Edit: Mị Mê Mều
Bây giờ, Trác Ôn Thư bị thương khắp người, còn dùng sức như vậy, tức khắc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch vì đau.
Thật ra Thạch Giảo Giảo rất không tử tế mà muốn cười, nhưng thấy đức hạnh nổi cáu của anh, cô mạnh mẽ nhịn lại, mím môi thành một đường thẳng, quay lưng đi nói một câu đầy đau buồn: "Anh đừng giận, em đi rót ly nước cho anh..."
Sau đó cô đứng dậy bưng ly nước đi đến phía trước máy lọc nước nóng lạnh, lúc chạm vào máy thật sự là không nhịn được nữa, chuyển bản thân thành chế động rung.
Trở về với nước mắt đầm đìa do nhịn cười, sắc mặt cũng đỏ lên, nhìn thoáng qua như chịu đựng để không khóc. Thạch Giảo Giảo đưa nước đến bên mép Trác Ôn Thư, anh liếc mắt nhìn cô, lại chẳng há miệng.
"Anh uống chút nước đi." Thạch Giảo Giảo nói, "Xem môi anh nứt hết cả rồi."
Trác Ôn Thư vẫn bất động, trừng mắt nhìn Thạch Giảo Giảo.
Thạch Giảo Giảo đặt ly nước lên tủ nhỏ cạnh giường, gập ngón trỏ đưa đến khóe miệng cắn nhẹ một cái.
Đây là động tác mang tính tượng trưng cho mỗi lần cô sắp viết truyện ngược, sắp thu thập con chó trong nhà hay trước khi sắp làm chuyện xấu.
Cô cắn nhẹ ngón trỏ của mình, sau đó, một tay đặt bên gối Trác Ôn Thư, đột ngột cúi người, hơi thở hai người đột nhiên gần kề có thể nghe được. Thạch Giảo Giảo không nhìn mắt Trác Ôn Thư mà nhìn chòng chọc vào môi anh, chậm rãi nói: "Anh không chịu uống nước, bằng không em đổi cách khác cấp ẩm cho anh..."
Trác Ôn Thư giơ bàn tay lành lặn lên, lại muốn bóp cổ Thạch Giảo Giảo nhưng bị Thạch Giảo Giảo bắt được, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt anh, cong đôi môi ướt át, chụt một cái lên mu bàn tay anh.
Trác Ôn Thư trừng mắt muốn giãy giụa nhưng trên người anh và một tay khác đều bị bó lại, cử động nhẹ thì ở đâu cũng đau, tức giận đỏ cả vành mắt. Thạch Giảo Giảo ỷ vào việc anh không có sức lực mới dám khoe khoang, chứ không cô vẫn hơi sợ thật, dẫu sau cô đã bị bàn tay tay bóp chết không phải một, hai lần.
Nhưng cô cũng không dám khoe khoang quá mức, bởi vì nếu lần này không trị được anh thì khó bảo đảm Trác Ôn Thư lành thương sẽ không giết chết cô nữa. Chết rồi còn có thể sống lại nên cũng chẳng sao, nhưng cảm giác tử vong đều là chân thật, hơn nữa cứ lập lại một cốt truyện mãi, thật sự thật ghê tởm.
Cô buông tay Trác Ôn Thư ra, lần thứ hai đưa ly nước đến bên môi anh.
Lần này, Trác Ôn Thư há miệng, nhưng tay Thạch Giảo Giảo giơ cao, không kiểm soát lực tốt, Trác Ôn Thư nuốt không kịp, bị sặc không nói, còn có rất nhiều nước chảy lên đầu gối theo khóe miệng anh.
"Ôi chao!" Thạch Giảo Giảo vội vàng đặt ly xuống, đưa tay lau khóe miệng Trác Ôn Thư, "Không kiểm soát được, em không cố ý."
Nói không cố ý nhưng một chút thành ý cũng không có, hơn nữa uy tín của cô ở chỗ Trác Ôn Thư là bằng không, dù không cố ý cũng trở thành cố ý.
Ánh mắt Trác Ôn Thư trầm xuống, anh ở trong từ lâu rồi, trên người luôn có loại âm u không xua đi được. Đó là loại chết lặng và lạnh nhạt hình thành một cách vô hình trong lúc sống ở nơi u ám vô vọng quanh năm suốt tháng.
Thạch Giảo Giảo lấy khăn giấy lau miệng cho Trác Ôn Thư, lật mặt gối anh lại. Nhìn vẻ mặt anh khẽ thở dài một hơi, đưa tay xoa nếp nhăn nhíu chặt ở ấn đường anh, "Chậc, em không cố ý thật mà, đừng làm như em cưỡng hiếp anh vậy được không?"
