Mĩ Ngôn

Chương 51: Anh muốn những thứ người khác không có được




Dịch: Ck của Mai
Beta: June
Trong khung cảnh ấm áp, thơm ngát, dưới ánh sáng mập mờ, còn có cả người mình thích. Bầu không khí này thật sự rất thích hợp để làm chút gì đó. Nhưng khi tôi đang động tình luồn lưỡi vào trong khe môi của Ma Xuyên thì anh lại như sực tỉnh khỏi cơn mê, ngả đầu lùi ra sau, đồng thời đưa tay lên chống vai tôi lại không để cho tôi tiếp tục.
"Không thể ở đây được."
Anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn bức tượng vàng thân người đầu hưu trên điện chính kia. Tôi cũng nhìn qua đó thuận thoe tầm mắt của anh, hơi nheo mắt lại, trong lòng chẳng thèm quan tâm tới vị thần núi của tộc Tằng Lộc này chút nào.
"Vậy chúng ta đến phòng củi nha?" Tôi nắm chặt cái tay trên vai mình rồi đề nghị.
Ma Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu: "Bây giờ Lê Ương và Kháp Cốt đều về cả rồi, phòng củi quá gần với chỗ tụi nó ở, sẽ bị nghe thấy được."
Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi cực khổ vất vả trèo núi vượt xong mới về được đây, hôn cũng không thể hôn, sờ cũng không thể sờ, chẳng lẽ còn phải cấm dục thêm một tháng nữa thật à?
Tôi còn đang định làm mấy chuyện quá trớn hơn với anh nữa đây này.
"Vậy khoan quan tâm tới mấy chuyện này đã, tụi mình xem quà tiếp đi." Tôi buông tay ra lấy một quyển lịch treo tường cỡ khổ A4 ra, định sẽ làm Ma Xuyên lơ là cảnh giác trước rồi mới thực hiện kế hoạch khác của mình.
"Lịch?" Ma Xuyên nhận lấy, vừa nhìn đã thấy được trên cái ô vuông ở trang đầu tiên đã được tôi vẽ một gốc cây bách xanh tươi, anh lập tức hiểu ý ngay: "Ngày em quay lại à?"
Tôi chỉ vào cái ô ngày 1 tháng 8 kia, nói: "Đúng, sau này mỗi lần trước khi em đi thì sẽ quyết định trước một ngày quay lại trên cuốn lịch này, giống như hôm nay vậy, vẽ một gốc cây bách."
Lấy một cuộn băng keo siêu dính màu bạc trong balo ra, tôi cầm dây của cuốn lịch đứng dậy, một tay khác mở đèn pin trên điện thoại lên đi vào trong phòng Ma Xuyên.
"Em đã nghĩ kĩ rồi, chỉ có treo trong tủ quần áo là mới là an toàn nhất." Tuy là trong phòng của Ma Xuyên bình thường cũng sẽ không có ai đi vào, nhưng để đề phòng trường hợp vạn nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Làm cứ như đang yêu đương lén lút với idol ngôi sao nào đó vậy. Tự dưng tôi lại nảy ra cái suy nghĩ buồn cười này.
Mở cửa tủ ra, tôi vô cùng tự nhiên đưa điện thoại qua cho Ma Xuyên để anh soi giúp tôi.
Anh tựa vào cửa tủ, đứng đối mặt với tôi, đột nhiên anh hỏi: "Lần này em về đây bằng cách nào?"
Bắt đầu từ khi nãy anh đã không lên tiếng rồi, tôi còn tưởng anh đang ấp ủ chuyện gì, hoá ra là cái này.
"Ngồi tàu lửa trước rồi đi máy bay qua đây." Tôi cẩn thận xé một miếng băng keo nhỏ xuống, cố định dây treo lịch trên cửa tủ quần áo, sau đó thì lại dùng ngón tay khều khều thử. Cực kì chắc chắn, đúng là loại keo siêu dính.
"Tốn hết bao nhiêu lâu?" Ma Xuyên lại hỏi.
