Edit: Chickenliverpate
Sắc mặt Ly Chi lập tức thay đổi, lùi về sau theo bản năng, cả người dán lên cửa xe: "Mày....."
Anh Túc chậm rãi thu lại nụ cười, trên mặt khôi phục dáng vẻ nhu nhược, không chịu đựng được ức hiếp, cụp mắt xuống, dịu dàng nói: "Hy vọng chị Ly Chi đi đường bình an. Anh Túc không tiễn xa được."
Sắc mặt Ly Chi miễn cưỡng trấn định lại, cất giọng căm hận: "Tao thấy mày điên thật rồi!"
Anh Túc hờ hững, lui về phía sau hai bước, nhìn Ly Chi bị vệ sĩ nửa xô nửa đẩy vào trong xe, cửa xe cũng nhanh chóng đóng lại, chiếc xe màu đen khẽ khởi động, rồi tăng tốc lướt đi thật xa.
Hồi tưởng lại mười năm chung sống với Ly Chi, cho dù cẩn thận lục lọi ký ức như thế nào, cô cũng không tìm ra được dù chỉ một lần hai người thật sự nói cười ríu rít, cả gia đình vui vẻ.
Từ lần đầu tiên Anh Túc gặp gỡ Ly Chi, hai người đã bắt đầu kết thù. Cái ngày quản gia dắt Anh Túc đến vườn hoa tìm Sở Hành, trên đường gặp phải Ly Chi, thì trên tay Anh Túc đang cầm hai trái sung mềm thơm ngọt. Khi quản gia cất giọng khàn khàn giới thiệu: "Tiểu thư Anh Túc, đây là tiểu thư Ly Chi" thì trong mắt cô, Ly Chi chẳng qua chỉ là một tiểu thư xinh đẹp trầm tĩnh, quen sống trong an nhàn sung sướng.
Khi đó Anh Túc cũng chưa lo lắng quá nhiều việc, cũng không nghĩ đến mình mới vừa thay thế địa vị của Ly Chi, cho dù cô có làm gì với Ly Chi, thì trong mắt Ly Chi và những người khác, cũng chỉ nhìn thấy vẻ kiêu căng ngạo mạn của một người từ trên cao nhìn xuống. Anh Túc chỉ đứng đó, quan sát Ly Chi và bị cô ta quan sát, ngoan ngoãn gọi một tiếng chị Ly Chi, sau đó liếc nhìn hai trái sung ưa thích trong tay, cố nén đau thương, đưa cho cô ta một trái, nói: "Cho chị nè."
Ly Chi liếc nhìn cái thứ ướt ướt dơ dơ trên tay cô, rồi khẽ nhíu mày không dễ dàng nhận ra, cuối cùng vẫn nhận lấy, mỉm cười, lễ phép nói cảm ơn. Anh Túc cho rằng cô ta chê ít, lại cố nén đau thương, đưa cho cô ta trái còn lại, rồi nói: "Em vẫn còn nè. Chị cầm hết đi."
Khi đó ở một chỗ trong phòng khách của Sở Hành, trên khay trà cũng chỉ còn lại một trái, là Anh Túc suy tính đến vấn đề tôn kính, nên đã đặc biệt chừa lại cho Sở Hành. Anh Túc cầm bằng cả hai tay, đôi mắt lấp lánh mong đợi nhìn Ly Chi, Ly Chi hơi do dự, nhưng cũng nhận lấy trái sung còn lại, nói cám ơn thêm lần nữa, lễ nghi không chê vào đâu được. Anh Túc nhìn cô ta dần dần đi xa không hề quay đầu lại, bóng lưng khoan thai thanh lịch mà cô không thể bì kịp, càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt, cứ đứng đó nhìn không chớp mắt. Cho đến khi thấy Ly Chi đi khá xa, bất ngờ vung tay lên, ném mấy trái sung mà cô vừa mới cho vào trong bụi hoa bên đường.
Đến khi vào vườn hoa, nhìn thấy Sở Hành đang nhâm nhi ly trà trên tay, sau khi anh đặt ly trà xuống bàn thì một phát lao vào trong ngực anh. Quan sát thấy mấy trái sung dập nước trong tay Anh Túc, anh rút khăn lau từng ngón tay cho cô. Sở Hành cười nói: “Mặt mày suy sụp đến mức này, ai chọc em?"
