Mị Sát

Chương 32:




Anh Túc cắn môi, mò mẫm cởi từng cái nút áo, động tác chậm chạp đến nỗi có thể mài thời gian thành bột phấn. Sử dụng thời gian kéo khóa quần xuống còn lâu hơn, Anh Túc nghiêng mặt sang một bên không dám nhìn thẳng, gò má đỏ bừng có thể rỉ máu.
Cô vẫn ngồi trên đùi anh, chậm chạp không chịu cởi quần, có thể nhìn cái quần lót màu tím lấp ló sau mép quần. Kéo áo cao lên một chút, là cái rốn xinh đẹp trên làn da trắng mịn màng.
Sở Hành vẫn tiếp tục không động thủ, ngay cả ánh mắt cũng phảng phất sự bình tĩnh, không một chút nhiệt độ nóng bỏng. Ánh mắt như vậy còn khó chịu hơn cả thúc giục, Anh Túc xoay mặt đi, giằng co một hồi lâu, mới nửa quỳ ở trên ghế, từ từ cởi quần ra.
Khi cái quần bị ném xuống đất, Anh Túc quay lại nhìn Sở Hành. Bàn tay của anh thong thả mơn trớn dọc theo hông cô, rồi nói: “Tiếp tục.”
Môi Anh Túc bị cô cắn hằn lên dấu răng. Tốc độ cởi nút áo so với lúc nãy còn chậm hơn gấp mười lần, Sở Hành cũng không thúc giục, chỉ siết chặt vòng tay đang ôm cô, một ngón tay rà theo đáy quần lót rồi tiến vào, từng đợt từng đợt tiếp xúc khiêu khích nhẹ như lông vũ.
Anh biết chính xác những điểm mẫn cảm trên người cô ở chỗ nào. Chỉ hai ba cái, đã khiến Anh Túc thở gấp. Vốn đang quỳ ở trên ghế, bây giờ đã rũ người, mềm nhũn ngồi xuống, nơi riêng tư của hai người cũng chặt chẽ dán sát vào nhau.
Tốc độ cởi nút áo của Anh túc càng chậm chạp hơn. Năm lần bảy lượt, một hồi lâu cũng không mở được cái nào. Cô vốn định kéo dài thời gian để Sở Hành mất kiên nhẫn, ra tay giúp cô, nhưng hôm nay sự nhẫn nại của Sở Hành lại tốt hơn thường ngày, thời gian chầm chậm trôi qua hồi lâu, động tác nhẹ nhàng ma sát, chậm rãi vân vê trên tay đều không nhanh không chậm.
Anh túc cũng đã xấu hổ đến tột đỉnh, nhắm chặt hai mắt. Cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào hai cánh tay của Sở Hành đang bóp chặt eo cô chống đỡ, mới có thể từ từ cởi quần lót xuống.
Tất cả quần áo đều bị vứt lên thảm trải sàn, cả người Anh Túc trần truồng, cô khó chịu xoay mặt đi, hàng mi dài hơi run rẩy. Sở Hành ôm lấy cô, nơi riêng tư của hai người cách một lớp quần áo ma sát lẫn nhau, anh cầm lấy mắt cá chân của cô, vừa vuốt ve, vừa nói: “Tự mình, ngồi lên.”
Anh nói một hồi, vẫn không thấy Anh Túc cử động. Ngẩng đầu lên, thì thấy Anh Túc đang mím chặt môi, gương mặt đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt.
Cô phát hiện anh đang nhìn, liền dùng hai tay che mặt lại, nước mắt vẫn theo khe hở giữa những ngón tay tiếp tục chảy xuống. Động tác của Sở Hành cũng dừng lại, anh lấy áo khoác bọc cô lại. Bị Anh Túc hất tay ra, giọng nói mạnh mẽ, nhưng ẩn chứa nghẹn ngào: “Tránh ra!”
Anh Túc dùng ánh mắt dữ tợn nhìn anh, nhưng trong đôi mắt đều là nước, nên chẳng có một chút uy hiếp nào. Khóe môi Sở Hành hơi cong lên, không cho cô giãy giụa, ôm cô vào trong ngực thật chặt, nhẹ ngàng vỗ về lưng cô, rồi nói: “Được rồi, được rồi. Không đùa nữa.”
Anh Túc bỗng chốc khóc thút thít, hai tay vẫn đẩy anh ra, không cho phép đến gần. Sở Hành cười khẽ, chụp hai tay cô lại, giữ chặt trong lòng bàn tay, tựa trán vào trán cô, từ từ đẩy cô ngã lên bàn làm việc.
