Ngày kế, Đoàn Tử bắt đầu đi làm, bởi vì không biết làm gì nên Tạ Uyển dặn hắn tới sớm một chút, để huấn luyện.
“Cái này là hồng trà, cái này là trà xanh, khách muốn thêm trà tức là thêm hồng trà, muốn thêm sữa tức là muốn thêm trà xanh, ngày hôm nay ngươi theo ta học đã, có một tỷ tỷ nữa sẽ tới, cô ấy có kinh nghiệm, có thể dạy ngươi.” Tạ Uyển nói.
Đoàn Tử gật đầu, đi theo Tạ Uyển học tập. Cuổi cùng nghe Đoàn Tử thành thật, chưa từng uống qua trà sữa, chủ quán bản năng làm mẹ tăng cao, kín đáo đưa cho hắn một ly trà trân châu.
Đoàn Tử hút hút, lại thấy mình hút vào trong miệng thứ gì đó mềm mềm, liền nhổ ra nhìn là cái gì, kết quả thấy một viên tròn tròn màu đen.
“Cái này ăn được không?” Đoàn Tử u buồn hỏi thăm.
Tạ Uyển đang vội vàng làm trân châu, nghe Đoàn Tử hỏi liền quay đầu nhìn, thấy hắn mặt nhăn mày nhíu hỏi, còn giơ giơ mấy viên trân châu vừa nhổ ra trong tay, nhất thời cười to không ngừng.
“Có thể ăn, ăn ngon là đằng khác a.” Tạ Uyển hống hống.
“Thế nhưng nó xấu xí quá à.” Đoàn Tử nghiêng đầu thắc mắc.
Tạ Uyển nghẹn cười dạy Đoàn Tử làm trân châu, sau đó từng bước hướng dẫn chứng mình trân châu là có thể ăn, tuyệt đối có thể ăn, tuy rằng có chút đen đen xấu xấu…
Từ nay về sau, Đoàn Tử từ một người cuồng sữa chua biến thành một người cuồng trà sữa.
Mười giờ, nhân viên kia cuối cùng cũng tới, vừa thấy Đoàn Tử liền nhảy qua nhéo nhéo mặt hắn, chất vấn Tạ Uyển kiếm đâu ra mỹ thiếu niên này.
Tạ uyển buông tay vờ như vô tội, là mỹ thiếu niên tự vác xác tới, thực sự không liên quan tới nàng a.
Phụ cận khu nhà chủ nhân ở có hai trường cao trung, buổi trưa tan học rất ồn ào nào nhiệt, Đoàn Tử nhìn hai người vội vội vàng vàng mình lại chơi không nhàn nhã thì thập phần xấu hổ, Tạ Uyển vốn cho hắn đứng quầy gói trà cho khách, kết quả bởi vì khuôn mặt khả ái liền bị đuổi ra canh cửa đón khách, toàn là các cô gái trẻ tuổi, Đoàn Tử nhất thời nghĩ, mình đã không theo kịp thời đại nữa rồi, khi hắn còn nhỏ, các cô nương vẫn còn rất e ấp che che dấu dấu tình cảm, thỉnh thoảng thấy mỹ thiếu niên mỹ thanh niên đều chỉ dám cầm quạt che mặt, liếc mắt, sau đó nhanh chân rời đi.
“Xin chào, có thể cho ta số điện thoại không?”
Đoàn Tử vừa ngẩng đầu, nhìn vị khách trước mặt nháy mắt mấy cái: “Ngươi nói cái gì?”
Khách nhân ho khan một tiếng, chộp lấy hộp trà sữa trả tiền rồi chạy trối chết.
Đoàn Tử nhìn bóng lưng người kia, nghĩ nghĩ ba giây, người kia, là nam mà.
Đoàn Tử nhéo nhéo mặt mình yên lặng nghĩ, thì ra hắn cũng có thể dọa người a. (ngốc)