Cô dứt lời, không nhìn gương mặt càng ngày càng khó coi của Trác Ôn Thư, bước thẳng ra ngoài, đến chỗ điều dưỡng mượn ống hút rồi mới quay lại. Một lần nữa lấy ly nước, uốn cong ống hút, đưa tới bên mép Trác Ôn Thư.
Trác Ôn Thư nhắm mắt lại, mím môi, cô chọc hai lần thì mím càng chặt.
Thạch Giảo Giảo nhìn anh chằm chằm một lúc, lại nhìn đức hạnh bị băng bó của anh một lúc. Đôi mắt chuyển động, bưng ly nước uống một hớp nhỏ, sau đó cười xấu xa, nghiêng người kề sát môi Trác Ôn Thư.
Trác Ôn Thư thật sự không ngờ Thạch Giảo Giảo dám làm vậy, đột ngột mở mắt ra. Thạch Giảo Giảo cũng nhân lúc anh khiếp sợ, cạy răng anh ra chuyển nước vào.
Trác Ôn Thư vung một cái tát tới, nhưng Thạch Giảo Giảo đã lui ra, đồng thời vô cùng nhanh trí lùi về sau hai bước. Cô đứng bên cạnh tủ đồ dự trữ, vừa lau miệng vừa cười, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt hoa đào như mèo con ăn trộm cá tươi.
Trác Ôn Thư tức điên, ngụm nước ngậm trong miệng, nuốt xuống cũng không được, nhả ra cũng không xong. Anh nghiêng đầu trừng kẻ đầu sỏ như đang ăn vụng, đến vết thương cũng chẳng để ý, xoay người một cách cương quyết cầm ly trà trên tủ đồ dự trữ, ném thẳng về phía Thạch Giảo Giảo.
Thạch Giảo Giảo thấy anh không thể nhúc nhích mới dám ra tay, ai ngờ đến cả vết thương anh cũng không để ý. Thấy ly bay đến, cô vốn định hạ người tránh né, nhưng nhìn Trác Ôn Thư một cái, cô ngẩn ra cắn răng không trốn.
Ly là ly thủy tinh rất mỏng, Trác Ôn Thư bị thương nữa, dùng sức cũng không tính là lớn. Thế nhưng khi nện lên trán Thạch Giảo Giảo thì vẫn nở hoa. Thạch Giảo Giảo lảo đảo hai bước, bụm trán đỡ tưởng, dòng máu nhỏ chảy xuống theo gò má cô. Cô cắn răng, trong lòng đau nhức chửi mười ngàn câu tiên sư nhà anh, thực sự hoàn toàn phục sự ngu ngốc liều mạng này, nhưng cô vẫn đi tới trước giường, bấm chuông gọi điều dưỡng.
Có lẽ do được máu trên mặt Thạch Giảo Giảo trấn an tâm tình, hoặc là trên người thực sự quá đau, Trác Ôn Thư không biểu hiện công kích gì nữa, nước trong miệng không biết nuốt từ lúc nào. Bây giờ anh buồn nôn muốn chết, gương mặt ác ý tràn lan trắng bệch, chỉ nhìn Thạch Giảo Giảo chòng chọc.
"Anh nhìn em như vậy làm gì? Chút nữa anh hủy dung em luôn rồi, em đâu dám làm gì anh." Đến tử vong Thạch Giảo Giảo còn trải qua mấy lần, chút đau này cũng không để trong mắt, còn nặn ra một nụ cười mang theo ý nghiến răng nghiến lợi với Trác Ôn Thư. Tiếc là chính cô không nhìn thấy, còn tưởng rằng mình rất yếu ớt, rất đáng thương.
"Anh đừng lộn xộn, điều dưỡng tới ngay thôi." Thạch Giảo Giảo vừa dứt lời, điều dưỡng đã tiến đến.
"Vừa nãy anh ấy cử động, phỏng chừng xương lại đụng trúng rồi..." Thạch Giảo Giảo kể rõ tình hình, điều dưỡng vốn sắp nổi cáu, chất vấn cô chăm sóc thế nào. Nhưng nhìn đến vết rách ở thái dương Thạch Giảo Giảo, điều dưỡng chợt nghẹn lời lại, quay đầu đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Khoảng trống này, Thạch Giảo Giảo đứng bên giường Trác Ôn Thư, đột nhiên cảm thấy không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy, bèn quỳ gối bên giường một cách dứt khoát.
