Mau Xuyên: Nữ Phụ, Bình Tĩnh Một Chút

Chương 2: Bạn gái cũ của thiếu gia giàu có (2)



Editor:NaNa

Đường Quả đem bút máy trả lại cho Lãnh Tử Việt, cầm chi phiếu thổi thổi tựa hồ muốn cho mực mau khô vậy.

Lãnh Tử Việt thở một hơi nhẹ nhõm, Đường Quả nhận quà của hắn trong lòng hắn dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy nhiên, hôm nay Đường Quả thoạt nhìn có chút không bình thường, nhưng nghĩ đến việc mình đã làm hắn chỉ có thể đổ lõi cho bản thân đã làm Tiểu Quả tổn thương quá sâu.

Hắn đem Đường Quả thành thế thân của Lục Kỳ, quả thật là làm tổn thương cô.

"Tiểu Quả, là anh có lỗi với em. Sau này em có cần giúp đỡ điều gì thì cứ gọi điện cho anh là được."

Đường Quả đặt tấm chi phiếu lên bàn, lại uống một ngụm trà sữa mới nói " Lúc nào cũng được?"

"Ừm."

"Vậy.....Lúc anh và bạn gái ân ái cũng được sao?"

Lãnh Tử Việt: "....." Tiểu Quả có phải là bị kích thích đến điên rồi không?

Đương nhiên Đường Quả cũng không rối rắm về vấn đề này, vẫy vẫy tấm chi phiếu trong tay. "Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể dùng?"

"Đúng vậy."

Về lời Đường Quả nói lúc nãy, Lãnh Tử Việt chỉ cho là cô vì bị chia tay trở nên điên vậy thôi. Hắn có thể bỏ qua việc cô nói như vậy. Vừa trả lời xong Lãnh Tử Việt đột nhiên nhìn đến số tiền trên tấm chi phiếu hắn ngây ngẩn hết cả người.

"Tiểu Quả, em điền bao nhiêu tiền?" Lãnh Tử Việt có chút khẩn trương hỏi.

Dựa theo sự hiểu biết của hắn về Đường Quả, liền cho là cô tức giận cũng sẽ không làm khó hắn, nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm vạn. Nếu hắn không hoa mắt thì số tiền trên tấm chi phiếu là 5 ngàn vạn phải không?

Hắn có chút không xác định hỏi: "5 ngàn vạn?"

"Đúng vậy." Vẻ mặt của Đường Quả rất đương nhiên. "Không phải anh bảo tôi điền, muốn bồi thường cho tôi sao? Như thế nào? Anh muốn nhiều hơn hả?" Đường Quả nhíu mày nhìn lại "Anh luyến tiếc?"

"Không, không có, không có luyến tiếc, anh...." Lãnh Tử Việt có chút xấu hổ. "5 ngàn vạn tương đối lớn nếu rút ra có thể sẽ không đủ, số tiền mặt có thể rút khoảng 3 ngàn vạn."

"Là như vậy a." Đường Quả thoải mái "Tôi còn tưởng anh luyến tiếc cơ nếu không phải luyến tiếc thì tôi yên tâm rồi. Vậy anh viết cho tôi chi phiếu 3 ngàn vạn đi, mặt khác lại viết một tờ giấy nợ 2 ngàn vạn."

Lãnh Tử Việt: "......" Tiểu Quả cô thực sự điên rồi?

Nhất định là do hắn làm cô quá đau lòng, nghe nói phụ nữ một khi mất đi tình yêu liền sẽ điên cuồng yêu tiền bạc.

Hắn không thể cho cô tình yêu chỉ có thể dùng tiền để bù đắp cho cô.

Mặc dù 5 ngàn vạn quá lớn, Lãnh Tử Việt cũng lập tức làm theo lời của Đường Quả nói. Chỉ cần Tiểu Quả nguôi giận là tốt rồi, hắn thực sự có chút có lỗi với cô gái đơn thuần này.

Tốc độ của Lãnh Tử Việt rất nhanh, chi phiếu cùng giấy nợ đã viết đưa cho Đường Quả.

Đường Quả không khách khí nhận bỏ vào ví tiền. Cuối cùng uống một ngụm trà sữa, cô đứng lên "Tôi đi đây, anh uống xong nhớ thanh toán."

[Ký chủ, người thực sự điên rồi, người không nhớ mấy thế giới trước đã bị người làm đóng băng sao? Người còn muốn giẫm lên vết xe đổ? Ký chủ người thay đổi rồi, lúc trước người thực là ngoan sẽ dựa theo cốt truyện mà hoàn thành từng nhiệm vụ pháo hôi mà.

Ký chủ, người thật xa lạ.

Làm một hệ thống đúng nghĩa, ta muốn cảnh cáo người, người tốt nhất nên tử tế hoàn thành nhiệm vụ nếu không một ngày nào đó người sẽ bị mạt sát. ]

Đường Quả bước ra khỏi tiệm trà sữa, căn bản không để ý đến âm thanh lộn xộn trong đầu, giơ tay gọi một chiếc xe, mở cửa, ngồi xuống, đóng cửa liền mạch lưu loát.

"Tài xế, đến ngân hàng gần nhất."

[Ký chủ, người muốn làm gì vây? Người bình tĩnh một chút đi! Người đừng xằng bậy, ta cầu xin người!] . Đọc thêm các chươ𝓃g mới tại { 𝘛r 𝖴m𝘛ruyệ𝓃.v𝓃 }

Đường Quả tháo kính râm xuống, khóe môi như ẩn như hiện tươi cười [Rút tiền a, Lãnh Tử Việt không phải cho ta một tấm chi phiếu 3 ngàn vạn sao?]