"Anh đừng quan tâm nữa mà, dù sao em cũng về lại rồi là được." Tôi bắt lấy tay anh kéo anh đi ra ngoài: "Đã hứa với anh quay lại vào lúc nào thì em chắc chắn sẽ quay lại vào lúc đấy."
Ma Xuyên không phản ứng gì ngay mà đợi tới khi bị tôi kéo về lại điện chính, ngồi lên đệm cói lại rồi mới cất tiếng như đã suy nghĩ rất kĩ rồi: "Nếu thật sự có chuyện gì đó phải trì hoãn, thì cũng có thể... dời về lại mấy ngờ rồi về."
Rồi cứ để anh ngày nào cũng đợi em tới tận khuya vậy hả?
"Rõ ràng anh còn không mong em đi nữa kia mà, sao cứ phải vờ ra vẻ như không để ý vậy?" Tôi chọt ngón trỏ lên chỗ tim anh, nửa đùa nửa thật nói: "Gỡ cái mặt nạ Tần già ra đi, thả Ma Xuyên ra đây."
Anh lườm ngón tay của tôi một cái, cũng không biết là bộc lộ bản chất thật hay là đang hùa theo tôi mà ngay cả giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn: "Khách sáo chút vậy thôi."
Tôi bị anh chọc cười, rút ngón tay về rồi nói: "Vậy mới đúng chứ."
Tôi lại lục tìm trong cái balo một lúc, lần này thì lấy ra một tệp tài liệu thật dày.
Mở tệp, tôi lấy từng văn kiện trong đó ra bày trước mặt Ma Xuyên.
"Đây là sổ hộ khẩu của em, đây là giầy tờ nhà em đứng tên, đây là thẻ ngân hàng của em, mật khẩu là sinh nhật em..." Tôi lấy một cái chìa khoá nhỏ ra, mở lòng bàn tay Ma Xuyên ra rồi đặt vào lòng bàn tay anh: "Đây là chìa khoá két sắt ngân hàng chứa mấy thứ trang sức châu báu của bà ngoại em."
Bà cụ lúc sinh thời thích nhất là ngọc bích, ông ngoại hồi còn trẻ từng mua được một khối ngọc cẩm thạch Myanmar màu sắc cực kì đẹp trông cứ như pha lê, làm một bộ trang sức tặng bà. Để tới bây giờ, chỉ mỗi một chiếc nhẫn thôi cũng đã phải lên tới bảy chữ số rồi. Cả bộ dây chuyền, vòng tay, bông tai, nhẫn tính ra thì ít nhất cũng phải đáng giá hơn mười triệu.
Mà đây chỉ là một trong những món trang sức có giá trị trong đó.
"Đây là thẻ tiền lương trước kia anh cho em." Cầm một góc của tấm thẻ ngân hàng màu xanh, tôi giơ lên lắc lắc trước mặt Ma Xuyên: "Đã nói là sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi cho anh rồi. Bây giờ, gốc trả cho anh mà lãi cũng cho anh luôn."
Anh đã cho tôi hết những gì anh có thể cho, thì sao tôi có thể giữ lại chút gì cho riêng mình với anh được?
Cho dù đã biết rằng với thân phận của anh thì mối quan hệ của chúng tôi đã định sẵn là cả đời này cũng không thể công khai được, nhưng không sao cả, nếu đã quyết định ở bên anh thì tôi sẽ không bao giờ do dự vì điều gì.
Khoảng cách giữa Thố Nham Tung và Hải Thành xa nhau hơn ngàn dặm, cách muôn trùng đồi núi, mênh mông chảy siết sông nước, nhưng dù có gặp phải bão giông ầm ĩ, gian nan chất chồng thì tôi vẫn có thể quay về kịp. Đam Mỹ Sắc
Cũng giống như tôi và Ma Xuyên, nếu chỉ tưởng tượng thôi thì sẽ cảm thấy rất khó khăn, nhưng lúc thực hiện được rồi thì thật ra cũng bình thường thôi.
Ma Xuyên lật xem sổ hộ khẩu và giấy tờ nhà của tôi, đột nhiên cau mày lại, ngẩng đầu lên hỏi tôi: "Không phải trước đó em đã bảo là mình không còn gì hết rồi sao?"