Dưới gối có hoàng kim ư? Không, hoàng kim chó gà! Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đoạn cốt truyện này thôi! Thể diện ư? Cần nó thì ăn được hay đền mạng được à?
Hiện giờ, Thạch Giảo Giảo không cần thể diện về mọi mặt nghĩa. Mồ hôi lạnh do đau tụ lại đều rơi bên gối Trác Ôn Thư, phơi bày vết thương trên trán ở khoảng cách gần, đè giọng của mình đến mức thấp nhất, dùng giọng điệu áy náy nói: "Em biết anh hận em. Ôn Thư, xin lỗi anh."
Thạch Giảo Giảo nói: "Em thật sự không cố ý để lạc mẹ chúng mình đâu." Lúc đó tôi chỉ viết lung tung, vì kéo giá trị thù hận, làm nổi bật sự thê thảm của anh mà thôi.
Trác Ôn Thư nhắm mắt không nhìn cô, Thạch Giảo Giảo lại kề sát vào một tí. Lần này, cô mang theo một chút chân thành, "Em biết sai rồi, em sẽ bồi thường đầy đủ, thật đó! Em đoạn tuyệt quan hệ cha con với bố, em không có thân nhân trên thế giới này. Từ nay về sau, mẹ anh chính là mẹ em, em tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa, anh tin em một lần đi được không?"
Cô xin lỗi người thân của mình ở thế giới hiện thực thầm trong lòng, không kiêng kỵ gì, không kiêng kỵ gì!
Lời "si tình" lần này đến chân răng của mình cũng ê, cô thề trong lòng, sau này viết truyện tuyệt đối không kéo thù hận lung tung nữa.
"Ôn Thư." Bên trong đôi mắt đẹp đẽ của Thạch Giảo Giảo trào ra một ít nước mắt, một nửa do đau, một nửa do nặn, "Em có lỗi với anh, anh muốn thế nào cũng được, nhưng đừng đuổi em đi! Đợi anh khỏe lại, anh đánh chửi đều được hết, nhưng đừng giết em, dù sao cũng giữ lại cho em một hơi thở."
Bỗng nhiên Trác Ôn Thư cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn Thạch Giảo Giảo, cả gương mặt đều là trào phúng. Anh bảo sao cô lại thay đổi tính tình đột ngột như thế? Hóa ra là sợ chết.
Thạch Giảo Giảo còn muốn nói gì nữa, lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, bác sĩ điều trị chính dẫn theo hai điều dưỡng đi vào, kiểm tra cho Trác Ôn Thư.
Thạch Giảo Giảo nuốt những lời còn lại vào, đứng lên khỏi mặt đất, không có chút cảm giác xấu hổ khi cảnh quỳ xuống đất cầu xin bị người khác nhìn thấy. Mạng cô cũng mất nhiều lần rồi, chút chuyện này là cái méo gì.
Bác sĩ phiền bệnh nhân không nghe lời nhất, sau khi kiểm tra cho Trác Ôn Thư một lần, may là không bị gãy xương lần hai. Ông cũng muốn quở trách hai người một trận, nhưng một người nhắm mắt, mồ hôi lạnh đầy mặt vì đau, một người bị vỡ đầu, vừa nhìn đã biết là vợ chồng son đánh nhau rồi.
Thấy nhiều chuyện thế này rồi, ông cũng không tiện nói gì. Cuối cùng nhìn dáng vẻ máu me đầy mặt đứng bên tường của Thạch Giảo Giảo, vừa rồi còn quỳ với chàng trai trên giường, quả thật quá đáng thương nên bảo cô ra ngoài băng bó vết thương.
Thạch Giảo Giảo trở về rất nhanh, bởi vì là con gái, con gái đều rất để ý khuôn mặt. Bác sĩ đích thân ra tay xử lý về thương, làm vô cùng cẩn thận, còn may một mũi, căn dặn cô ít ăn những món gì, để tránh để lại sẹo quá nặng về sau.
Thạch Giảo Giảo thờ ơ lắng nghe, vẻ ngoài của cơ thể này được nâng cấp từ dáng vẻ ban đầu của cô. Nghĩa là ngoại hình, da dẻ đẹp hơn so với cô trên thực tế một chút, ngực cong mông vểnh, môi hồng răng trắng hơn. Nhưng rốt cuộc không phải cô chân chính, nói thật, Thạch Giảo Giảo không quý trọng lắm.