Anh Túc vùi mặt vào trong ngực anh, ôm chặt hông anh, rầu rĩ nói: "Có người không thích em."
Sở Hành ôm cô cười hỏi: "Hửm? Ai không thích em?"
Anh Túc ngẩng mặt lên, nói: "Chị Ly Chi không thích em."
Chuyện sau đó nữa, Anh Túc cũng từ từ mơ hồ không nhớ nổi. Chỉ nhớ rõ vẻ mặt Sở Hành lúc đó, trong dịu dàng lại có chút buồn cười, anh nói chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi, rồi vuốt tóc cô, thuận miệng dỗ dành đôi ba câu.
Có lẽ người lớn đều cho rằng kết thù của mấy đứa con nít chỉ như một cái nút thòng lọng, nhẹ nhàng rút lại, cũng có thể dễ dàng tháo ra. Đều không đáng bận tâm. Chỉ có bản thân Anh Túc và Ly Chi mới hiểu, cả hai người bọn họ đều không phải là người rộng lượng gì đó. Mỗi một lần kết oán đều là một lần bế tắc.
Đấu đá lẫn nhau cũng không theo thời gian mà biến mất, ngược lại giống như băng đóng dày ba thước, càng lúc càng không thể hòa giải. Càng về sau, từ chuyện nhỏ cho đến chuyện lớn, hầu như đều muốn phân cao thấp thắng thua. Về phần đến cùng là vì cái gì, có lẽ ngay cả bản thân Ly Chi và Anh Túc cũng không biết được, hơn nữa cũng không buồn để ý.
Anh Túc đứng nhìn hình dáng chiếc xe dần dần mất hút, mới kéo áo khoác lại cho ấm, rồi từ từ đi trở vào. Buổi sáng mùa đông, sắc trời âm u lạnh lẽo, hoang tàn như tàn tro, Anh Túc đi chưa được vài bước, tuyết đã bắt đầu rơi.
Cô giống như hoàn toàn không phát giác, mặt lạnh như tiền, bước chân thong thả, mí mắt cũng không nâng lên. Có người từ đằng xa đi tới, nhìn thấy cô, liền cất tiếng gọi "Tiểu thư Anh Túc", sau đó đứng thẳng người, tránh sang một bên. Anh Túc cũng không gật đầu, càng giống như không nghe thấy, chỉ từ từ bước qua. Nhìn từ phía sau, bóng dáng màu đỏ mỏng manh đơn độc trong tuyết trắng, có vẻ cứng rắn quật cường, giống như được bao bọc bởi một lớp vỏ bảo vệ kiên cố, không thứ gì có thể xâm nhập.
Đến tối, Lộ Minh tới. Đợi dưới lầu một lúc vẫn không thấy bóng dáng Sở Hành. Đến khi không nhịn được đi lên lầu, thì bị quản gia không biết từ đâu bất ngờ xuất hiện lôi ngược trở lại.
Quản gia vừa kéo tay vừa nói: "Trợ lý tổng giám đốc Lộ chờ nãy giờ chắc mệt rồi nhỉ? Không bằng ngồi xuống uống một tách trà đi."
"......" Lộ Minh nhìn ông, thành khẩn nói. "Mỗi lần tôi tới ông đều bảo tôi uống trà uống trà, ông có thể đổi một trò khác không?"
Quản gia ung dung nói: "Thật ra thì còn có cháo cá, chỉ có điều nó được chuẩn bị cho tiểu thư Anh Túc. Trợ lý tổng giám đốc Lộ dám uống sao?"
"......" Lộ Minh không thèm để ý đến ông, trực tiếp xông lên lầu. Xông hai lần vẫn không thành công, đều bị quản gia cứng như thép này vững vàng níu lại. Lộ Minh vừa quay đầu, quản gia liền chỉ về hướng phòng ngủ, nhướng mắt nói: "Trước khi Trợ lý tổng giám đốc Lộ đến, thiếu gia đi vào hai lần, đều bị đẩy ra ngoài. Khi Trợ lý tổng giám đốc Lộ tới, thiếu gia mới vừa đi vào lần thứ ba. Đến bây giờ cũng đã được một lúc rồi, ai biết tình hình bên trong như thế nào. Nếu 10" nữa vẫn chưa ra, thì Trợ lý tổng giám đốc Lộ hãy đến gõ cửa cũng không muộn."