Tiêu rồi, lộ tẩy rồi.
Tôi chột dạ vội rời mắt đi: "Đồ của em thì đúng thật là cái nào bán được đều đem đi bán lấy tiền hết rồi, những thứ này là của bà ngoại cho em, là vốn của vợ em, nếu nói đúng thì cũng không tính là đồ của em. Này, còn một thứ cuối cùng nữa, chúng ta xem xong trước rồi lại nói tới chuyện khác..."
Tôi lươn lẹo đổi chủ đề, lấy món quà cuối cùng cũng là món quà "nặng kí" nhất trong balo ra: Hai hộp 0.01 màu đen.
Ma Xuyên hoàn toàn không quen với những thứ này, cầm lên xem thử: "Thuốc lá à..."
Âm "à" nhanh chóng tan biến nơi răng môi, với thị lực ban đêm của anh thì chắc chắn đã nhìn thấy được hàng chữ nhỏ trên cái hộp đóng gói kia.
Tôi tự cầm một hộp lên xé vỏ ngoài ra, lấy cái gói nhỏ bên trong rồi vờ hỏi anh: "Biết đây là cái gì không? Lớp sinh lý của các anh trước kia đã dạy cách dùng chưa?"
Anh buông cái hộp trong tay xuống, nói: "Anh biết đây là gì, nhưng mà chỗ anh không dạy những thứ này."
Thế thì lại vừa đúng ý tôi.
Tôi cố để mình không cười lố quá: "Thế hôm nay, thầy Bách sẽ dạy cho anh cách dùng nó thế nào nha."
Xé vỏ, tôi lấy cái bao trong suốt bên trong ra, biểu diễn luôn trên tay mình.
"Thế này... Bóp ở đầu ép hết không khí ra sau đó từ từ tuột xuống cho tới phần gốc..." Tôi chụm hai ngón tay lại, nói: "Đơn giản lắm mà nhỉ?"
Ma Xuyên nhìn cái bao trên tay tôi rồi lại nhfin tôi, không hiểu nói: "Tại sao phải học cái này?"
Nghe anh hỏi ra câu hỏi ngây thơ thế này làm tôi thật sự có cảm giác tội lỗi như sói xám già đang làm hư bé thỏ trắng vậy.
Bóp cái bao từ từ lột ra khỏi ngón tay, tôi bỏ nó vào trong hộp lại: "Anh biết đây là cái gì, vậy anh có biết nó dùng để làm gì không?"
"Dùng để phòng trường hợp mang thai ngoài ý muốn." Ma Xuyên đưa cho tôi một đáp án đúng chuẩn sách giáo khoa.
Tôi cố nén ý cười: "Cũng đúng. Nhưng thật ra ấy, đàn ông với đàn ông cũng có thể dùng..."
Dù sao thì so với thần điểu không vương bụi trần đã ở lâu trên núi tuyết, một anh cậu ấm trên Hải Thành vẫn được coi nhưu là tiếp xúc với phương diện này nhiều hơn một chút. Tôi sấn quá, kề vào bên tai anh nhỏ giọng phổ cập những kiến thức cơ bản giữa đồng tính.
Trong nhận thức của Ma Xuyên thì chắc là hai người đàn ông "giúp đỡ" nhau đã là cực hạn của những gì có thể làm được rồi, đột nhiên nghe nói có thể thân mật hơn nữa thì nhất thời không tiếp nhận được nổi.
Anh lấy một mảnh hình vuông nhỏ trong hộp ra, nhẹ giọng hỏi: "Em đã từng dùng bao giờ chưa?"
"Dùng rồi." Mới đầu là vì tò mò, sau này là sợ làm vãi ra lung tung nên đeo luôn, dùng vừa tiện vừa sạch sẽ.
Móng tay của Ma Xuyên sượt qua trên cái vỏ, để lại một vết nhàn nhạt: "Em nói, bình thường giữa đồng tính đều là một người top, một người bot, vậy em và đám bạn trai cũ của em..."
