- Tuy rằng ta không diệt được hắn, nhưng hắn cũng vẫn không đối phó được ta!
Bên trong giọng điệu Tam hoàng tử có chút tự tin.
Nghệ Phong nghe tam hoàng tử nói như vậy, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
- Ngươi thử so sánh một chút, trong các ngươi ai có thế lực lớn hơn một chút?
Nghệ Phong hỏi.
Tam hoàng tử gật đầu nói:
- Dù sao ta cũng chiếm Đế Đô. Hơn nữa phần lớn dư luận đứng về phía ta. Hơn nữa lúc trước bố cục của phụ hoàng đã bị ta lợi dụng, ta còn chiếm ưu thế. Chẳng qua, Tôn Lão mượn ngọc tỷ và uy tín của hắn lúc trước, mang theo nửa lực lượng của hoàng thất đi ra ngoài. Điệp phi còn làm Hộ Quốc Tông ngăn cản phe cánh của lão gia hỏa này đuổi tới. Trên phương diện cao thủ đứng đầu, ta cũng không chiếm ưu thế quá lớn.
Nghệ Phong nghe tam hoàng tử nói như vậy, cũng cảm giác đau đầu thay cho hắn. Kỳ thật tranh đấu giữa hai bên, chính là va chạm của cao thủ!
- Ngươi đã là hoàng đế đế quốc, muốn tuyển cao thủ, cũng không phải vấn đề quá lớn. huống chi lấy thủ đoạn của ngươi, Đại hoàng tử còn xa mới sánh bằng.
Thật ra Nghệ Phong vẫn xem trọng tam hoàng tử. Dù sao dưới điều kiện đó, tam hoàng tử cũng có thể đánh bại Đại hoàng tử, chiếm lấy chính thống. Điều này đã nói lên tất cả.
Tam hoàng tử mỉm cười, ngay lập tức suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói:
- Ta mong ngươi giúp ta một chuyện!
Nghệ Phong khẽ cười. Hắn gần như có thể suy đoán được tam hoàng tử muốn nói gì:
- Ngươi cứ nói!
- Ta muốn ngươi rời khỏi Đế Đô!
Khi Tam hoàng tử nói xong câu đó, ánh mắt vẫn dừng trên người Nghệ Phong, trong mắt có vẻ thản nhiên.
Sau khi Nghệ Phong nghe thấy những lời này, thở dài một hơi nói:
- Quả nhiên!
Mặc dù Nghệ Phong sớm chuẩn bị, nhưng khi tam hoàng tử nói ra những lời này, tâm tình hắn vẫn có chút phức tạp.
Tam hoàng tử cười khổ nói:
- Ngươi còn ở Đế Đô một ngày, ta không thể hoàn toàn nắm Đế Đô trong tay. Tuy rằng rất nhiều quý tộc đều quy thuận ta, nhưng cũng còn có một vài quý tộc vẫn đang chờ đợi. Đơn giản là một Đế Đô nho nhỏ, tồn tại hai mãnh hổ. Bên trong Đế Đô cũng có hai lời bàn tán. Đối với một đế vương mà nói, ngươi hiểu được đây là hậu quả thế nào.
Ánh mắt Tam hoàng tử trong suốt không gì sánh được nhìn Nghệ Phong, hắn không chút giữ ý nói ra những lời này.
- Mặc dù ngươi không có ý với ngôi vị hoàng đế của ta, về điểm này ta hiểu rất rõ. Đường đường là Tà Đế không có khả năng tham dự trong việc tranh đoạt đế vương, bằng không Tà Tông cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Nhưng ta biết, không có nghĩa là thủ hạ của ngươi cũng biết. Hiện tại, Kim Lâu trở nên khổng lồ, khiến dã tâm của thủ hạ ngươi rục rịch. Ta cần một Đế Đô an bình, mới có thể toàn lực đối kháng đại ca của ta!
Tam hoàng tử nói xong tất cả điều này, trên mặt vẫn hoàn toàn thản nhiên, lẳng lặng nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Ta cũng biết, sau khi ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế, nhất định muốn đuổi ta đi. Chỉ có điều không ngờ tới nhanh như vậy. Ha ha!
Trên mặt Tam hoàng tử cũng có chút xấu hổ. Không ngờ hắn đứng lên, bản thân hắn là đế vương, làm lễ Nghệ Phong nhận lỗi nói:
- Rất xin lỗi! Tuy nhiên, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ.
- Được rồi, ngươi cũng đừng tỏ ra bi lụy như vậy, ta đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy. Cũng không đến mức không chịu nổi!
Nghệ Phong cười mắng.
Tam hoàng tử ngượng ngùng mỉm cười. Có lẽ là những người khác hắn có thể rất thản nhiên trực tiếp đuổi đi. Nhưng đối mặt với người huynh đệ kết nghĩa đã giúp hắn vô số lần, lại không hề nhìn trộm ngôi vị hoàng đế của hắn mà nói, đuổi đi hắn, thật khó nói ra miệng. Nhưng vì sự thống trị của hắn, hắn lại không thể không làm như vậy.
- Ngươi yên tâm đi! Đế Đô không phải nơi ta có thể ở lại. Cho dù ngươi không nói, qua một thời gian ta cũng muốn đi!
Nghệ Phong có chút cảm thán. Lúc trước hắn đến Đế Đô chính là vì Quái lão nhân. Nhưng Quái lão nhân cũng đã đi, hắn cũng không muốn lại lại đây lâu.
Hàn độc của Tần Y, vẫn là lo lắng trong lòng hắn. Lão đầu tử từng nói, nếu thực lực của hắn có thể siêu phàm nhập thánh, vậy mượn Lăng Thần Quyết có lẽ có hi vọng giải quyết hàn độc của Tần Y. Mặc dù không biết hi vọng nhiều tới mức nào, Nghệ Phong cũng muốn nâng cao thực lực của hắn.