Bàn tay anh ôm lấy gương mặt cô, ngón tay cái dịu dàng lau nước mắt cho cô, trầm giọng nói: “Đừng khóc, hửm?”
Anh Túc vẫn không hả giận, dồn hết sức lực, hung hăng đạp anh một cái. Sở Hành đau đến nhíu mày một cái, liền tách hai chân cô ra, chống lên ngang hông.
Khi ngón tay của anh tiến vào, Anh Túc không nhịn được lui về sau một chút. Sở Hành liếc nhìn cô một cái, rồi kéo cô trở lại, cúi người dịu dàng thì thầm bên tai cô: “Tôi sẽ nhẹ nhàng, hửm?”
Anh nói sẽ nhẹ nhàng, thì động tác sau đó cũng trở nên thật dịu dàng. Đầu tiên anh lau sạch nước mắt cho cô, kế tiếp Anh Túc giống như bồng bềnh trên một chiếc thuyền con chìm nổi giữa dòng nước xanh biếc, gió thổi nhè nhẹ, cảnh xuân tươi đẹp. Sở Hành dụ dỗ cô bằng giọng nói trầm thấp, động tác bên dưới cũng lưu tâm nhẹ nhàng. Anh Túc hưởng thụ qua loại chuyện này cũng còn rất ít, so với những lúc bị Sở Hành cố ý dụ dỗ thì càng thêm luống cuống. Không đầy một phút, những tiếng ưm ưm cố nén ban đầu, sau đó cũng bật ra thành những tiếng ngâm nga rên rỉ.
Cảm giác mà Sở Hành mang đến cho cô lần này chính là sự thư thái thoải mái, ngay cả động tác cũng mềm mại. Anh Túc nằm trên áo khoác, không lâu sau, hai chân không nhịn được bắt đầu quẫy đạp lung tung. Cô ôm lấy cổ Sở Hành, cả người khẽ run rẩy, những ngón tay vô thức bấm vào lưng Sở Hành. Sở Hành liền túm lấy tay cô, ngậm hai ngón tay của cô mà gặm cắn.
Kích tình kéo dài rất lâu. Về sau, Anh Túc gục lên vai Sở Hành, bị khoái cảm liên tục khuấy động đến bật khóc. Tiếng nức nở của cô yêu kiều mềm mại, lại mang theo từng đợt ngâm nga rên rỉ, quyến rũ đầy hấp dẫn.
Sở Hành đẩy cô ngã ra bàn một lần nữa, mái tóc cô xõa tung trên mặt bàn làm việc, chiếc cổ xinh đẹp vô thức ngửa ra, trong đôi mắt vẫn còn lấp lánh ánh nước, đôi môi hé mở, mặc kệ nhìn như thế nào, cũng đều là dáng vẻ không kềm nén nổi chi phối.
Sở Hành cười cười, ôm lấy cằm cô, từ tốn cắn một cái, phía dưới cũng dùng sức đẩy một lần, Anh Túc liền thở gấp, khoái cảm ập đến khiến cô khóc không ra tiếng.
Mãi cho đến gần 11h đêm, cửa phòng làm việc mới được mở ra.
Lộ Minh đang cầm văn kiện đứng bên ngoài chờ đợi, nhìn thấy Sở Hành ôm Anh Túc đi ra, lập tức cúi đầu xuống, không liếc mắt nhìn thêm một lần nào.
Anh đã đứng ngoài phòng làm việc chờ từ hơn bảy giờ cho đến bây giờ. Lúc vừa mới tới, từ xa nhìn thấy xung quanh chỗ này không một bóng người, đã cảm thấy rất kỳ quái. Khi đến gần, vừa định gõ cửa, thì nghe được âm thanh du dương tinh tế, mơ hồ mang theo tiếng nức nở ở bên trong.
Sau khi Lộ Minh phản ứng kịp bên trong đang làm cái gì, lập tức lui về sau mấy bước. Mới vừa tựa vào cây hải đường ổn định tinh thần, thì có người ở sau lưng nhẹ nhàng vỗ một cái.
Quản gia đang đứng sau lưng anh, mang dáng vẻ cười như không cười: “Trợ lý Tổng Giám đốc Lộ mới tới sao? Đứng ở đây sẽ rất lâu đó, theo tôi vào phòng bên cạnh ngồi xuống uống trà đi.”
Lộ Minh há miệng, nói: “Tôi tìm Thiếu gia có việc gấp, không thể kéo dài đến ngày mai được......”
“Chuyện có gấp hơn nữa, lúc này Trợ lý Tổng giám đốc Lộ có can đảm đi gõ cửa phòng sao?”