Quản gia nói như vậy, là đã tỉnh lược rất nhiều chi tiết nhìn thấy kinh hãi rồi.
Chẳng hạn như cái gọi là "đẩy" của tiểu thư Anh Túc, thật ra thì không có đơn giản như vậy. Lần đầu tiên Sở Hành đi vào, nghe một tiếng rầm, là sự kết hợp giữa tiếng đóng cửa và âm thanh người nào đó bị đá văng ra ngoài. Đi vào lần thứ hai, là bị Anh Túc dùng họng súng chặn lại, sau đó vẫn là một tiếng rầm, là sự kết hợp giữa tiếng đóng cửa và âm thanh người nào đó bị đá văng ra ngoài.
Lão quản gia sống ở Sở gia mấy chục năm, đã quen nhìn thấy những cảnh tàn sát khốc liệt, cũng hiểu biết về tình cảm trai gái, tính tình lại hoàn toàn trầm ổn, tự nhận thấy bị núi đè mặt cũng sẽ không đổi sắc, nhưng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, vẫn không nhịn được co rút cả da mặt.
Ngược lại Sở Hành vẫn không cảm thấy kinh hãi, ngay cả khi bị Anh Túc cầm súng chỉa vào, vẻ mặt anh cũng không thay đổi, nhắc nhở một câu: "Súng còn chưa lên đạn."
Sau đó chỉ thấy Anh Túc "rầm" một tiếng, đóng cửa lại, dùng sức lực mạnh đến nỗi thiếu chút nữa đã khiến cái đèn chùm rơi xuống đất.
Lộ Minh trề môi, đẩy quản gia ra, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì tôi vẫn luôn có một vấn đề, không biết có nên nói ra hay không."
Quản gia trầm ổn nói: "Những lời đại loại như thế này thì không nên nói. Cho nên Trợ ý tổng giám đốc Lộ có thể không nói, tôi còn phải đi xem nồi cháo cá đã nấu xong chưa, tôi đi trước nhé......"
Lộ Minh trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của ông, một phát chụp lấy cánh tay quản gia, đáy mắt vụt tỏa sáng lấp lánh: "Mấy ngày qua thiếu gia và tiểu thư Anh Túc đều cùng ăn cùng ngủ sao?"
Khóe mắt quản gia giựt giựt, Lộ Minh lại nhỏ giọng nói: "Tôi nghe Yên Ngọc nói với thiếu gia, nói phải cấm chuyện phòng the. Thiếu gia như vậy.... cho dù có anh minh thần võ đi nữa, nhưng mà.... cho nên.... anh ấy cũng có thể....nhịn được?"
Khóe miệng quản gia tiếp tục co rút, sau một lúc lâu, ông mới nói: ".... Trợ lý tổng giám đốc Lộ nghĩ hơi nhiều. Nghĩ quá nhiều rồi. Mấy ngày nay, thiếu gia và tiểu thư Anh Túc đều tách ra ngủ."
Lộ Minh rõ ràng không tin: "Vậy sao mỗi lần tôi đến đây đều nhìn thấy Anh Túc ở phòng ngủ chính?"
"Dĩ nhiên là bởi vì tiểu thư Anh Túc ở phòng ngủ chính, thiếu gia ở phòng khách." Quản gia điềm đạm lắc lắc gương mặt đang đần ra của Lộ Minh, bày ra một vẻ mặt hết sức khoan dung "tôi là trưởng bối cho nên vãn bối có ngu xuẩn hơn nữa tôi cũng sẽ bao dung’, ý vị sâu xa nói: "Trợ lý tổng giám đốc Lộ thủ tiết nhiều năm như vậy, bình thường không tránh khỏi có chút suy nghĩ tạp nham, cũng là dễ hiểu. Chí ít cũng xin cậu suy nghĩ đứng đắn một chút được không? Thật ra thì, tôi cảm thấy nếu cậu không muốn lấy vợ, có thể cân nhắc gia nhập Cơ Đốc Giáo, ít ra cũng có thể tinh lọc được một chút tâm linh......"
