Editor: Nhan
Sự mở đầu con đường đại học của Khúc Yên đã thu hút vô vàn sự chú ý.
Trong trường học rất nhanh liền truyền ra nàng có một anh trai yêu thương nàng hết mực, còn có một học bá thanh mai trúc mã làm sứ giả hộ hoa.
Chuyện này khiến không ít người ái mộ nàng phải chùn bước.
Khúc Yên mừng thầm, học tập cho giỏi đồng thời tham gia câu lạc bộ quyền anh -- không đến 3 tháng, nàng có đường thắt eo vừa đẹp vừa mạnh mẽ.
Mỗi lần nàng đi trên đường nhỏ ở trường học luôn có rất nhiều người vụng trộm nhìn nàng, có nam sinh, cũng có nữ sinh.
Thời gian một năm thoáng cái đã qua.
Lại đến kỳ nghỉ hè nóng bức.
Khúc Yên toàn ở nhà bật điều hoà ăn dưa hấu cùng trợ thủ hệ thống Tiểu Thất nói chuyện: “Ta đã hưởng thụ tròn một năm báo ân cùng sủng ái còn chưa đủ à? Lúc nào ta mới có thể rời đi?”
“Hệ thống tạm thời chưa có nhắc nhở.” Tiểu Thất dùng giọng điện tử manh manh đát* trả lời, “Kí chủ xin hãy tiếp tục hưởng thụ.”
*manh manh đát: Cụm từ 'manh manh đát' bắt nguồn từ một trang mạng của Trung Quốc, với ý chỉ những người kì lạ và cần phải uống thuốc. Tuy nhiên, ngày nay nó được sử dụng phổ biến với ý nghĩa dùng để chỉ những người có vẻ bề ngoài cực kì dễ thương.
“......” Khúc Yên ở trong lòng trợn tròn mắt.
Nàng ở chỗ này hưởng thụ cũng rất tốt, nhưng không có tích phân a!
Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ nàng mới có thể lấy 100 vạn điểm tích phân.
Nàng tổng cộng cần tích lũy 100 triệu tích phân mới có thể trở về thế giới chân thật của mình, từ trạng thái người thực vật tỉnh lại -- đây là khế ước tinh thần nàng và hệ thống chủ thần ký.
Hơn nữa, nàng tuy bị xóa đi tất cả ký ức lúc trước nhưng nàng vẫn theo trực giác cảm nhận được nơi đó mới là nơi nàng chân chính thuộc về.
“Tiểu Thất, ngươi giúp ta tra một chút, ta bây giờ có bao nhiêu tích phân?”
“Kí chủ xin chờ một chút.” Tiểu Thất hiện ra màn hình, phía trên là một đống số liệu, “Kí chủ trước mắt có 0 Vạn Tích Phân. Lúc trước ngươi tiêu hao 10 Vạn Tích Phân mua viên đại lực hoàn.”
“Ai......” Khúc Yên thở dài.
Đường dài còn lắm gian truân.
Khoảng cách 100 triệu tích phân, còn quá sớm.
“Kí chủ, nếu như ngươi muốn sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì cần được 3 lão đại sủng ái. Trước mắt ngươi chỉ mới nhận của hai người.” Tiểu Thất nhắc nhở.
“Ngươi là muốn nói ta đã bỏ sót Dung Trì?” Khúc Yên thả dưa hấu trong tay xuống, nghĩ nghĩ, “Vậy ta thừa dịp được nghỉ hè, đi đế đô tìm hắn a! Để hắn nhanh chóng sủng ta.”
Nói là làm.
Khúc Yên lôi rương hành lý ra, thu dọn quần áo.
Nàng dọn dẹp xong, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên có người mở khóa vào nhà.
Nam nhân thân thể như ngọc, một thân âu phục anh tuấn tôn quý, mắt hơi nheo lại, đảo qua rương hành lý của nàng: “Yên Yên, em muốn đi du lịch?”
“Anh, sao anh lại tới đây?” Khúc Yên đem rương hành lý giấu ra sau lưng.
Một năm này, Dạ Đình quản nàng rất nghiêm.
Đặc biệt là đối với Lục Cảnh Diệu cùng một vài học trưởng ái mộ nàng, đơn giản giống đuổi ruồi, không để người khác phái gần nàng.
Mà cha Khúc mẹ Khúc bởi vì chuyện Khúc Sương Sương phải ngồi tù, thương tâm khổ sở, đối với Khúc Yên cũng có một chút thành kiến, lại thêm bề bộn nhiều việc nên càng ít về nhà.
Chẳng khác gì là hoàn toàn đem Khúc Yên giao cho Dạ Đình quản giáo.
“Anh tới đón em ra ngoài ăn cơm trưa.” Dạ Đình trên mặt anh tuấn lướt qua một tia không vui, “Em suy nghĩ như thế nào, em muốn đi đâu? Nếu như không phải anh vừa vặn tới, em dự định giấu diếm anh trộm đi?”
“Anh......” Khúc Yên hai tay thu về, làm động tác nhờ cậy khả ái, “Em đã tròn mười tám tuổi, cũng trưởng thành rồi. Em muốn đi đế đô một chuyến, thừa dịp nghỉ hè chơi một chút.”
“Nũng nịu không dùng được.” Dạ Đình bình tĩnh nói, “Một mình em ra ngoài không sợ nguy hiểm? Muốn du lịch, anh đi cùng em.”
“A?” Khúc Yên ngẩn người.
Nàng muốn đi đế đô tìm Dung Trì, nếu như anh Dạ Đình đi theo......