Cả người Anh Túc lạnh lẽo.
Nụ cười đông cứng trên môi cô, sắc mặt cô cũng dần dần thay đổi. Nhưng Sở Hành giống như hoàn toàn không hay biết, vẫn giữ nguyên tư thế đưa đồ cho cô, anh hỏi cô: “Sao không cầm?”
Anh Túc quan sát sắc mặt của anh, trên gương mặt bình tĩnh đó, là đôi mắt sâu thẳm không chút bận tâm, không nhìn ra chút tức giận nào. Anh Túc đờ người một lúc, mới đưa hai tay nhận lấy ly kem. Trong nháy mắt khi chạm vào bề mặt cái ly giấy, cô có cảm giác lòng bàn tay mình còn lạnh hơn ly kem.
Từng luồng không khí lạnh lẽo cô hít vào giống như tích tụ lại trong buồng phổi, qua một hồi lâu, Anh Túc mới tìm lại được giọng nói của mình, cúi đầu gọi một câu: “Tiên sinh.”
Sở Hành”Ừ” một tiếng, giọng nói đều đều không mặn không nhạt: “Đợi lâu như vậy, kem cũng tan gần hết rồi. Em còn không ăn?”
Nhịp tim Anh Túc đập điên cuồng, đến khi cô lấy lại được bình tĩnh, mới nghe rõ anh nói cái gì. Từ từ vòng qua ghế dài, ngồi xuống bên cạnh Sở Hành, bắt đầu múc từng muỗng một. Cô ăn rất chậm, một tay Sở Hành cầm áo khoác, cánh tay còn lại khoác lên trên thành ghế, hai chân bắt chéo, ở bên cạnh nhìn cô, cũng không thấy thúc giục.
Anh Túc ở trong tầm mắt anh, đầu óc trống rỗng. Một lúc lâu, mới chậm rãi bắt đầu suy nghĩ, thì lại nghe anh hỏi: “Thứ này ở đây ngon hơn, hay là thành phố C ngon hơn?”
Động tác của Anh Túc hơi chậm lại, cô nhỏ giọng nói: “Thành phố C ngon hơn.”
Khi cô nói những lời này, liền nhìn về phía một cửa hàng bán đồ ngọt. Ở đó không nhìn thấy bóng dáng của Lý Du Anh, chỉ nhìn thấy bên dưới bóng cây ở xa xa có hai vệ sĩ, quần áo họ đang mặc chính là tây trang đặc chế của Sở gia.
Trong lòng Anh Túc trầm xuống, động tác ăn kem gần như máy móc, trong đầu đang suy nghĩ thật nhanh, một lát sau, lại nghe Sở Hành mở miệng: “Hai ngày nay, ở đây làm gì?”
Anh Túc ngừng lại một chút rồi trả lời: “Không làm gì cả.”
“Chơi như thế nào?”
“.......”
“Bơi lội dưới biển sao?”
“Không có.”
Sở Hành lại hỏi: “Tại sao không đi?”
“Cảm thấy không có ý nghĩa.” Anh Túc trả lời trái lương tâm, cảm thấy kem càng ngày càng khó nuốt, lại không thể tiện tay vứt bỏ như vậy, cô vẫn cầm cái muỗng khuấy tới khuấy lui ở bên trong. Một lúc sau, ly kem bị người nào đó lấy đi, Anh Túc ngẩng đầu lên, thấy Sở Hành múc từng muỗng từng muỗng kem còn lại trong ly ăn hết.
Anh Túc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng một cái cũng không dám hỏi. Sau khi anh giải quyết hết ly kem, mới hỏi cô: “Ăn tối chưa?”
“...... Ăn rồi.”
“Về khách sạn.”
Anh Túc ngẩn ra, Sở Hành đã đứng lên, thong thả đi dọc theo bờ cát.
Phòng của Lý Du Anh và Anh Túc vốn nằm bên cạnh nhau. Anh Túc đi ngang qua phòng của Lý Du Anh, đi tới trước cửa phòng mình, cầm thẻ từ mở cửa. Trong suốt quá trình, không nói một câu nào. Sở Hành làm ra vẻ như không phát hiện ra sự khẩn trương của cô, chờ mở cửa, anh quan sát xung quanh xong rồi bình luận: “Ở chỗ nào phòng ốc cũng bừa bộn như vậy.”
Anh túc sững sờ, sau đó lập tức chất vấn: “Phòng tôi bừa bộn chỗ nào!”
Sở Hành tiện tay nhặt lên cái áo ngực mà cô vứt trên giường, sau đó xoay người lại, trong mắt là ý cười có như không: “Cái này không gọi là bừa bộn thì gọi là cái gì? Hài hòa đẹp đẽ à?”
Anh Túc tức giận, một phát giật cái áo ngực lại: “Không được lộn xộn đồ đạc của tôi!”
Sở Hành khẽ cười một tiếng, đi theo phía sau cô, nhìn cô ném quần áo không được xếp gọn gàng vào trong ngăn kéo, thờ ơ lên tiếng: “Nhìn kích thước của áo ngực, chắc là cup B nhỉ?”
“......” Anh Túc nghiến răng nói: “Vậy thì sao!”
“Vì sao khi sờ vào lại có cảm giác không giống?”