"Thì tất nhiên em là top rồi." Từ lúc xác định được xu hướng tính dục của mình thì tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ nằm dưới, với lại mặt em bé và Minh Trác thì... thuộc tính của họ lại càng rõ ràng hơn nữa, tôi nghĩ chắc cả đời này bọn họ cũng không muốn chịch tôi đâu.
"Thế nên, em muốn anh là người nằm dưới à?"
Mặt tôi hơi nóng lên, nhưng may là đèn vàng nên chắc là đối phương không nhìn ra được: "Nếu như anh thấy không phản cảm là được."
"Không muốn." Anh dứt khoát từ chối.
Tôi sửng sốt, nhăn mày lại, vô thức thốt lên: "Thế anh muốn cái gì?"
Ma Xuyên nâng mi mắt lên, bình tĩnh nhìn tôi: "Anh muốn những thứ người khác không có được."
Thứ người khác không có được?
Tôi quan sát biểu cảm của anh, tự dưng hơi hiểu hiểu tại sao bắt đầu từ khi nãy anh cứ lạ lạ rồi.
Anh hiểu lầm tôi rồi, tưởng là tôi đã sớm làm tới bước cuối cùng với người khác, là một tay lão làng!
Tuy là hơi lệch khỏi những gì tôi tưởng tượng, nhưng... có lẽ lợi dụng lòng ghen tị của anh cũng có thể coi như là biện pháp hay để ép anh nghe theo sự chi phối?
Chậc, có phải tôi hết cứu rồi không vậy? Sao tới nước này rồi mà trong lòng lại còn nảy ra suy nghĩ "May mà thứ anh ấy muốn tôi cho được" vậy.
Hít sâu một hơi, tôi đứng dậy cởi cúc ra, cởi cái quần dài rồi đá phăng sang một bên trước mặt Ma Xuyên.
Đồ mặc vào mùa hè chủ yếu là phải thoải mái, trên người tôi đang mặc một cái áo thun trắng rộng rãi, lúc này vừa hay che khuất được những bộ phận quan trọng, khá là có cảm giác như đang ôm tì bà che nửa mặt.
Tôi ngồi lại trên cái đệm cói, vén tà áo thun lên cho anh nhìn: "Còn nhớ cái quần mũi nghé* này không?" Tôi kéo tay anh qua, liếm láp từng ngón tay anh, một cái tay khác rút tấm vải ngăn cản đằng trước ra, ậm ờ nói: "Khi đó em đã thấy là khá tiện..."
Hơi thở của anh dần nặng nề hơn, vẻ mặt lại như đang giằng co, ngón tay sắp co quắp lại rồi.
"Sư thầy ơi, anh muốn cái gì thì tự mình đến mà lấy đi." Tôi ngậm ngón tay của anh vào trong miệng.
Anh mím chặt môi như cực kì ghét bỏ sự dụ hoặc của tôi, rồi lại như hết cách với tôi nên nhắm chặt hai mắt lại. Ngón tay cứng nhắc của anh đột nhiên kẹp chặt cái lưỡi của tôi lại, hơi dùng sức: "Dáng vẻ này của em, bọn họ cũng đã từng thấy rồi sao?"
Tôi hơi hé môi để mặc cho nước bọt trào ra ngoài, không đáp lại mà cũng không có cách nào để đáp lại.
"Bọn họ từng thấy rồi." Rút ngón tay ra, anh đè lên, dùng môi lưỡi để thay cho ngón tay xâm chiếm khắp khoang miệng tôi.
Tôi ôm chặt anh, nhiệt tình đáp trả lại, kích động tới ưỡn cao hông lên cọ cọ lên người anh.
Anh là một học sinh rất giỏi, chỉ dạy qua miệng thôi mà đã nắm giữ được tinh hoa trong đó, biết rõ được chính xác phải thao tác thế nào.
Giống hệt như năm đó anh dạy tôi bắn cung, bây giờ, anh cũng đang thực hành lại từng chút những thứ tôi đã dạy anh.
Trong thoáng chốc, tôi chợt nhớ lại cuộc nói chuyện giữa tôi với hai vợ chồng Triệu Thần Nguyên lúc đi ăn không lâu trước đây.
