Sau khi Nghệ Phong đi vào, gia chủ Lý gia vẫn đứng ở ngoài bảo tháp, chứ không rời đi. Khi gia chủ Lý gia đang chờ đợi kết quả, Mộng Nhiên cũng chạy tới đây.
Gia chủ Lý gia kinh ngạc nói:
- Sao ngươi lại chạy tới đây?
Liễu Mộng Nhiên hừ lạnh, trách cứ nói với gia chủ Lý gia:
- Gia gia, sao người không giữ lời. Người nói ai giành được quán quân thì… Tại sao ngươi lại lật lọng.
Gia chủ Lý gia cười khổ khi đối mặt với chất vấn của Liễu Mộng Nhiên, đối với tôn nữ hắn cảm thấy vô cùng yêu quý này, hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
- Liễu gia gia ngươi chỉ muốn gặp Nghệ Phong, không có việc gì đâu!
Gia chủ Lý gia an ủi Liễu Mộng Nhiên.
- Nhưng...
Mộng Nhiên vẫn lo lắng nhìn bảo tháp đóng chặt cửa, muốn nói gì đó nhưng lại thôi!
- Ha ha! Nha đầu ngốc, lẽ nào ngươi còn chưa tin Nghệ Phong, yên tâm đi! Tiểu tử đó sẽ không có việc gì!
Gia chủ Lý gia nói.
- Ta tin tưởng thiếu gia!
Nghe thấy gia chủ Lý gia nói như vậy, trong mắt Mộng Nhiên cũng có vẻ kiên định, điều này khiến gia chủ Lý gia lại một lần nữa lắc đầu, trong lòng nữ nhi bảo bối của hắn, Nghệ Phong có vị trí không tầm thường.
Ánh mắt Liễu Mộng Nhiên chăm chú nhìn phía trước, nắm chặt tay.
Gia chủ Lý gia thấy Liễu Mộng Nhiên như vậy, cũng không có ý tứ kêu nàng trở về, nhưng ánh mắt chuyển dời đến phương hướng Mộng Nhiên đi đến, thấy Lý U đang ẩn nấp, hắn không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Mộng Nhiên biết Nghệ Phong tới đây, khẳng định là Lý U nói cho nàng.
Lý U nghe thấy tiếng hừ của gia chủ Lý gia, hắn vội vàng chạy đến nịnh bợ:
- Gia gia, là tỷ tỷ bức tôn nhi. Tôn nhi không có cách nào mới nói!
- Đợi lát nữa, ta sẽ xử lý ngươi!
Gia chủ Lý gia quay sang nói với Lý U, ánh mắt cũng chuyển hướng về phía bảo tháp, hắn đồng dạng cũng muốn biết kết quả.
Lý U khẽ rùng mình, trong lòng nghĩ làm thế nào mới tránh thoát tai kiếp này, thân thể bất giác cũng dính sát vào Liễu Mộng Nhiên. Chỉ có Mộng Nhiên mới có thể cứu hắn.
...
Mộng Nhiên nhìn chăm chú vào cửa lớn, nhưng thấy trời sắp tối mà Nghệ Phong vẫn chưa đi ra, Mộng Nhiên không khỏi khẩn trương, cuối cùng nàng không kiên nhẫn nổi, đi về phía bảo tháp.
- Mộng Nhiên...
Gia chủ Lý gia muốn ngăn cản Liễu Mộng Nhiên, thế nhưng hắn vừa chuẩn bị kéo Mộng Nhiên lại, chợt phát hiện cửa lớn đóng chặt được mở ra. Từ bên trong Nghệ Phong nhàn nhã bước ra ngoài.
Gia chủ Lý gia định thần nhìn Nghệ Phong, phát hiện Nghệ Phong vẫn tiêu sái như trước, không hề có dáng vẻ chật vật. Hắn không khỏi ngẩn người, gia chủ Lý gia biết rất rõ an bài của Liễu lão, cho dù Nghệ Phong có thực lực siêu quần, cũng không thể dễ dàng đi ra như vậy.
Trong đầu gia chủ Lý gia không khỏi xuất hiện một ý niệm hoang đường, lẽ nào Liễu lão không làm theo kế hoạch ban đầu?
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong nhẹ nhàng tiêu sái xuất hiện, trên mặt nàng liền vui mừng rạng rỡ, vội vàng chạy về phía Nghệ Phong, kiểm tra khắp người hắn.
- Thiếu gia, người không sao chứ?
Nghệ Phong mỉm cười, nắm chặt tay Liễu Mộng Nhiên, lắc đầu nói:
- Không có việc gì!
Liễu Mộng Nhiên nhất thời thở phào nhẹ nhõm:
- Ta biết Liễu gia gia sẽ không làm khó dễ ngươi.
Nghệ Phong cũng không phản bác lời nói của Liễu Mộng Nhiên nói, nếu không phải hắn có vài phần thực lực, sợ là đã bị Liễu gia gia bỏ lại bảo tháp.
- Thành công sao?
Gia chủ Lý gia nhìn Nghệ Phong, nghi hoặc hỏi.
- May mắn được Liễu lão tán thành!
Nghệ Phong cười nói.
Nghệ Phong nhớ tới Liễu lão ở tầng thứ năm, đối với người đã gặp qua rất nhiều tôn giả như Nghệ Phong, Liễu lão đối với hắn mà nói cũng không hề có áp lực. Hai người ở trên tầng năm cũng tùy ý hàn huyên một chút.
Nghệ Phong cũng hiểu rõ, chỉ cần Nghệ Phong có thể thông qua ba tầng phía dưới sẽ nhận được sự tán thành của bọn họ. Tầng thứ tư chính là trắc thí thực lực thật sự của Nghệ Phong, Liễu lão thật sự rất hài lòng với thực lực của Nghệ Phong.
