Editor: NaNa
"Tiểu Quả, xin lỗi, anh hiểu là việc chia tay đối em là một đả kích rất lớn nhưng...... Thực sự xin lỗi."
Lãnh Tử Việt mím chặt môi, đôi mắt mang theo vẻ áy náy.
"Em là một cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương em. Vốn tưởng rằng cái tốt của em đủ làm cho anh quên cô ấy. Cho đến ngày cô ấy trở lại, anh mới phát hiện rằng anh không có cách nào quên được cả."
"Kỳ Kỳ đã đồng ý ở bên anh rồi."
"Tiểu Quả, anh thực sự không muốn bỏ lỡ cô ấy."
Cô gái trước mặt mặc một chiếc váy đơn giản, đôi tay gắt gao cầm chặt ly trà sữa, cúi đầu nhìn không rõ biểu tình của cô.
Cô gái cô đơn thân mình run rẩy, dường như vì cái kết quả này mà khóc.
Lãnh Tử Việt thực áy náy, nhưng hắn nhất định phải chia tay cô, người hắn yêu là Lục Kỳ không phải Đường Quả. Im lặng một lúc lâu, hắn không chịu đựng được việc cô không nói một lời nào. Nhớ tới cô đáng yêu nở nụ cười sáng lạn hắn lại mềm lòng.
Sợ bản thân mềm lòng, bối rối lấy tấm chi phiếu ra ký tên rồi cẩn thận từng chút đưa đến tay Đường Quả.
"Tiểu Quả, em tự điền đi. Xem như là anh bồi thường cho em." Lãnh Tử Việt nghiêm túc nói.
"Hy vọng không có anh em cũng sẽ hạnh phúc."
Cô gái cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp sạch sẽ. Vốn tưởng rằng cô ấy đã rơi lệ đầy mặt, không ngờ rằng cô chỉ bình tĩnh mà nhìn hắn, khóe miệng hơi cong như đang cười vậy.
Hắn nhìn nhầm rồi phải không?
Lãnh Tử Việt phi thường khẩn trương, sợ cô sẽ làm ra hành động gì quá khích.
"Tiểu Quả, xin lỗi em." Lãnh Tử Việt không ngừng xin lỗi. "Em còn cần cái gì nữa không? Nếu anh có thể làm được nhất định anh sẽ giúp em."
"Có thật vậy không, hử?" Cô gái nở nụ cười quỷ dị, còn cười ra tiếng, giọng điệu lạnh lẽo vang lên. "Có thật là cái gì cũng được sao?"
Lãnh Tử Việt:"................." Chẳng lẽ Tiểu Quả còn chưa từ bỏ ý định, muốn dùng cách này để quay lại với hắn? Xin lỗi, hắn sẽ không đồng ý.
"Không phải em vẫn luôn muốn làm ngôi sao ca nhạc hay sao? Anh sẽ tìm người giúp em, hy vọng em sẽ vui vẻ hơn và mau chóng quên chuyện này đi.
Cô vẫn còn đang cười, tiếng cười khiến cho toàn bộ khách trong tiệm trà sữa chú ý. Cô không để ý chút nào nhưng Lãnh Tử Việt hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp. Lại nhìn thấy cô thu hồi nụ cười nhìn chằm chằm hắn.
Lãnh Tử Việt cho rằng Đường Quả không chấp nhận được chuyện chia tay nên mới có biểu hiện khác thường như vậy, trong lòng thêm vài phần áy náy với cô.
Đường Quả nâng ly trà sữa lên chậm rãi uống một ngụm, ngon tay mảnh khảnh cầm lấy tấm chi phiếu trống kia thổi một hơi. Đôi môi hồng phấn khẽ nhếch, đôi mắt mỹ lệ xinh đẹp khẽ nâng lên, Lãnh Tử Việt bị cảnh này làm cho nghẹt thở.
"Tùy ý tôi điền sao?"
"Đúng vậy." Lãnh Tử Việt nhanh chóng trả lời.
"Ồ....."
Khóe môi cô khẽ cong quỷ dị làm Lãnh Tử Việt có chút choáng váng, tim đập thình thịch hai cái, Tiểu Quả cười như vậy thực sự rất hấp dẫn người khác.
Cô nâng mắt lên, vươn bàn tay trắng nõn ra "Có bút không?"
"Có, có, anh đưa cho em."
Lãnh Tử Việt vội vàng lôi ra cây bút máy, hai tay cung kính đưa đến trước mặt Đường Quả. Sợ cô đổi ý không điền còn thân sĩ mở sẵn nắp bút rồi mới đưa tận tay cho cô.
Mắt thấy Đường Quả điền mấy con số trong đầu cô liên tục vang lên một loạt âm thanh.
[Ký chủ aaaa.... người bình tĩnh một chút! Người OOC rồi, đây là nữ phụ pháo hôi. Dựa theo thiết lập của chủ thể người bây giờ hẳn là nên đem chi phiếu ném lên mặt Lãnh Tử Việt, vẻ mặt ủy khuất nói người không phải là loại người như vậy. Sau đó khóc lóc chạy ra ngoài, bây giờ người chưa có hắc hóa a...]
[Thời điểm người hắc hóa là lúc nhìn thấy Lục Kỳ và Lãnh Tử Việt ân ái, chịu không nổi mới muốn hãm hại Lục Kỳ. Sau đó bị bọn họ phát hiện, cuối cùng bước lên con đường thê thảm của pháo hôi, chờ lãnh cơm là được rồi....]
[Từ từ, ký chủ người điền năm ngàn vạn!!!!]
Hôm nay là ngày đầu tiên mình bắt đầu nên sẽ lên chương hơi chậm một xíu, đợi khoảng 1-2 ngày mình ổn định sẽ lên chương nhanh hơn nhé. Mọi người nhớ bấm sao cho mình nha, cảm ơn mọi người!