Tôi kể lại phân tích của Tôn Mạn Mạn với tôi như một chuyện gì lý thú cho hai người kia nghe, không ngờ vậy mà Thẩm Tĩnh lại thấy rất có lý.
"Có khi em gái anh nói đúng đấy, anh ghét đàn ông thật đó? Trước kia em đã hơi có cảm giác như vậy rồi, nhưng vậy giờ lại càng rõ ràng hơn nữa. Có đôi khi trông anh đúng thật là... không giống một người thích đàn ông. Anh là 1 phải không, anh đã từng nghĩ tới chuyện anh thích đàn ông có lẽ chỉ là vì anh muốn nhìn thấy dáng vẻ bọn họ bị anh chinh phục, xâm phạm thôi sao?"
Tôi bị cô hỏi cho đớ người: "Không phải 1 nào cũng vậy hả? Nếu không thì tại sao lại phải làm 1?"
Thẩm Tĩnh chìa ngón trỏ ra lắc lắc, nói: "No no no! Gay yêu đàn ông cũng không có thủ thân như ngọc giống anh đâu. Anh không phải thật sự yêu bọn họ mà chỉ là những bất mãn của anh đối với đàn ông và sự nhầm lẫn trong thời thanh xuân đã hiểu nhầm thành đồng tình luyến thôi, thật ra anh là một người cực hận đàn ông."
Cô càng nói càng thấy đúng chính xác là vậy, cuối cùng thậm chí còn gật đầu thật mạnh một cái nữa.
Tôi trầm mặc hồi lâu, nói: "... Có khi nào, anh thủ thân như ngọc là vì anh đã có người mình thích rồi không?"
Triệu Thần Nguyên và Thẩm Tĩnh sửng sốt, cực kì đồng thanh: "Cái gì?!"
Nếu như nói bản chất thật sự của tôi là ghét đồng tính, vậy bây giờ tôi không hề do dự để Ma Xuyên chinh phục tôi, xâm phạm tôi, là vì tôi yêu anh phải không?
Chúng tôi ôm hôn nhau dưới ánh nến trong điện thần. Mỗi khi Ma Xuyên hơi có dấu hiệu khôi phục lý trí lại là tôi lại lập tức sử dụng hết vốn liếng cả người mình để quyến rũ anh, để anh quên đi thân phận của mình, quên đi hoàn cảnh xung quanh mình.
Anh lại lót y phục ngôn quan của mình dưới người tôi, ngón tay vuốt ve dọc theo eo xuống dưới.
"Đợi đã..."
Anh hôn lên cổ tôi, nói "Đợi đã" nhưng cũng không đứng dậy khỏi người tôi.
"Không được, Sơn quân sẽ giận đấy..."
Tôi nằm ngửa ra trên đất, tầm mắt đối diện với bức tượng thần vàng tôn kính trên đài hoa sen kia. Tôi ôm lấy Ma Xuyên, dán môi vào bên tai anh run rẩy nói: "Em chưa từng làm loại chuyện này với người khác..."
Anh đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, không hiểu lắm mà nhìn tôi, dường như là không nghe hiểu được ý của tôi.
Tôi cố chịu cơn nóng bừng trên mặt, gắng gượng nói: "Em chưa bao giờ là cậu ấm lăng nhăng cả. Hai người bạn trai trước của em anh đều đã gặp qua rồi, em và bọn họ... Đừng nói tới chuyện này, ngay cả giúp đỡ lẫn nhau còn không có. Những năm chia xa với anh, em cũng chưa từng có người yêu nào khác..."
Tôi cong gối lên, kết hợp với lời nói, kích thích giác quan của anh, đánh tan ý chí của anh.
"Ma Xuyên, dù là trái tim hay cơ thể này, để chỉ thuộc về một mình anh." Tôi thở dốc hỏi anh: "Anh không muốn sao ưm..."
Đáp lại tôi, là Ma Xuyên khom người xuống lần nữa, hôn cuồng nhiệt như muốn nuốt luôn tôi vào trong bụng.
- ---------------------------
Bách Dận hư quá, sợ bị cảnh sát đam mĩ bắt đi tù quá mấy má ơi 🥶

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.