"......"
Lộ Minh đang muốn phản bác, thì bỗng nghe một tiếng "rầm" ở trên lầu, cánh cửa bị thứ gì đó mạnh mẽ phá tung ra.
Theo bản năng Lộ Minh nhìn lên trên, quản gia đứng bên cạnh bàn khẽ than một tiếng, nhỏ giọng nói: "Lại tới nữa rồi."
Có lẽ Anh Túc vừa định ngủ, hoặc mới vừa tỉnh ngủ. Đi chân không đứng ngay ngưỡng cửa, trên trán vẫn còn dính ba nhúm lông ngắn. Nắm trong tay một chai rượu đỏ, chỉa thẳng lên mũi Sở Hành, trong mắt toàn là không kiên nhẫn, lớn tiếng nói: "Cút ra ngoài!"
Lộ Minh nghẹn họng, kinh sợ suýt chút nữa ngất đi.
Một tay Sở Hành xách một chiếc giầy, tay còn lại cầm một chiếc vớ màu trắng, bình tĩnh mở miệng: "Em đã ngủ cả ngày rồi."
"Ai cần anh lo!"
"Tiếp tục ngủ nữa đầu em sẽ bị bẹp dí đó. Không phải em cảm thấy tinh dầu mát xa bên Kim Độ rất tốt sao? Tối nay đi đến đó thuận tiện kêu người làm một...."
Sở Hành còn chưa nói hết câu, Anh Túc đã giơ tay lên, Sở Hành kịp thời quay đầu đi, chai rượu đỏ đập vào bức tường trắng xóa phía sau anh, trong nháy mắt "choang" một tiếng, chất lỏng màu đỏ văng tung tóe, chia năm xẻ bảy.
Quản gia chống trán, nhắm mắt không nỡ nhìn cảnh tượng thê thảm.
"Cút cút cút cút cút!" Anh Túc chỉ vào mặt Sở Hành, sắc mặt lạnh như băng: "Đi vào lần nữa, tôi sẽ cho anh đẹp mặt!"
Sắc mặt Sở Hành vốn lạnh nhạt, giờ phút này "xì" một tiếng bật cười: "Muốn anh đẹp mặt như thế nào?"
Nhưng trên mặt Anh Túc lại đặc biệt không có chút ý cười, sau khi lạnh lùng liếc anh một cái, liền quay trở vào phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Sở Hành thoáng nhìn xuống dưới lầu, Lộ Minh và quản gia lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đồng loạt cúi đầu. Một lát sau, khi bọn họ ngẩng đầu lên, đã không còn thấy bóng dáng Sở Hành.
"......" Lộ Minh lẩm bẩm nói. "Thiếu gia còn có thể chơi ảo thuật?"
"Trợ lý tổng giám đốc Lộ, cậu lại suy nghĩ nhiều rồi." Quản gia nhìn lên trên lầu, hơi xúc động nói: "Lần đầu tiên thiếu gia đi vào, duy trì được một phút, lần thứ hai duy trì được ba phút, lần thứ ba là mười phút, hy vọng lần thứ tư này đi vào, có thể khá hơn...."
Hơn nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ bị một lực đẩy hơi lớn hơn thường ngày mở ra. Từ đầu đến chân Anh Túc đều được sửa soạn thoả đáng hoàn mỹ, đi ở phía trước, Sở Hành đi theo phía sau cùng bước ra ngoài, tay trái mang túi xách của Anh Túc, tay phải vắt một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ.
Lộ Minh ngây dại nhìn lên trên lầu: "......"
Đợi Anh Túc bước xuống, Lộ Minh gần như dùng thái độ sùng bái cung kính khom người trước cô, rồi sau đó nghiêm nghị nói: "Tiểu thư Anh Túc."
Đuôi mắt Anh Túc giống như đang tỏa ra khí lạnh ngùn ngụt, ngay cả liếc mắt nhìn anh ta một cái cũng lười. Lộ Minh cảm thấy, nếu bây giờ anh ta sơ ý ngã lăn ra, cô nhất định sẽ nhìn thẳng mà bước qua thân thể anh ta. Đến khi Sở Hành đi tới gần, ban đầu Lộ Minh còn có cảm giác mơ hồ không kịp thích ứng, nhưng sau đó lại nhanh chóng hồi phục tinh thần, lập tức nói: "Thiếu gia vất vả! Để tôi cầm được rồi!"