Hủy dung thì hủy dung, nếu hủy dung có thể tiêu trừ oán hận của Trác Ôn Thư, vậy cô có thể tự ra tay. Trác Ôn Thư nói hủy cái nào thì hủy cái đó, để cô mau chóng thoát khỏi cốt truyện khốn kiếp này là được.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Băng bó xong trở về phòng bệnh, Thạch Giảo Giảo kéo ghế, ngồi bên cạnh giường bệnh, tương đối im lặng với Trác Ôn Thư nhắm hai mắt.
Đây gần như là thế bí khó phá giải.
Đặt mình vào vị trí khác, bình tĩnh mà xem xét, nếu cô là Trác Ôn Thư, tuổi xuân phơi phới bị người khác lừa vào ngục giam, sau khi ra ngoài chắc cô cũng sẽ liều mạng tới cùng với người kia!
Đương nhiên, Trác Ôn Thư đã bóp chết cô mấy lần, lần sống sót này khó khăn biết nhường nào.
Cứ tiếp tục thế này không biết đến năm tháng nào mới có thể tiêu trừ oán hận của Trác Ôn Thư. Cô còn phải nạp nguyên liệu, nhất định phải giật gân hơn.
Thạch Giảo Giảo cắn ngón tay suy tư, Trác Ôn Thư nhắm mắt trầm lặng. Không biết như vậy bao lâu, gân xanh trên trán Trác Ôn Thư phồng lên, anh mở mắt nhìn Thạch Giảo Giảo duy trì tư thế cắn tay hồi lâu không nhúc nhích, lại căm phẫn mà nhắm mắt, nhưng bàng quang quặn lên từng cơn, khiến anh hận chết người ở bên cạnh.
Xương đùi anh không gãy nhưng cũng bị thương, vẫn chưa đến nỗi phải đặt ống thông tiểu nhưng muốn đi vệ sinh thì nhất định phải có người trợ giúp. Mà bây giờ, anh thà rằng nhịn tới chết cũng không muốn nói một chữ với Thạch Giảo Giảo.
Có điều, con người có ba cái gấp, bất luận ý chí anh kiên cường thế nào đi nữa cũng không chịu đựng được. Lúc anh không nhịn được mà mở mắt lần thứ hai thì đối diện với tầm mắt của Thạch Giảo Giảo.
Ánh mắt Trác Ôn Thư đằng đằng sát khí, Thạch Giảo Giảo nhìn dáng vẻ anh như rất vất vả. Lúc đầu cô còn tưởng do anh đau, nhưng vừa đối diện với ánh mắt anh, Thạch Giảo Giảo lập tức nhận ra không phải đau.
Chỗ ngục giam, tuy cô không viết tỉ mỉ nhưng có thể tượng tượng được, chỉ dựa vào dáng vẻ này của Trác Ôn Thư, thiếu niên mười chính tuổi ngây ngô vào nơi đó sẽ gặp chuyện gì, không cần nói cũng biết. Lúc Trác Ôn Thư hôn mê, Thạch Giảo Giảo đã sớm thấy trên người anh đầy vết sẹo, còn có con mắt bị mù của anh...
Không khó tưởng tượng, loại địa phương đó, cậu thiếu niên tuấn tú như vậy, không muốn bị giày xéo thì cũng chỉ có thể liều mạng.
Người liều mạng mấy năm trời, sao lại không thể nhịn được chút đau ấy chứ?
Thạch Giảo Giảo hơi suy tư, cố hết mức khiến giọng nói của mình có vẻ dịu dàng:"Anh muốn đi vệ sinh đúng không?"
Cô đứng lên, từ từ nâng giường lên một chút, tiếp theo lấy một bô tiểu nhựa dưới đáy giường ra, nói một cách cực kỳ tự nhiên: "Anh đi nặng hay đi nhẹ? Đi nhẹ thì đừng nhúc nhích, giải quyết thẳng lên giường đi."
Dứt lời thì cô muốn đưa tay đến xốc chăn.
Hết chương 6
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Mị phỏng vấn chút, là một tác giả, cảm giác bị con tốt thí trong văn của cô ngược có sướng không? Trong lòng có cảm thấy áy náy không? Có hội hận đã viết cốt truyện này không?
Thạch Giảo Giảo: Cô có áy náy khi viết tôi gặp tình cảnh sml này không?
Tác giả: Ha ha ha ha ha... Xin lỗi, không kiềm lại được, nhưng mà, méo! (Lộ ra giọng cười the thé quyến rũ đê tiện không sợ hãi)
Tác giả: Gió đêm kia thổi mát rười rượi ~~ Viếng đồng hoang khiến cô xé lòng ~~ Ai bảo cô không mua bàn phím không thấm nước ~ Ha ha, ha... ha... ha