt lời anh ấy: “Đừng nói nữa! Bây giờ con nói những lời này có ích gì?”
Cái miệng đang hé ra của Trương Quý Sinh khựng lại, sau vài giây im lặng, anh ấy cầm chén rượu lên uống cùng với ba mẹ.
Uống hết rượu, anh ấy đứng dậy không nói một lời, tự nhốt mình ở trong phòng.
Trên bàn đột nhiên không ai nói gì, Lưu Khiết đang nghĩ muốn đỡ hai ông bà vào trong phòng nghỉ ngơi, nhưng Nhạc Nhạc trong lòng cô lại bắt đầu quấy phá: “Ông ta thật sự không phải ba con!”
Lưu Khiến cảm thấy bực bội và bất an, cơn giận trong lòng cô ấy đột nhiên bùng lên, quát lớn: “Im đi, đừng nói bậy!”
Nhạc Nhạc lại khóc òa lên: “Con không nói dối, trên đầu ông ta có sẹo, trên đầu ba không có sẹo!”
Dù biết trẻ con ở tuổi này hay nói bậy bạ, nhưng trái tim Lưu Khiết vẫn đột nhiên giật thót, trực giác của cô cho biết có gì đó bất thường!
Cô ôm Nhạc Nhạc dỗ dành: “Đừng khóc, nói cho mẹ nghe, sẹo là cái gì?”
“Chính là sẹo đó! Ông ta gọi điện thoại, rửa mặt, sau đó sẹo đã mọc ra!”
Gọi điện thoại, rửa mặt? Lúc Trương Quý Sinh nghe điện thoại xong đúng là có đi rửa mặt, nhưng trên mặt anh ấy có gì khác thường sao? Tại sao cô lại không để ý nhỉ.
Nhạc Nhạc cứ luôn miệng nói người đó không phải ba, vậy anh ấy là ai? Đột nhiên trong lòng cô xuất hiện một suy nghĩ hoang đường đầy khủng khiếp, cô nhớ đến biểu hiện khác thường của chồng hai ngày qua, nhớ đến “Trương Sơ Sinh” bổ nhào lên cửa sổ xe, vì sao lúc ấy anh ta đột nhiên nhắc đến vòng cổ của cô? Trang phục và hoàn cảnh sống khác nhau khiến cô quên mất hai anh em nhà họ Trương là song sinh! Lúc ấy, cách lớp cửa kính xe, trong xe ngoài xe, rõ ràng là một khuôn mặt giống nhau như đúc.
Dòng suy nghĩ của cô bị tiếng rên rỉ đau đớn cắt ngang, cô ngẩng đầu đã thấy ba mẹ Trương ôm bụng ngã vật ra đất, khóe môi chảy máu, đôi mắt trợn trắng.
Cô gần như nghĩ ngay đến bình rượu trên bàn, trong lòng cô là tiếng khóc thảm thiết của Nhạc Nhạc, cô hoảng sợ nhìn về phía cửa phòng ngủ, che mắt Nhạc Nhạc lại rồi cắm đầu chạy ra ngoài cửa.
Chương 10
Trong phòng.
Trương Quý Sinh, à, không phải, anh ta chỉ làm Trương Quý Sinh mấy ngày. Anh ta dùng thân phận này đến công ty từ chức, rồi cùng “vợ và con trai” gặp mặt ba mẹ, cầm thẻ của Trương Quý Sinh đến ngân hàng rút tiền cho bạn tù của mình.
Anh ta bấm mở video được ghi hình trong điện thoại. Địa điểm quay video rõ ràng là căn nhà cho thuê cũ nát, giữa căn nhà có một cái bồn tắm cực kỳ bắt mắt, bây giờ, trong bồn tắm xuất hiện một cái thi thể trắng bệch.
Đó mới là Trương Quý Sinh thật, sau khi em trai anh ta “đi công tác” thì bắt đầu ở cùng bạn tù của anh ta trong căn phòng cho thuê kia.
Bây giờ anh ta đang im lặng nằm trong bồn tắm, vòi nước trên bồn tắm vẫn chưa tắt, nước cứ chảy với một tốc độ nhất định xuống phía dưới, mới vừa ngập khuôn mặt anh ta cách đây không lâu.
Cái chết của anh ta là một quá trình rất chậm, rất chậm, anh ta chừa lại để mình còn đường được cứu sống, nhưng không có bất kỳ ai đồng ý cứu anh ta.
Trương Sơ Sinh chuyển hết số tiền còn dư lại cho bạn tù, trước khi cảnh sát phát hiện ra thi thể họ sẽ tiêu hết số tiền này, con trai của bạn tù sẽ được đưa vào phòng phẫu thuật.
Anh ta lặng lẽ ngồi yên, cho đến tận khi bụng cảm thấy như bị ai đó đấm một đấm, quặn thắt.
“Ba mẹ có còn nhớ không? Khi còn nhỏ hai tụi con leo lên cây không xuống được, ba mẹ đứng dưới gốc cây đón, bảo tụi con nhảy xuống, kết quả hai người chỉ đến đón nó, không ai đón con, con ngã xuống đất, trên mặt đất có tảng đá.”
Anh ta đột nhiên nói, rồi tiếp tục kể về “chuyện lý thú khi còn nhỏ”, nói tiếp “Cái trán con đập vào tảng đá, chảy rất nhiều máu, còn để lại sẹo. Từ đó con mắc bệnh sợ độ cao, chỉ cần là nơi nào cao một chút đều sẽ không dám đến, ba mẹ bảo con leo lên nóc nhà lấy đồ, con bám cây thang sợ tới mức ngất xỉu. Nếu ba mẹ còn nhớ, thì sao ba mẹ lại nói con nhảy lầu chứ?”
“Con có bệnh sợ độ cao, nhưng ba mẹ không nhớ đúng không?” Anh ta ngã ra mặt đất, cố gắng nhìn ra ngoài cửa để truy hỏi một đáp án, nhưng không ai trả lời anh ta.