"Không cần." Sở Hành vừa bình tĩnh trả lời, vừa đưa tay vào trong túi áo măng tô lấy ra ba quyển sách, nói với Lộ Minh: "Lát nữa chuẩn bị một chiếc xe, tôi ngồi. Còn nữa, cậu gói ba quyển sách này lại rồi đưa tận tay Anh Túc."
Lộ Minh có cảm giác trí thông minh của mình không đủ dùng: "....Chỉ đi một chuyến đến hộp đêm thôi mà, tổng cộng không quá hai tiếng đồng hồ, có thể xem hết ba quyển sách sao?"
"Ba quyển này, mỗi quyển đều chỉ còn phần cuối chưa xem xong, cô ấy muốn xem xong trong tối nay."
"......" Lộ Minh lại hỏi. "Vậy áo khoác trên tay ngài là?"
Sở Hành đưa mắt nhìn thoáng qua, rồi nói: "Lát nữa cô ấy muốn mặc."
"Nhưng, nhưng cô ấy đã có một cái để mặc rồi! Tối nay chúng ta đi có hai tiếng không phải nán lại hai ngày!"
Sở Hành đi về phía trước, trả lời đơn giản: "Đúng vậy, nhưng cô ấy vui."
"......"
Lộ Minh đờ người đứng tại chỗ, thật lâu chưa tỉnh hồn lại: "Thiếu gia, anh tội gì...."
Cuối cùng thì Anh Túc một chiếc, Sở Hành một chiếc, một trước một sau đi đến hộp đêm lớn nhất thành phố A.
Thế lực sau lưng hộp đêm này chính là Sở gia, bình thường Sở Hành chỉ hạ cố đến đây mỗi tháng một lần, gần đây bởi vì khá bận rộn, nên đã hơn hai tháng rồi chưa từng lộ diện. Hôm nay ông chủ lớn nhà mình một lần nữa giá lâm, ông chủ nhỏ của hộp đêm, lão Tống vừa nhận được tin tức, lập tức lăn một vòng từ tầng cao nhất trong Ôn Nhu Hương chạy ra.
Theo thói quen hằng ngày của Sở Hành, bình thường đều lái một chiếc xe con khiêm tốn vào sân sau hộp đêm. Hôm nay bất ngờ xuất hiện hai chiếc, phản ứng đầu tiên của người phụ trách hộp đêm chính là hơi sửng sốt, phản ứng thứ hai chính là chuyện đương nhiên, cho rằng chiếc xe phía sau có lẽ là vệ sĩ đi theo, cho nên phản ứng thứ ba chính là khom người đi nhanh đến bên cạnh cửa chiếc xe đầu tiên, trên mặt nặn ra một nụ cười tươi rói, cung kính khúm núm chờ Sở Hành ra ngoài.
Đợi đến khi cửa xe vừa mở ra, thì có một đôi chân bước xuống, mặc dù hình dáng là một đôi giầy bốt dài, nhưng người phụ trách lại không dám nhìn lâu, cũng không dám suy nghĩ nhiều, lập tức cúi người, dè dặt nói: "Thiếu gia Sở....."
Giọng nói của ông ta vừa dứt, đã nhìn thấy trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân dài thẳng tắp, từ đầu gối trở lên lộ ra một ít da thịt, từ đầu gối trở xuống được bao bọc trong một đôi giầy bốt đen gót nhọn cao cổ bằng nhung tơ tằm. Người phụ trách sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu, bất ngờ chống lại ánh mắt như một mũi khoan từ trên cao nhìn xuống của Anh Túc.