“......” Nửa ngày sau, Lộ Minh mới tìm lại được giọng nói, chỉ chỉ vào bên trong, nhỏ giọng hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
Quản gia vẫn là dáng vẻ nửa cười mà như không cười, còn có chút ý tứ sâu xa nói: “Loại chuyện này bao lâu, Trợ lý Tổng giám đốc Lộ thật sự là hỏi quá...... Mấy ngày qua, Tiểu thư Anh Túc gây ra hết chuyện này đến chuyện kia, vất vả lắm mới ổn định lại, Thiếu gia lại bị một câu ‘việc gấp’ của Trợ lý Tổng giám đốc Lộ cắt ngang, nếu bây giờ lại đi quấy rầy, Trợ lý Tổng giám đốc Lộ không còn cần mạng nữa sao? Nên đi uống một chút trà thôi, qua một lúc nữa trở lại chờ cũng không muộn.”
Lộ Minh uống trà, liền uống hơn hai tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, đã có vô số lần anh muốn đi qua phòng làm việc bên này, nhưng lại bị thái độ bình chân như vại của quản gia ngăn cản. Gần tới 10h, cuối cùng Lộ Minh cũng không ngồi yên được nữa, trở lại đứng chờ bên ngoài phòng làm việc. Kết quả phải đứng chờ thêm một tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy Sở Hành ẵm Anh Túc đi ra ngoài.
Lúc Sở Hành đi ngang qua Lộ Minh, bước chân ngừng lại, hỏi: “Chuyện gì?”
Anh Túc vùi đầu vào bên trong áo sơ mi của Sở Hành, trên người được bao bọc bởi áo khoác của Sở Hành, giống như đang ngủ say. Lộ Minh chỉ liếc qua một cái, liền lập tức thu hồi ánh mắt, anh ho một tiếng, rồi bước đến bên cạnh Sở Hành, nhỏ giọng nói mấy câu.
Gương mặt Sở Hành không thay đổi, anh lạnh nhạt nói: “Không chừa một mống, nhốt cùng một chỗ giết là được.”
Lộ Minh do dự, hơi khó xử nói: “Nhưng trong đó có hơn một nửa là người của Tưởng gia, ngay cả Tưởng Tín cũng ở trong đó......”
Sở Hành nói: “Tưởng Tín?”
“...... Vâng” Lộ Minh cân nhắc từng từ ngữ, cẩn thận lên tiếng. “Theo lý thuyết đối với loại tin tức này, Tưởng gia sẽ không cảm kích, cũng sẽ không nhúng tay vào. Nhưng không loại trừ khả năng có người đã âm thầm tiết lộ cho Tưởng Tín biết. Hôm nay chuyện này bị phát hiện cũng coi là tình cờ, nếu là ngày xưa, cơ bản cũng đã trôi qua rồi. Nói như vậy, đoán chừng có thể độc ác moi ra một món béo bở.”
Khi Lộ Minh nói đoạn này vẫn rất cứng rắn, còn âm thầm nheo mắt nhìn sắc mặt của Sở Hành.
Anh nói hàm súc không rõ ràng. Đã dính vào mối quan hệ với Tưởng gia, Sở Hành cũng có thể biết được cái gọi là “có người” thì không có người nào khác, chỉ có thể là Anh Túc.
Nhưng lúc này Anh Túc vẫn còn được Sở Hành ôm trong ngực, vừa rồi ở phòng sách còn có một màn kiều diễm kéo dài khá lâu, bây giờ Sở Hành sẽ xử trí như thế nào đây, trong lòng Lộ Minh không có nửa điểm nắm chắc.
Sở Hành trầm mặt, nhất thời không lên tiếng. Lộ Minh chờ đợi bên cạnh, tâm trạng cũng treo lơ lửng, một lát sau, Anh Túc đột nhiên ở trong ngực Sở Hành cựa quậy.
Sở Hành cúi đầu, liền thấy dáng vẻ như bị người ta đánh thức của Anh Túc, cô cố gắng nhướng mắt lên nhìn, nhưng nhanh chóng nhắm lại. Sau đó giống như tìm kiếm một tư thế thoải mái, vùi đầu càng sâu vào lồng ngực Sở Hành, thuận tay níu lấy cổ áo Sở Hành, tay còn lại vòng qua ôm hông anh.
Hai người tạo thành tư thế thân mật, không thể nào sát hơn. Lộ Minh nhìn thấy lập tức cụp mắt xuống.
Hắn lại đợi thêm một lúc, Sở Hành mới ôm Anh Túc đi về phía khu vực sinh hoạt hằng ngày, giọng nói thờ ơ cũng truyền tới: “Thả hết đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.