Tam hoàng tử sửng sốt, không biết vì sao Nghệ Phong lại đột nhiên cảm thán như vậy.
- Đúng rồi! Ở chỗ ranh giới giữa Thiên Long Đế quốc và đế quốc Trạm Lam, không phải có một thành trì sao?
Bỗng nhiên Nghệ Phong hỏi. Nghệ Phong nhớ rõ đại trưởng lão thánh địa từng nói qua, tuy rằng linh khí bên cạnh Huyết Sắc Thiên Đường không bằng bên trong Huyết Sắc Thiên Đường, nhưng lại gấp mấy lần mật độ linh khí ở Thánh địa. Hiện tại Quái lão nhân đi tới mị cốc Huyết Sắc Thiên Đường, thật ra Nghệ Phong nhớ tới một chỗ như vậy.
- Đúng! Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn đi tới nơi đó?
Tam hoàng tử nghi hoặc nói.
- Nếu ngươi nguyện ý rời khỏi, ta sẽ đưa thành trì kia cho ngươi!
Nghệ Phong nghe tam hoàng tử nói, thầm nghĩ ngươi thật sự bỏ được tiền vốn sao? Tuy nhiên thành trì cũng chỉ là thành trì hạng trung. Đối với một đế quốc mà nói, thật ra không đáng để đau lòng.
- Thành giao!
Nghệ Phong cười nói. Một thành trì đối Nghệ Phong mà nói có muốn hay không cũng không đáng kể. Tuy nhiên hiện tại người trong nhà hắn cũng nhiều lắm. Có chỗ đặt chân cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLDù sao đồ cưới cho Liễu Mộng Nhiên, đã khiến Nghệ Phong đau đầu vạn phần. Nghĩ đến thành trì bên cạnh Huyết Sắc Thiên Đường, có thể khiến đám người Liễu Lão cao hứng, chỗ đó có mật độ linh khí rất cao, ít nhất có thể khiến những lão gia này động tâm.
Tam hoàng tử thấy rốt cục Nghệ Phong đã đồng ý, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Tuy nhiên, Kim Lâu còn cần ngươi chiếu cố một chút. Để không có ta ở đây, những người đó cũng không dám bất trung!
Nghệ Phong nhìn Đại hoàng tử nói.
- Về điểm ấy ngươi yên tâm. Lúc trước khi chúng ta hợp tác đã nói rồi. Chỉ cần ta leo lên ngôi vị hoàng đế, liền bảo đảm địa vị nữ Vương của Tử Âm.
Nghệ Phong mỉm cười. Hiện tại, Kim Lâu đã là quái vật lớn, cho dù tam hoàng tử muống động tới, cũng phải suy nghĩ tới hậu quả một chút. Tuy nhiên Nghệ Phong vẫn nhắc nhở một câu.
- Ngươi còn có cái gì muốn ta làm nữa không?
Tam hoàng tử hỏi.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, vẫn còn mở miệng nói:
- Về phần Nghệ gia ngươi hãy bỏ qua bọn họ đi, bảo đảm bọn họ một đời vinh hoa phú quý. Đây là ta đáp ứng bọn họ. Lúc này Nghệ gia ta cũng bị đại ca của ta nắm trong tay. Coi như ngươi nể mặt ta, cũng chiếu cố một chút!
Tam hoàng tử liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, ngay lập tức hô lớn với bên ngoài:
- Người đâu!
Tổng quản ở bên ngoài đợi, đi vào khom người quỳ rạp xuống trước mặt tam hoàng tử.
- Ta phong: Nghệ Lưu Nghệ gia tước vị thân vương, thưởng vạn kim, mười thị nữ!
- Dạ! Bệ hạ!
Tổng quản kinh ngạc liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, vội vàng chạy ra ngoài.
- Thế nào?
Tam hoàng tử cười nói.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Ha ha, hi vọng lần sau nhìn thấy ngươi thời điểm, ngươi đã là một thiên cổ nhất đế rồi.
Tam hoàng tử cười khổ một tiếng nói:
- Đó là giấc mộng xa xôi. Tuy nhiên, có phải giữa ngươi và hoàng muội ta...
Nghệ Phong ngẩn ra, ngay lập tức kinh ngạc nói:
- Khinh Nhu?
- Hừ! Quả nhiên ngươi đã câu dẫn hoàng muội ta.
Tam hoàng tử bất mãn hừ một tiếng.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói:
- Cái gì gọi là câu dẫn. Chúng ta là quan hệ nam nữ bình thường!
Trên mặt Tam hoàng tử có chút tức giận, tuy nhiên lập tức ổn định lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói:
- Ngươi đi thăm hoàng muội ta đi. Cũng không biết ngươi có thể gặp nàng hay không. Ta đã bị nàng mấy lần cự tuyệt từ ngoài cửa. Ngoài mẫu hậu và thị nữ, bất kỳ ai nàng cũng không gặp.
Nghệ Phong nhìn vẻ mặt chua xót của tam hoàng tử, mơ hồ hiểu được một chút. Hoàng cung với biến cố như vậy, đối với Khinh Nhu hiền lành mà nói, là thương tổn lớn lao.
Tuy rằng nữ nhân Khinh Nhu này nhu nhược, nhưng lại thông minh khác thường. Chuyên liên tiếp xảy ra, cho dù nàng không suy đoán đượ toàn bộ, cũng có thể biết là Nghệ Phong, tam hoàng tử và Nhị hoàng tử bày ra. Phỏng đoán trong lòng nàng cũng hận Nghệ Phong.
- Đi thôi! Đi xem thử!