Đương nhiên, đối với bảo bối tiểu thư Liễu Mộng Nhiên của bọn họ, Liễu lão cũng có chút ít uy hiếp với Nghệ Phong. Đại khái có ý tứ nếu Mộng Nhiên có bất cứ chuyện gì không tốt, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Nghệ Phong.
Nghệ Phong đương nhiên sẽ không để mình bị uy hiếp như vậy, đối với nữ tử giống như Liễu Mộng Nhiên, còn ai có thể nỡ khi dễ nàng.
Sau khi nói chuyện với Liễu lão, Nghệ Phong mới hiểu được lực lượng mà Liễu gia truyền thừa lại kinh khủng như thế nào, không chỉ có Tôn cấp, ngay cả Vương cấp cũng không chỉ có một hai người, về phần Sư cấp Tướng cấp thì không cần phải nói, thảo nào Lý lão nói có thể dễ dàng tiêu diệt Kim Lâu.
Với thế lực này, sợ là ở đế đô ngoại trừ hoàng thất, không ai có thể so sánh. Nghệ Phong cũng vì vậy càng cảm thấy hiếu kỳ với ngoại tổ phụ của Liễu Mộng Nhiên, sao người này có thể lưu lại thế lực kinh khủng như vậy.
Nhưng nhớ tới yêu cầu Liễu lão đưa ra, Nghệ Phong lại dở khóc dở cười. Liễu lão nói vì nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ huyết mạch của Liễu gia, cho nên nếu như Liễu Mộng Nhiên đi theo Nghệ Phong, vậy bọn họ cũng muốn rời khỏi Lý gia, gia nhập vào phủ đệ của Nghệ Phong.
Mặc dù phủ đệ của Nghệ Phong cũng lớn, thế nhưng tinh anh của Kim Lâu, còn có Sát Lâu của Thiên Nghịch, rất nhiều người đều đang ở phủ đệ của hắn, căn bản không còn chỗ trống nào. Mặc dù Nghệ Phong đang có một số thế lực ủng hộ, nhưng so với những thế gia lâu đời này, vẫn là khuyết thiếu, chí ít không có đủ không gian sắp xếp cho những người này.
Nhưng chuyện này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là nếu như thành thân với Liễu Mộng Nhiên, vậy chẳng khác nào bắt Liễu gia rời khỏi Lý gia, không biết Lý gia sẽ nghĩ như thế nào. Cho nên Nghệ Phong cự tuyệt Liễu lão.
Mặc dù Liễu lão không nói rõ suy nghĩ của hắn, thế nhưng ý tứ biểu lộ là. Liễu Mộng Nhiên ở nơi nào, thế lực của Liễu gia sẽ ở nơi đó.
Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không hy vọng xa vời thế lực này có thể giúp hắn cái gì. Bọn hắn ở Lý gia lâu như vậy, cũng không thấy làm gì cho Lý gia. Đúng như Liễu lão đã nói, bọn họ chỉ vì bảo vệ truyền thừa huyết mạch của Liễu gia mà tồn tại.
Ngoài Liễu Mộng Nhiên, không ai có thể chỉ thị bọn họ! Nếu như Nghệ Phong muốn chỉ thị bọn họ, sợ rằng một cái tát của Liễu lão cũng đủ đập chết hắn.
- Lý công! Liễu lão nói muốn tới phủ đệ của ta, ý tứ của ngài thế nào?
Nghệ Phong cười khổ hỏi.
Gia chủ Lý gia liếc nhìn Liễu Mộng Nhiên cứ quấn quýt bên cạnh Nghệ Phong, cười nói:
- Sau này ngươi cũng phải gọi gọi ta là gia gia như Mộng Nhiên. Nếu Liễu lão muốn tới phủ đệ của ngươi, vậy cứ để hắn đi.
Gia chủ Lý gia thật sự rất rộng lượng, cười nói, hắn sớm đã biết những này sẽ xảy ra.
- Ách…
Nghệ Phong thật không ngờ gia chủ Lý gia lại rộng rãi như vậy:
- Lý... Gia gia, ta cảm thấy vẫn nên để Liễu lão ở Lý gia, Mộng Nhiên đã có ta chăm sóc, ngài cứ yên tâm, cho dù ta chết, nàng cũng sẽ không có chuyện gì.
Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong nói như vậy, liền nắm chặt tay Nghệ Phong, trên mặt đầy rạng rỡ.
- Ha ha! Được rồi, ta sẽ nói với Liễu lão. Chỉ có điều chuyện đó chỉ trong thời gian ngắn, đến lúc Mộng Nhiên tiếp nhận Liễu gia, Liễu lão vẫn muốn theo các ngươi.
Nghệ Phong có chút ngại ngùng nói:
- Ngài cũng biết ta đến đế đô không bao lâu, nếu muốn an bài đông người như vậy, ha ha...
- Ha ha!
Gia chủ Lý gia không nhịn được, phá lên cười, của hồi môn của Liễu Mộng Nhiên quá nhiều, Nghệ Phong nhận không nổi. Gia chủ Lý gia không khỏi đồng tình nhìn Nghệ Phong.
- Được rồi! Liễu lão sẽ tạm thời ở chỗ ta. Nguồn truyện: Truyện FULL
Gia chủ Lý gia đáp ứng, có hắn đứng ra, mặc dù Liễu lão không đến mức nhập vào Lý gia bọn họ , thế nhưng ở lại chỗ của bọn họ cũng không phải vấn đề quá lớn.