Người như Lộ Minh đã chịu đựng tia phóng xạ cường độ cao như thế này trong một thời gian dài, đến nay cũng không thể hoàn toàn miễn dịch trước cặp mắt cay nghiệt đến có thể nói chuyện của Anh Túc. Nên càng không cần nói đến người phụ trách không có một lần kinh nghiệm, chuyện tê liệt chỉ diễn ra trong nháy mắt. Ngay cả bật thốt lên một câu ‘tiểu thư Anh Túc’ thậm chí ông ta cũng quên, chỉ trơ mắt nhìn Anh Túc thu lại tầm mắt, gương mặt xinh đẹp tinh xảo xoay đi chỗ khác, không quay đầu lại, đi thẳng vào bên trong. Cho đến khi bả vai bị người ta vỗ vỗ, lão Tống mới giật mình quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt cực kỳ tức giận của Lộ Minh, nóng nảy nhỏ giọng gắt: "Ông còn đứng ngây ra đó làm gì! Thiếu gia Sở ở trong này, chú còn không mau lên!"
Cả người lão Tống run lên, lật đật chạy đến chiếc xe thứ hai, khom lưng thấp hơn nữa: "Thiếu gia Sở Sở!"
Sở Hành mặc một chiếc áo khoác màu đen, anh đè lại vạt áo rồi xuống xe, ngay cả nhìn cũng không nhìn ông ta một cái, ánh mắt dõi theo góc áo của Anh Túc đi vào cửa rồi biến mất sau ngã rẽ, tiếp đó đi thẳng vào bên trong hộp đêm. Khi anh đi được vài mét, lão Tống định đuổi theo sau, nhưng bị Lộ Minh níu tay lại, nén giọng chửi ầm lên: "Cái gì thiếu gia Sở Sở! Ông mới là thiếu gia Sở Sở! Ông còn là lão gia Sở Sở! Con mẹ nó, đầu óc ông rơi vào bên trong tiệm mì sợi rồi hả! Bên trong toàn là mấy vắt mì! Đầu óc không linh hoạt coi như xong, cặp mắt không dùng được coi như xong, ngay cả miệng lưỡi cũng không lưu loát! Con mẹ nó, ông có còn muốn làm hay không hả!"
"Dạ dạ dạ......"
"Còn nữa." Lộ Minh níu lấy cổ áo ông ta, chỉ ngón trỏ vào sống mũi của ông ta, nhỏ giọng cảnh cáo. "Một lát nữa đi vào phải có chút hiểu biết. Phục vụ tốt Anh Túc so với phục vụ tốt thiếu gia Sở thì có tác dụng hơn, những cái khác tôi không nói nhiều, có một điểm quan trọng ông phải nhớ thật kỹ cho tôi! Làm ra bất cứ sai lầm nào khiến tôi chịu trách nhiệm, khi chịu trách nhiệm không được, cút xéo đi cũng đừng trách tôi không sớm nhắc nhở ông!"
Khi Lộ Minh và người phụ trách hộp đêm đi vào, Anh Túc đã ngồi vào ghế sofa, hai chân thả lỏng khép lại, lười biếng lật sách.
Dáng vẻ lật sách của Anh Túc rất văn vẻ và tĩnh lặng, nhìn từ một góc độ khác, lúc nào cũng vô tình tạo ra một ảo giác cô gái này an toàn và vô hại. Nhưng khi mí mắt nâng lên, lộ ra tròng mắt đen trắng rõ ràng, thì ảo giác gì cũng tan biến.
Những ngày qua, tính khí của Anh Túc không ai có thể nhìn thấu. Sau khi trải qua một trận ốm nặng, dường như tính tình đã thay đổi. Trước kia còn biết đôi chút làm bộ cung kính và che đậy, bây giờ chỉ còn lại vẻ phô trương không chút kiêng nể, làm việc tùy ý ngang ngược kiêu ngạo, ngay cả Sở Hành cũng không coi ra gì, thì càng không cần nhắc đến người khác.
Nhưng hôm nay liếc mắt nhìn qua một cái, Anh Túc càng xinh đẹp hơn so với trước kia, tạo cho người ta cảm giác rung động không thể hiểu nổi.
Nhan sắc trước kia có phần hơi kín đáo và hướng nội, mang theo chút cẩn thận dè dặt; nhưng hôm nay lại giống như một đóa hoa anh túc kiều diễm nở rộ, vừa lười biếng vừa cao ngạo, lại mang theo hương hoa nhàn nhạt nguy hiểm mê hoặc lòng người.