Anh Túc trầm mặc hai giây, sau đó cửa tủ đột nhiên bị “phanh” một cái đóng lại thật mạnh, Anh Túc đẩy Sở Hành ra, im lặng không nói tiếng nào đi ra bên ngoài. Sở Hành cười khẽ một tiếng, kịp thời chụp cô lại, nhẹ nhàng kéo một cái, Anh Túc đã rơi vào trong lồng ngực vững chãi. Anh túc liều mạng tránh thoát nhưng không được, liền thẹn quá hóa giận, không chút nghĩ ngợi, ngắm đúng cánh tay của anh, cúi đầu, hung hăng cắn một mảng lớn.
Sở Hành rên lên, thử kéo một cái, liền có cảm giác cả da lẫn thịt đều bị mạnh bạo xé ra. Anh Túc vẫn chậm chạp không chịu nhả ra, Sở Hành không nhịn được vỗ vào gáy cô một cái, lạnh giọng nói: “Buông ra.”
Anh Túc mơ hồ không rõ ư ư hai tiếng, nhưng vẫn cố tình không chịu buông ra. Không biết qua bao lâu, đến khi răng miệng bắt đầu tê rần, cô vãn còn hơi tức giận không cam lòng nhả ra. Sở Hành nâng tay lên nhìn vết thương của mình, nơi đó không chỉ là một vết xanh tím. Trên cánh tay in thật sâu hai hàng dấu răng, tứa máu.
Mí mắt Sở Hành giựt giựt, đau đến nhíu mày, anh bước đến gần vỗ vào gáy Anh Túc một cái: “Em cầm tinh con chó hả?”
Sáng ngày hôm sau, khi Lộ Minh mang hành lý của Sở Hành đến, tinh mắt nhìn thấy vết thương được băng bó trên cánh tay Sở Hành. Lộ Minh há miệng, thử thăm dò: “Thiếu gia, cánh tay của ngài làm sao thế?”
Anh Túc đứng bên cạnh, vẻ mặt không có chút biểu cảm gì. Sở Hành liếc nhìn cô một cái, thuận miệng nói: “Chó con cắn.”
Anh Túc nhíu mày, lập tức độp lại: “Anh mới là chó con cắn!”
“Vậy em nói đây là chuyện gì xảy ra?”
“Ai biểu anh nói khích tôi trước!”
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thật?”
Anh Túc: “......”
Lộ Minh tin tưởng, nếu như Anh Túc có dị năng, ánh mắt của cô vào giờ phút này nhất định có thể bắn ra tia lửa điện. Anh Túc trợn mắt nhìn Sở Hành chừng năm giây, rồi bỗng đưa tay lên, không quay đầu lại xông ra ngoài.
Cổ Lộ Minh cứng ngắc, còn Sở Hành giống như đã tập mãi thành thói quen, nhìn cô biến mất ngoài cánh cửa, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, hỏi Lộ Minh: “Tất cả đều ở bên trong?”
Đến khi Lộ Minh ra khỏi phòng, đứng chờ trước cửa thang máy, thì một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên: “Trợ lý tổng giám đốc Lộ.”
Da đầu Lộ Minh muốn nứt ra, cực kỳ thống hận tại sao thang máy lại tới chậm như vậy, xoay người, cười ha hả lên tiếng chào đối phương: “Tiểu thư Anh Túc. Hai ngày trước cô vô thanh vô tức mất tích ở Thành phố C, Thiếu gia còn tưởng cô bị người ta bắt......”
Anh Túc bình tĩnh nhìn anh, vẻ tức giận tột độ khi nãy đã sớm biến mất, hất cằm cắt ngang lời anh, ánh mắt nhìn thẳng vào Lộ Minh, rồi hỏi: “Trợ lý tổng giám đốc Lộ tới đây làm gì?”
“...... Thiếu gia quyết định ở lại đây mấy ngày, nhưng lúc đi lại vội vàng không mang theo hành lý, nên hôm nay gọi tôi đưa tới.” Lộ Minh nói xong, dường như chợt nhớ ra cái gì, lại nhanh chóng bổ sung: “Tiểu thư Anh Túc cũng không mang đủ hành lý đúng không? Chu quản gia bảo tôi mang hành lý tới, hình như trong vali cũng có đồ đạc của cô.”
Anh Túc nghe xong, nở nụ cười trào phúng: “Đi tới đi lui, chạy qua chạy lại như vậy, cũng chỉ vì mang hành lý tới? Trợ lý tổng giám đốc Lộ lấy mấy câu lừa gạt con nít ba tuổi ra lừa gạt tôi sao?”
“......”
Thang máy “đing” một tiếng đừng lại ở tầng trệt. Lộ Minh trông mòn con mắt cuối cùng thang máy cũng mở ra, liền nhấc chân muốn bước vào, thì bị Anh Túc đứng chắn trước mặt.
Lộ Minh trơ mắt nhìn cửa thang máy tự động khép lại, ngay khi thấy Anh Túc vẫn nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa không chịu buông tha, liền cúi gầm mặt xuống.
Lộ Minh cảm nhận được cái nhìn của cô liền rùng mình, trong lòng không ngừng kêu khổ, nói như đinh đóng cột: “Tiểu thư Anh Túc, tôi không biết gì cả! Thật đó!”
Anh Túc cười cười, dĩ nhiên không tin anh ta. Chậm rãi hỏi: “Bây giờ Lý Du Anh đang ở đâu? Anh ấy sao rồi?”